Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký ức

Phiên bản Dịch · 8679 chữ

Chiến xa chạy trên mặt sông, xuyên qua vách núi đen, quỷ hồn chật ních lúc nhúc khắp không gian hoảng hốt chạy trối chết khi nghe thấy tiếng ngựa hí.

Vài con quỷ chạy không kịp bị chiếc roi đen của Hades quất bay, tan vỡ thành từng mảnh vụn cứ ngỡ là bông tuyết nhưng thật ra chính là tro cốt của chúng.

Persephone vốn là một người sợ quỷ nhưng cũng thấy đồng tình thay, cảm thấy làm quỷ thật thảm quá đi.

Sau đó cô yên lặng di chuyển vị trí ngồi, cố gắng cách vị Thần hung tàn bên cạnh kia xa một chút, hóa ra linh hồn tà ác lãnh khốc thật sự còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.

Nhưng chỉ cần cô di chuyển ra xa chút thôi là Hades đã nhạy bén nghiêng đầu nhìn rồi, tựa hồ như từng động tác của cô đều là chốt mở, hành động xa lánh kia chính là chìa khóa mở toang khía cạnh âm u của hắn.

Persephone cứng cả người, đành phải miễn cưỡng dịch về, mở khóa khía cạnh dịu dàng, quả nhiên người kia vừa lòng tiếp tục dùng roi đen quất bay quỷ hồn.

Bốn chiến mã phía trước thở phì phò lửa đỏ chiếu sáng đường đi, sau đó từ xa xuất hiện một đại lộ gấp khúc, thấy được nơi cuối đường là một công trình kiến trúc lờ mờ dưới ánh sáng xanh mông lung.

Đó là một đền thờ, cô đã từng nhìn thấy những địa điểm du lịch tương tự như tòa đền thờ này trong cẩm nang hướng dẫn rồi, hàng bậc thang bằng đá thạch anh trắng phau, mái điện hình tam giác và kết cấu điện chính hình chữ nhật.

Đáng tiếc rằng vì không có hứng thú đối với địa điểm du lịch kia cho nên cô chỉ vội vàng liếc nhìn mà thôi.

Nhưng hiển nhiên tòa Đền thờ trước mắt cô này đã vượt xa những gì miêu tả trong sách vở, nó như một ngọn núi trắng vậy, không thể đếm nổi có bao nhiêu thân trụ cao đến khiếp người đứng sừng sững trên bậc thềm, chống đỡ cả tòa Thần đền kia.

Trên nền bậc thang dẫn lên Thần đền tích tụ một lớp bụi đất trắng xóa, tế đàn hình vuông thiếu một góc lẻ loi yên tĩnh đứng ngoài cửa, dưới chân nó là đầy đất đá vụn.

Khi chiến xa chạy lên bậc thang, Persephone đang ngồi trên xe cảm thấy những hàng cột và tường bao chót vót dường như không tiếng động ùa đến chiếm cứ tất cả tầm mắt cô.

Tay cô vô thức giữ chặt tay vịn cố định thân thể, tiếng hít thở cũng theo đó mà như tạm ngừng.

Tòa Thần đền trước mắt này được xây dựng quá mức khổng lồ, quả thật với sức lực của con người thời đại này chẳng thể nào tạo ra nổi, nó đứng lặng trong bóng đêm không hề tạo cho người ta cảm giác huy hoàng mỹ lệ nào mà chỉ có áp bách phô trời lấp đất, khiến những người nhát gan bị đè nén không nâng nổi đầu.

Nơi này tuy tiêu điều nhưng giống như bộ xương của loài thú khổng lồ vậy, khí thế kinh người.

"Đây là nơi Thần ở Địa Phủ nhận hiến tế." Hades hờ hững nói, hắn dùng roi quất nhẹ lên lưng ngựa để chúng phun lửa lên trụ đồng chứa dầu của Đền, ánh lửa bùng lên chiếu sáng khắp bốn phía.

Nhờ có ánh sáng, Persephone nhìn rõ hơn tế đàn tràn đầy vết nứt kia, trên đó không thấy vết máu khô nào giống như chưa từng có người hiến tế gia súc trên đấy vậy.

Chiến xa không hề cố kỵ mà đẩy cửa chạy thẳng vào Đền, nhảy vào đại sảnh, đi vào chủ điện.

Bốn con chiến mã phun từng luồng lửa nóng từ mũi của chúng, châm sáng tất cả trụ đèn.

Nơi cuối nội điện là một pho tượng cao đến mấy chục thước tĩnh lặng ngồi trên vương tọa, mái tóc xoăn dài xõa tung trên bờ vai, trên đầu là vương miện điêu khắc hình phiến lá tràn đầy sự sống sinh động như thật.

Có thể dễ dàng nhận ra vương miện và quần áo của pho tượng được khảm bằng lá vàng, nhưng bởi vì đã lâu không tu sửa mà ánh vàng đã phai màu, để lộ đường văn đá cẩm thạch bên dưới.

Nửa bên mặt pho tượng ẩn trong bóng đêm, từ đường cong ngũ quan có thể nhận thấy lúc đầu nó được sơn màu nhưng cũng đã bị thời gian xóa nhòa.

Đường nét rất giống Hades.

Persephone ngồi trên chiến xa, khi cô ngửa đầu nhìn pho tượng Thần này đã bị nó làm cho rung động đến không thể diễn tả thành lời, chỉ có thể thầm nghĩ nếu như mỗi ngày chiêm ngưỡng một lần thì khẳng định có thể trị bệnh xương cổ nhỉ.

Chẳng lẽ lý do Hades dẫn cô đến đây là để cho cô biết hắn xây tòa đền thờ này vất vả biết bao nhiêu sao? Nhưng mà quả thật rất vất vả, xơ xác tiêu điều như thế này khẳng định chẳng có bao nhiêu tiền nhang khói cúng kiếng, phỏng chừng đều đổ vào khoản chi xây dựng công trình lúc trước hết rồi.

Cô không kìm được mà nhìn thoáng qua Hades ngồi cạnh, thấy hắn hơi rung rung dây cương, rồi lại xoa xoa vò vò một lúc, chẳng lẽ đang vò mềm dây cương sao?

Chẳng lẽ dây cương quá cứng khiến tay hắn đau à?

Rồi đột nhiên Hades cất chất giọng lạnh băng của mình: "Nắm."

Sau đó Hades nhét sợi dây điều khiển ngựa kia vào tay Persephone còn hắn thì nhảy xuống xe, rút roi ra từ sương mù.

Có một dự cảm không lành nảy lên trong Persephone, dường như cô nhận ra điều gì đó vừa muốn nhảy xuống xe ngựa thì ...

... Bốp!

Chiếc roi trong tay Hades quất lên thân ngựa khiến bọn chúng nhổm người hí dài, phóng lên trước.

Persephone ngẩn cả người, cô vội vàng hét to: "Khoan đã! Tôi không biết điều khiển xe ngựa! Hades!!!!"

Ngoại trừ xe đạp và "xe Ofo" thì cô chưa từng điều khiển bất cứ loại xe nào khác cả.

(Xe Ofo: là loại xe đạp màu vàng của công ty Ofo - là một công ty chia sẻ xe đạp có trụ sở tại Bắc Kinh, Trung Quốc được thành lập vào năm 2014. Nó sử dụng hệ thống không cần đế với ứng dụng điện thoại thông minh để mở khóa và xác định vị trí xe đạp gần đó, tính phí theo giờ để sử dụng.)

Nhưng không còn kịp nữa rồi, Persephone chỉ cảm thấy sợi dây trong tay bị bốn con ngựa điên cuồng chạy kéo căng. Hoàn cảnh của cô như "không trâu bắt chó đi cày" vậy, cơ thể cứng ngắc, đôi mắt dại ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn con hắc mã chạy vòng qua pho tượng khổng lồ kia, chạy thẳng về hướng vách tường bên sườn Đền.

(Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc làm việc mà người ta không đủ khả năng, làm khó.)

Persephone mạo hiểm quay đầu nhìn Hades, thấy hắn chỉ im lặng đứng dưới chân Thần tượng, ánh lửa phập phùng chiếu sáng thân hình cao lớn kiện mỹ của hắn, trong đôi mắt đen thẳm sâu dường như có tia sáng, hắn cất tiếng nói trầm thấp:

"Là nàng khẩn cầu tìm hiểu về ta, trong Đền thờ này có ký ức ta lưu giữ, nàng có thể lái xe ngựa vào xem."

Ký ức còn có thể kéo ra ngoài cho người triển lãm à? Thần linh các ngài cũng biết bày trò quá ha!

Persephone cố giữ chặt dây cương ngựa, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng: "Tôi nói rồi! Tôi không biết lái xe a!!!!!"

Chuyện này không phải có muốn nhìn ký ức của hắn hay không mà là sắp đâm vào tường đến nơi rồi!

Tiếng hét vừa mới dứt cô đã trơ mắt nhìn thấy đầu ngựa đi xuyên qua tường, từ bờm đến đuôi rồi cuối cùng là cỗ xe cô đang ngồi.

Trong nháy mắt cô chìm vào tường ấy, cả thế giới tối sầm xuống rồi chỉ cảm thấy cơ thể lẫn cỗ xe như lơ lửng giữa thời không lấp lánh ánh sao bay múa, sao sáng vỡ tung hóa thành vô số hình ảnh, chiến xa nhảy vào một mảnh ảnh nhỏ trong số đó.

Khi cỗ chiến xa biến mất sau bức tường thì Hades mới bước đến, rồi sau đó từng nét đường vẽ đan xen với nhau hóa thành một bức tranh triển khai trước mắt hắn.

Sau lớp bụi bậm là hình ảnh Titan hung ác truy bắt một đứa trẻ trốn chạy, siết chặt Thần lực nó, đập nát nội tạng nó, nuốt nó vào cái miệng rộng toang hoác.

Đây là hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi sinh ra, bản thân hắn - kẻ mang định mệnh gánh trên vai tội trạng giết cha trong tương lai – đang lao đầu vào lồng giam nơi đáy bụng cha đẻ.

Sau này khi tiếp nhận Địa Phủ, hắn đã xây dựng Đền thờ, tự tay vẽ lên bức tranh hồi ức, chỉ cần có hương khói tẩm bổ thì sẽ không ngừng thanh lọc dơ bẩn trên người hắn, trì hoãn thời điểm hắn bị chính tử vong cắn nuốt chìm trong giấc ngủ say.

Nhưng ngày qua ngày, con cháu của Zeus càng ngày càng nhiều, thế lực bành trướng, Thần linh Olympus bắt đầu xâm chiếm địa bàn tín ngưỡng của những vị Thần Địa Phủ, khiến cho vô số ngày hội hiến tế cho Thần dưới Âm gian đều hóa thành chiến lợi phẩm của Thần trên Olympus.

Cho dù hiện giờ ngẫu nhiên vẫn còn hoạt động thờ cúng Thần nơi Âm gian thì cũng biến thành trừ tà là chính, Thần Địa Phủ chẳng thể nào trao lời chúc phúc đã bị lãng quên.

Thân là Vua Địa Phủ hiển nhiên cũng bị Zeus dẫn dắt loài người xa lánh. Cho dù là lễ hội Trăng và Hoa Anthesteria hay lễ Targlia thì loài người cũng không còn sùng bái Hades, họ chỉ biết xua đuổi hắn mà thôi.

(Lễ hội Trăng và Hoa Anthesteria: một trong một số lễ hội của người Athen nhằm tôn vinh Dionysus - vị thần rượu vang, được tổ chức hàng năm trong ba ngày trong tháng Anthesterion (tháng 2 - tháng 3) để kỷ niệm sự khởi đầu của mùa xuân và sự trưởng thành của loại rượu được cất giữ ở lò cũ trước đó. Vào ngày đầu tiên ( Pithoigia , hay "Mở cái lọ "), những ly rượu được cung cấp cho Dionysus từ những chiếc thùng mới mở. Ngày thứ hai ( Choes, hay "Bình rượu") là thời của trò chơi vui nhộn phổ biến, điển hình là các cuộc thi uống rượu trong đó có cả nô lệ và trẻ em tham gia. Vào những ngày này, người ta tin rằng, linh hồn người chết từ cõi âm đi lên dương gian; người ta nhai lá cây roi ngựa và bôi hắc ín cửa mình để bảo vệ mình khỏi cái ác. Ngày thứ ba ( Chytroi , hay “Chậu”) là lễ hội của người chết, dường như, những chậu hạt giống hoặc cám được cúng cho người chết.)

Ngay cả quyền trượng đầu rắn của Hermes qua lại giữa hai chốn âm dương đều được dùng lông dê thần lau rửa để có sức mạnh xua đuổi tử vong, miễn lây nhiễm dơ bẩn nơi Địa Phủ.

Vùng đất này là chốn hắc ám mà cả người lẫn Thần đều hận không thể cách xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, đương nhiên cũng không nhận được nhang khói dâng lễ.

Hades nhìn thấy trên bức bích họa đã bắt đầu xuất hiện một quầng sáng nơi Persephone chìm vào.

Sự sống nơi nàng quá mức tỏa sáng tươi đẹp mang đến sắc thái xán lạn cho bức tranh hồi ức ảm đạm vì thiếu khói hương này.

Hades vô thức vươn tay cảm nhận sức mạnh thanh tẩy từ quầng sáng trong tranh, nhưng đáng tiếc ...

Từ lâu rồi hắn đã hóa thành một thể với tử vong, mỗi một lần nàng thanh tẩy chính là cướp lấy sức mạnh của hắn, nếu như nàng thanh tẩy tất cả dơ bẩn hắc ám trên người hắn thì sức mạnh cũng theo đó biến mất.

Đột nhiên đầu ngón tay Hades rung lên, nơi trái tim bởi vì cảm xúc khác thường mà thắt chặt. Ngay cả một hồi trí nhớ vô hại mà còn có thể khiến nàng sợ hãi đến thế sao?

Thật là không hề có uy nghiêm và cường thế của Thần linh chút nào cả mà.

Vị Thần với bản tính lãnh khốc khinh bỉ kẻ yếu kia ghét bỏ nghĩ như thế nhưng bước chân lại hướng thẳng vào tường, đi vào thế giới hồi ức tìm người thiếu nữ có mong muốn hiểu về hắn ấy.

——

Persephone ngã xuống một nơi rất mềm mại.

Chiến xa bị bốn con ngựa nổi điên kia kéo đi mất rồi, nét mặt cô như sống không còn gì luyến tiếc. Hades đang trả thù cô phải không? Cô chỉ là muốn tìm hiểu về hắn thôi mà, ai mà ngờ hắn ném cô vào tường chứ, phương pháp tự giới thiệu bản thân này cũng thật độc đáo quá nha.

Persephone choáng váng đứng dậy, phát hiện bản thân mình đang ở trong một không gian u ám chằng chịt những đường thẳng vắt qua nhau, nơi cô đang đứng đây cũng là một đường trong số chúng.

Cô dậm dậm chân lên mặt đất, mềm thật đấy, không biết được cấu tạo từ chất liệu gì nhỉ?

Persephone không biết không gian này có thể giúp cô lý giải Hades bằng cách nào, nhịn không được mà thở dài: "Không có thứ gì mà người bình thường có thể nhìn hay sao?"

Đột nhiên cô nhận ra hình như đường dưới chân mình mấp máy, mềm oặt đến ghê tởm khiến cô run rẩy, cô nhìn thấy phần lớn đường giao triền xung quanh hóa thành đầu lưỡi ăn thịt người, mấp mô phập phồng.

Cảnh tượng có thể khiến dây thần kinh của loài người đứt đoạn này khiến Persephone lần đầu tiên cảm thấy hóa ra trắc trở lúc cô mới xuyên không chỉ là ải đơn giản nhất trong hành trình mạo hiểm này mà thôi.

Nỗi khiếp sợ giống như bậc cầu thang vậy, từng bậc rồi từng bậc cao dần lên.

Persephone chịu hết nổi, vừa ôm đầu vừa chạy trên con đường vừa ướt vừa dinh dính, có vài đầu lưỡi dài va vào nhau phát ra âm thanh lốp bốp trên đỉnh đầu khiến cô ù tai trong thoáng chốc, trượt chân ngã.

Persephone ngã xuống một chồng dây màu da đan xen lẫn nhau như mạng nhện, tay cô tóm lấy sợi dây như tơ nhện kia để tạo điểm dựa, bên tai truyền đến từng hồi gầm rú.

Thình thịch! Thình thịch! Giống như tiếng tim đập của một sinh vật khổng lồ vậy.

Lúc cô đang hoang mang khống biết làm thế nào để thoát khỏi chốn hiểm nguy này thì nhìn thấy một thân ảnh đang yên lặng cuộn mình ngủ say nơi trung tâm mạng lưới cách cô không xa.

Persephone lung la lung lay, dùng cả tay lẫn chân đi đến trước mặt bóng hình kia.

... Là một đứa bé.

Thoạt nhìn nó khoảng hai đến ba tuổi, mái tóc đen mướt rũ hai bên má. Tứ chi mềm mại bị dây quấn chặt, xiết hằn đỏ trên da.

Quả thật chính là tràng cảnh hành hạ trẻ em mà, đáng thương đến mức cho dù Persephone biết đứa bé này rất quái lạ cũng không thể không đồng tình nó.

Nhưng mà Hades để cô thấy cảnh tượng này để làm gì? Đứa bé này là ai?

Persephone mờ mịt nhìn đứa bé trước mặt, phát hiện hình như lông mi bé động đậy, hàng mi cử động để lộ một đôi mắt thuần khiết.

Nét mặt vẫn còn đọng lại sự hờn dỗi khi mới tỉnh giấc, đôi lông mày nhăn nhăn, mở miệng hình như muốn nói gì đó với cô nhưng không thể khống chế mà nhăn mặt như bánh bao há miệng ngáp dài.

Có trong nháy mắt Persephone cảm thấy hình như mình nhìn thấy chim cánh cụt vẫy vẫy đôi cánh ngắn, mèo con cuộn tròn, cún con ư ử, bánh ngọt vị đào tươi ... dù sao đều là những hình ảnh đáng yêu tương tự như thế.

Rồi đột nhiên bé con cất tiếng nói: "Hắn sắp ói ra rồi."

Persephone bây giờ mới phát giác xung quanh đang lay động kịch liệt, cả một vùng không gian u ám đất rung núi chuyển òng ọc đinh tai, mà đứa bé nằm nơi tâm lưới ấy chợt rơi xuống dưới nhưng may mắn Persephone đã nhanh chóng chộp được cổ chân nó theo phản xạ.

Đứa bé bĩnh tĩnh ngẩng đầu, tựa hồ không hiểu được cô đang làm gì.

Persephone cũng chẳng thể nào hiểu nổi vì sao mình giữ chặt nó nhanh như thế, nhưng khi cô nhìn khuôn mặt chết lặng ấy thì mới nhận ra bản thân mình không thể nào sắt đá đến mức thấy trẻ nhỏ gặp hiểm nguy mà làm như không có gì được.

Nhưng sau khi nắm được cổ chân nó xong thì nhận ra đây chẳng phải hành vi lý trí chút nào. Vừa nhìn đã biết đứa nhóc kia bất bình thường rồi, nếu như là yêu quái khoác da người thì sao bây giờ?

Persephone do do dự dự, đang muốn buông tay thì nghe thấy thanh âm như mới phát giác vấn đề của đứa bé đó: "Nàng muốn cứu ta sao?"

Thanh âm bình tĩnh đến chết lặng nhưng chứa đựng cảm xúc không thể nào tin nổi, tựa hồ việc người khác cứu nó là một chuyện cực kỳ xa lạ.

Trong lúc Persephone ngẩn người thì đứa bé ngã lộn nhào kia đã dễ dàng luồn khỏi tay cô, lộn người lại rồi vươn tay kéo áo cô, cuộn mình nằm trong lòng cô tự khi nào.

Cảm giác của Persephone giống như đi nhầm rạp chiếu phim vậy, phải xem một bộ phim điện ảnh không có phụ đề còn chẳng phải bộ phim mà cô mua vé nữa chứ, hai mắt đăm đăm luống cuống.

Rốt cuộc cô nhớ ra phải hỏi danh tính đứa bé ấy: "Bé là ai?"

Nó kéo áo cô mãi không buông, thấp giọng trả lời.

Thanh âm nó quá mềm quá nhỏ khiến Persephone không nghe rõ, khi cô đang lắng tai nghe thì có một luồng xung lượng chấn động đẩy cô bay ra ngoài.

Mạng lưới rắc rối đan xen và những đường thẳng mấp máy mềm oặt mở rộng trước mặt cô. Đây là nội tạng của một sinh vật khổng lồ mà không phải công trình kiến trúc nào cả.

Thanh âm gào thét đau đớn từ đâu đến chấn rung màng tai Persephone, cô theo bản năng ôm càng chặt đứa bé trong lòng, không chú ý thấy nó ngẩng khuôn mặt non nớt của mình, ánh mắt chứa chan cảm xúc kỳ lạ nhìn cô chăm chú.

Cả hai người bị thổi bay ra khỏi không gian phong bế kia thông qua "hố" sáng trên đỉnh đầu.

Sau khi ra khỏi, cô cúi đầu nhìn thấy dưới chân mình là khuôn mặt dữ tợn đang nôn mửa của người khổng lồ, hắn ta rống to cào tim cào phổi: "Hỡi những đứa con của Rhea! Ta phải cướp! Ta phải đoạt lấy vinh quang lẫn sức mạnh của các ngươi!!!!"

Persephone nhớ ra Hades đã từng kể với cô rằng hắn đã từng bị chính cha đẻ mình nuốt vào bụng rồi lại ói ra ngoài.

Chẳng lẽ ...

Persephone cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trong lòng, thử cất tiếng hỏi: "Hades?"

Hades lãnh đạm đáp: "Đây là cảnh tượng lúc ta sinh ra."

Nếu là Hades lúc bình thường thì cô còn thấy sợ nét vô cảm trên khuôn mặt hắn nhưng không hiểu vì sao cô sợ không nổi gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn hiện giờ.

Rồi đột nhiên không hiểu vì sao người khổng lồ trước mặt bể tan tành, đứa bé trong lòng cũng đột nhiên đẩy cô ngã xuống khoảng không.

Hình ảnh cuối cùng phản chiếu trong đôi đồng tử của cô là thân ảnh Hades bé con cũng dần dần vỡ tan, vậy ra đây là một đoạn ký ức của hắn phải không?

Thời thơ ấu bi thảm nhưng cũng kỳ dị đến mức cô cạn lời, không biết nên đồng tình hắn hay nên cảm thấy những gì hắn trải qua thật "đặc sắc" đây.

Khung cảnh quanh Persephone tối sầm, cô theo phản xạ vươn tay sờ soạnh xung quanh, đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó lạnh băng dinh dính, ánh sáng sắc lạnh và chất lỏng vàng kim hiện dần trước mắt, cô nhìn thấy tay mình chạm phải chuôi của một thanh trường kiếm.

Chuôi kiếm trượt qua tay cô rồi chém thẳng về phía một đôi chân khổng lồ khủng bố trước mắt, chất lỏng vàng kim bắn tung tóe khắp nơi, sôi sùng sục trên mặt đất.

Đây là cái gì?

Ánh nhìn cô chuyển từ chất lỏng kỳ lạ sang người đàn ông khoác khôi giáp đồng thau đang đứng quay lưng về phía cô kia, mái tóc đen và thân hình cường tráng kiêu hãnh không hiểu vì sao còn mang cảm giác áp bách sợ hãi hơn cả đôi chân khổng lồ vừa nãy.

Hắn ta quay đầu lại, gương mặt ấy có làn da màu đồng khỏe khoắn nhưng cực lạnh, thanh kiếm trong tay chợt chém về phía cô.

Persephone giật mình hoảng hốt nhắm mắt, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như chuông đồng truyền đến từ sau lưng, ngay sau đó một thân hình to lớn ngã xuống từ sau lưng cô.

Một đôi tay nóng bỏng dán lên hai bên má cô, ngón tay dịu dàng vuốt ve vành tai khiến cô nhạy cảm run rẩy.

Persephone mở mắt ra, thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông nửa ngồi xổm trước mặt cô kia, là Hades.

Sao làn da sậm màu rồi?

Mái tóc Hades phất phơ trong gió, làn da màu đồng cổ, hai tay hắn nhẹ nhàng nâng mặt cô, máu vàng trên bàn tay hắn dính lên da cô.

"Đây là cuộc chiến giữa các vị Thần."

(Trong thần thoại Hy Lạp, những thần khổng lồ Titan là một nhóm các vị thần đầy sức mạnh thống trị suốt thời gian huyền thoại trước khi mười hai vị thần trên đỉnh Olympus chiếm vị trí tối cao. Họ được dẫn dắt bởi vị thần trẻ nhất trong các vị thần thuộc thế hệ đầu tiên - Cronus - người đã lật đổ cha mình là Uranus. Các thần khổng lồ Titan cuối cùng lại bị các vị thần trên đỉnh Olympus, dẫn đầu là Zeus, soán ngôi trong Titanomachy ("Cuộc chiến với các thần khổng lồ Titan"), và rất nhiều người trong số họ đã bị cầm tù tại Tartarus - tận cùng của Địa Ngục.)

Sau đó hắn bế cô ngồi lên cánh tay cường tráng của hắn như một đứa trẻ, để cô quan sát rõ chiến trường. Xa xa trên bãi chiến trường khốc liệt là những người khổng lồ nâng cả quả núi ném về phía quân đối địch.

Vô số "người" khoác khôi giáp điều khiển chiến xa bay lên trời, hết lớp này đến lớp khác dùng cung tên và trường thương tấn công thẳng vào đôi con ngươi của người khổng lồ.

Trên trời cao hằng hà đa số tia lửa chiếu sáng cả bầu trời, ở nơi đó có một người đàn ông khoác khôi giáp vàng chói giơ cao vũ khí thon dài lóa mắt như cây gậy, giáng xuống vô số tia sét. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ tao nhã, khuôn mặt nàng ta trầm tĩnh, bàn tay nhẹ đặt trên vai người đàn ông bên cạnh như người điều khiển chiến cuộc, đôi mắt tràn ngập cơ trí chăm chú nhìn hắn ta.

Như nhận ra nghi hoặc của cô, Hades thuận miệng giới thiệu: "Người đang giáng xuống những tia sét là Hades, bên cạnh hắn là con gái của Thần Đại Dương - Metis."

(Metis: là nữ Thần của trí tuệ mưu lược, của những kế sách quân sự, đại diện cho quân sư trong các trận chiến và là Thần của vẻ đẹp trí tuệ - là con của Titan Oceanus (người cai trị hải dương thời kỳ đầu) – và là vợ đầu của thần Zeus trong thần thoại Hy Lạp. Khi thần Zeus yêu nàng, thần đã hỏi nàng cách lật đổ cha mình là Titan Cronus. Nàng đã đưa cho Zeus một chai rượu có chứa thuốc độc và nhờ mẹ của Zeus là nữ thần Rhea đưa hộ. Và khi Titan Cronus uống vào, ông ta đã phải nhả ra hết các đứa con của mình là Hades, Demeter, Hestia, Hera và Poseidon. Nhưng sau đó, Thần Zeus đã vướng phải một lời tiên tri rằng nếu Metis sinh con trai, thì đứa con ấy sẽ lật đổ mình. Vì vậy Zeus đã dụ Metis thi cuộc thi biến hình, Zeus biến thành con ếch và nữ Thần Metis biến thành con ruồi để rồi Zeus nuốt nàng vào bụng. Tuy vậy Metis đã kịp có thai. Thời gian dần trôi qua, nữ Thần Metis đã sinh một đứa con trong đầu Thần Zeus khiến Thần bị đau đầu dữ dội. Thần Hephaistos (Thần thợ mộc) đã gõ một nhát rìu lên đầu Thần Zeus và cho ra đời nữ Thần trí tuệ Athena.)

Persephone cuối cùng cũng nghe thấy một tên nhân vật mà cô biết - Zeus - cô bất giác nhìn người đàn ông trên nền mây thêm vài lần.

Hades lập tức lạnh giọng: "Metis là vợ của Zeus."

Thật ra Persephone không có bao nhiêu tri thức về Thần thoại Hy Lạp nhưng vài thông tin cơ bản thường thức cô vẫn có một chút, cô cảm thấy hình như vợ của Zeus đâu được gọi bằng Metis đâu nhỉ.

Có thể do ánh mắt cô nhìn lên bầu trời quá rõ ràng khiến Hades đột nhiên ôm cô vào lòng, ngăn cản ánh nhìn của cô, tay còn lại lấy một chiếc mũ giáp từ không trung.

Hắn như đang giảng dạy cho một đứa bé với tri thức thiếu thốn là cô đây, bình tĩnh giải thích: "Khi Chaos hình thành đã sinh ra Gaia, Tartarus, Eros, Erebus và Nyx, họ là những cổ Thần nguyên thủy đời thứ nhất."

(Cổ thần nguyên thủy hay còn được gọi là Protogenoi (Primordial deities). Về cơ bản thì chúng ta có thể phân chia các đời Thần trong Thần thoại Hy Lạp theo dòng thời gian như sau: Protogenoi -> các vị thần Titans -> các vị thần trên đỉnh núi Olympus)

Persephone nghi hoặc: "Đời thứ nhất?"

Hades: "Ta và Zeus, Hera, Poseidon, Demeter và Hestia là đời thứ ba."

*(Trong thần thoại Hy Lạp, nữ Thần Hestia là một trong mười hai vị Thần trên đỉnh Olympus. Hestia là con của hai vị Thần Rhea và Cronus thuộc dòng dõi Titan, và là chị cả của thế hệ các vị Thần thứ nhất trên đỉnh Olympus. Nữ thần là người mà nữ Thần Rhea sinh ra đầu tiên và cũng là người mà Thần Cronus nôn ra cuối cùng. Nữ thần Hestia là vị Thần của bếp lửa, sự quây quần của mọi thành viên trong gia đình, sức khỏe gia đình và nội trợ..., nhưng trước kia là nữ Thần của đạo đức, sự tôn trọng, tốt bụng, ngoan đạo và thiện chí. Ngoài ra ngọn lửa thiêng nơi phòng họp tối cao giữa 12 chiếc ghế vàng trên đỉnh Olympus thuộc phụ trách của Hestia, về cơ bản tất cả vật phẩm hiến tế cho các vị Thần đều phải thông qua bà trước tiên.)

(Hera: hay còn gọi là Here, là một trong mười hai vị Thần trên đỉnh Olympus. Hera là nữ Thần của hôn nhân, thần bảo trợ cho cuộc sống gia đình, cho sự thánh thiện và bền vững của nó. Hera là chị và cũng là vợ của Thần Zeus và, cũng như chồng, có toàn quyền thống trị của một vị nữ hoàng trên đỉnh Olympus.)*

Persephone tỉnh ngộ: "Cổ Thần đời thứ nhất là hàng ông bà của ngài?"

Hades: "Ông bà?"

Persephone cảm thấy miệng mình quá lanh rồi, nếu như không phải là thân thích thì sao, dù sao bên Thần linh của đất nước cô cũng không có bao nhiêu vị có quan hệ họ hàng với nhau cả.

Nhưng Hades tựa hồ hiểu nghĩa của từ này, hắn bình tĩnh đáp: "Có thể giải thích như vậy."

Persephone: " ... Vậy thì thế hệ thứ hai là?"

Hades: "Đời thứ hai chính là những Titan bên phía đối địch kia."

Sau đó Hades dùng mũi kiếm chỉ vào người khổng lồ đang rít gào đốc thúc quân lính tiến công: "Đó là Vua của Titans - là cha ruột của ta và năm người anh chị em khác."

Hắn tạm dừng một lúc mới dùng ngữ khí bình thản như chuyện không liên can nói tiếp: "Sau đó ăn cả năm người. Hiện giờ hắn ta đang dẫn dắt anh chị em của mình chiếm cứ ngọn núi Othrys kéo dài mười năm chiến tranh với phe ta, còn ta muốn nhốt đánh hắn vào Tartarus để hắn chìm vào giấc ngủ sâu, đoạt lấy Thần lực hắn, chiếm lấy vương tọa hắn."

(Núi Othrys: là một ngọn núi có thật ở miền trung Hy Lạp, ở phía đông bắc của Phthiotis và phần phía nam của Magnesia. Và trong Thần thoại thì đây là nơi Cronus và Rhea sinh sống, đây cũng là nơi mà Cronus hạ cha của mình Uranus và cũng là nơi và các vị Thần Olympus đánh bại Cronus.)

Persephone dùng đôi mắt cá chết nhìn về phía người khổng lồ đang ném loạn đá tảng to như núi kia, rồi quay đầu nhìn Hades với hình thể bình thường bên cạnh. Cô còn tưởng rằng chiều cao của hắn quá phát triển nhưng hóa ra lại là suy dinh dưỡng à?

Có cha ruột "hùng vĩ" như thế nhưng con trai nhỏ bé như vậy? Còn chẳng đủ nhét kẽ răng khi nuốt con mình đấy chứ nhỉ?

Persephone thật sự cảm thấy trái tim mình thật lạnh lùng mà, được người ta trải lòng thảm sự như thế nhưng phản ứng đầu tiên không phải khóc thương mà là đầu tự động nhảy số một đống tiêu đề bùng nổ mạng xã hội.

[Khiếp sợ! Cha trăm mét sinh ra con hai mét (phép tính làm tròn), bi phẫn nuốt xuống bụng hủy thi diệt tích!!!]

[Thảm kịch trần gian! Quốc gia có ngôi vị hoàng đế, ba đứa con trai dẫn quân hành hung phụ hoàng, lão phụ hoàng dẫn huynh đệ tỉ muội đánh ngược lại!!!]

[Hoàng Thượng! Nhi tử và nhi nữ mà ngài nuốt xuống bụng ...

Bị tiêu hóa hết rồi?

Không! Chúng kéo quân quay lại dự định cho ngài yên giấc ngàn thu ngay tại chỗ!!!]

Có thể do câu chuyện này bi thảm đến quá kỳ quái cho nên não cô từ chối đồng tình, đây là một ổ bệnh tâm thần nào đây? Không! Bệnh tâm thần còn chẳng thể tạo ra loại chuyện này.

Sau khi Hades phổ cập tri thức cho Persephone - người có thường thức về thế giới quan chỉ bằng trẻ em xong thì đội mũ giáp lên đầu, vành mũ tạo thành bóng trên nửa khuôn mặt nhưng không thể che nổi sát ý sôi trào trong đôi mắt.

Hắn lẩm bẩm nói: "Đao thương đã được mài sắc nhọn."

Persephone được hắn bế trong lòng, bên tai là tiếng tim đập như trống của hắn, tay cô đặt trên lớp khôi giáp đồng thau băng lạnh, dưới phiến giáp là cơ thể nóng bỏng của Hades.

Cô đột nhiên phát hiện hình như da hắn nóng lên là bởi vì cảm xúc kích động, lúc hắn bình tĩnh vừa rồi thì làn da vẫn duy trì nhiệt độ bình thường.

Vậy là mỗi khi hắn chạm vào cô với làn da nóng ấm như thế là bởi vì cảm xúc mất khống chế sao?

Khi hai người họ bay lên không trung, Persephone nhìn xuống chiến trường phía dưới nơi vô số Thần linh điên cuồng chém giết lẫn nhau, không hề có dáng vẻ cao quý lãnh diễm chỉ còn điên cuồng dã man, đánh nhau ngươi chết ta sống.

Cuộc chiến giữa các vị Thần sao?

Nét mặt của Hades vô cùng tập trung, hắn không hề liếc nhìn cô dù chỉ một lần giống như giờ phút này với hắn mà nói không có gì kích động hơn chiến tranh.

Hai người họ xuất hiện phía sau người khổng lồ với tấm lưng như dãy núi liên miên, mấp mô những nham thạch cứng rắn.

Persephone nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô kia không hề sợ hãi lùi bước, hắn giống như bóng ma trong đêm tối đáp xuống cổ người khổng lồ, rút ra một cây chĩa hai đầu với hai lưỡi dao sáng lóa như đuôi sao chổi đâm xuyên làn da nơi gáy Cronus khiến máu nóng bắn tứ tung.

(Vũ khí đặc trưng của Hades bên cạnh chiếc mũ giáp Tàng Hình - quà tặng của các Cyclops thì còn có một cây quyền trượng là cây chĩa hai đầu. Hình tượng này được cho là thế cân bằng của ba vị Thần anh em: Zeus sở hữu sấm sét (xem như chĩa một đầu), Hades sỡ hữu chĩa hai đầu và Poseidon sỡ hữu đinh ba (chĩa ba đầu).)

Titan khổng lồ ngã xuống tạo nên rung động như núi lở.

Mà ngay thời khắc này Zeus đứng trên mây tích cũng giáng xuống cột sét uy lực cho người khổng lồ một kích hạ gục cuối cùng.

Hades ôm cô đáp xuống thân hình hùng vĩ đã ngã xuống kia, xa xa vang lên từng hồi reo hò ngợi ca chiến thắng và cả rên rỉ chiến bại.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Persephone, bảo cô nghiêng đầu nhìn động tác của chúng Thần và Titans đang dần ngưng đọng, tay chân rồi thân hình họ nhanh chóng xuất hiện khe nứt.

Cô biết, đoạn hồi ức này sắp kết thúc rồi.

Hades chỉ lên trời, nhẹ giọng nói: "Nhìn kìa, là chiến xa của Helios."

Persephone ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, vầng thái dương ấy chói mắt như ngọn lửa thắng lợi thiêu đốt nơi chân trời.

Đó là sắc thái lưu động duy nhất trong thế giới đang dần rách nát tĩnh lặng này.

"Kể từ nay về sau, chúng ta thống trị vùng đất này."

Hades tháo xuống mũ giáp để lộ mái tóc xoăn, ánh nắng chiết xạ lên mũ hắn rồi rơi xuống mái tóc đen mềm mại và chiếu sáng cả nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt ấy.

Persephone nghe thấy tiếng tim đập của người kề bên dần dần ổn định nhưng đôi mắt hắn trong trẻo dị thường xen lẫn tự tin ngời sáng.

Giờ phút này hắn không như một vị Thần.

Persephone ngẩn ngơ nhìn nụ cười trên môi hắn, nụ cười ấy khiến hắn như một con người. Khi căng thẳng thì hơi thở sẽ loạn, nhịp tim mất khống chế, thậm chí làn da sẽ đổ mồ hôi vì vận động kịch liệt.

Cũng như sẽ vì thắng lợi đại cuộc mà cười tươi sung sướng.

Nụ cười này đã hòa tan tất cả cảnh tượng chiến tranh hoang đường đáng sợ vừa rồi, Persephone cảm thấy mình vừa quan khán một bộ phim điện ảnh với ý chí chiến đấu sục sôi, cô nhịn không được mà nói với nhân vật chính trước mặt mình rằng: "Ngài thật lợi hại, Hades!"

Nghe thế hắn cúi đầu nhìn cô chăm chú, tia nắng vàng lóng lánh nhuộm sáng mái tóc rối bời rồi làm dịu đi đường cong lãnh ngạnh của đôi mắt bờ môi ấy.

Bối cảnh chiến tranh chư Thần sau lưng đã hóa thành mảnh nhỏ tiêu tán trong gió, gương mặt của Hades cũng bắt đầu mờ dần rồi tan vào hư vô.

Lần này Persephone không sợ hãi nữa, cô thậm chí ổn định thăng bằng cơ thể khi rơi tự do.

Thế giới này là ký ức của Hades hay nói cách khác là chuyện quá khứ của hắn, nếu như bắt đầu bằng cảnh hắn giáng sinh thì đoạn ngắn vừa rồi là lúc hắn đánh bại kẻ thù lớn nhất của mình, là lúc hắn nhận được vui sướng và quang vinh ngắn ngủi trong nhân sinh.

Nếu như cuộc đời có màu sắc thì nó sẽ là màu đen khi hắn sinh ra.

Mà trong khoảng khắc huy hoàng vừa rồi, hắn chính là ánh vàng kim chói lòa.

Có thể do cô trở nên bình tĩnh nên mảnh vỡ ký ức không ép buộc cô dung nhập vào nó nữa mà phập phồng giữa không trung mở rộng lối vào như những khung cửa.

Persephone nghe thấy tiếng vó ngựa, cô quay đầu nhìn lại thì ra là cỗ chiến xa quen thuộc ấy.

Bốn con hắc mã phì phò hơi lửa chạy đến bên người cô, dừng lại với một tư thế không hề cam lòng, chúng dậm dậm chân thúc giục Persephone mau lên xe.

Lần đầu tiên cô rõ ràng nhìn thấy cảm xúc giận mà không dám nói trong mắt chúng, giống như chở cô thật hạ giá vậy nhưng mà không thể không chở. Cô chần chờ rồi vụng về leo lên xe.

Chiến xa chạy như bay khiến Persephone lập tức giữ chặt dây cương, vội vàng hô: "Chậm một chút! Chậm một chút a!"

Mấy con ngựa kia đột nhiên quay đầu nhìn cô hất mặt xem thường.

Persephone: " ... "

Chiến xa chạy vào một cánh cổng ký ức với khung cửa được điêu khắc cảnh tượng cuộc chiến chư Thần. Đầu bên kia cổng là một đại sảnh rộng lớn, ở giữa đại sảnh là một pho tượng đồng thau hình người với tia sét trong tay.

Bên cạnh pho tượng là những vị Thần ngồi xung quanh dàn thành nửa hình tròn.

Không thể phân định rõ ràng vị trí ngồi của ai quan trọng hơn ai, chỉ có thể nhận thấy được người nổi bật nhất là Zeus khoác áo choàng tím với cây quyền trượng và chim ưng trên đầu vai, bên người hắn vẫn là Metis, tay nàng gác trên lưng ghế Zeus như trước và có thể dễ nhận ra nàng đang mang thai.

"Vinh quang thắng lợi thuộc về con cháu của Trời Đất, thuộc về Đại Dương, Âm giới và cả những vị Thần bất tử với tấm lòng kiên định ủng hộ chúng ta. Dưới sự chứng kiến của chư Thần, không trung, hải đương và âm giới được chia thành ba phần thuộc sự thống trị của ba anh em ta."

Zeus giống như con cưng của đất trời vậy, bên người hắn là những vị Thần ôm ấp thiện chí vỗ tay tán dương lẫn khiêu vũ mỗi khi hắn phát biểu xong, Thần lực hăng hái gieo rắc vào lòng mỗi người.

Khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, đầu nóng lên tán thành tất cả những gì Zeus nói.

Thậm chí ngay cả Persephone đều bị cuốn theo, thật không ngờ được chỉ là một đoạn ký ức vậy mà gây ảnh hưởng như thế.

Zeus nâng một chiếc đĩa vàng chứa ba cụm sáng lấp lánh trên tay. "Dưới sự chứng kiến của các nữ Thần Horai và chư Thần, ba anh em chúng ta sẽ phân chia lãnh thổ mình cai quản."

*(Nữ Thần Horai hay Horae - là một nhóm các nữ Thần làm nhiệm vụ cai quản trật tự cụ thể là cai quản và phân chia thời gian, ban đầu có 3 nữ Thần sau đó tăng lên 4 người, gọi là các nữ Thần bốn mùa và cứ thế con số tăng dần lên 9, 10 hoặc có lúc 12 nữ Thần, các nữ Thần chịu trách nhiệm điều tiết quá trình phát triển của thiên nhiên qua các mùa trong năm, trở thành nhóm nữ Thần của trật tự và công lý, cai quản, duy trì sự ổn định xã hội. Cuối cùng họ nhập thể và phân chia nhau kiểm soát các thời khắc trong ngày, từ rạng đông cho đến đêm tối. Truyền thuyết kể lại rằng các Horae xuất hiện đầu tiên ở vùng Iliad, là con gái của Zeus và Themis, có quan hệ chị em với các nữ Thần số mệnh Moirai, được Zeus giao nhiệm vụ canh giữ các cánh cổng của Olympus, thúc đẩy sự tăng trưởng của trái đất, tập hợp các ngôi sao và chòm sao. Sử thi Homer gọi các nữ thần Horae là cánh cửa của thiên đàng, họ được giao trọng trách mở và đóng những cánh cổng vĩnh cửu của Olympus. Các vị thần và con người bất kể nam, nữ muốn lên hoăc xuống đỉnh Olympus, đều phải qua nơi ở của Horae để các nàng mở cửa mây, nghĩa là các nàng cất lên những đám mây dày đặc bao quanh, che kín cung điện Olympus. Các mùa trong năm cũng được mô tả một cách tượng trưng như điệu nhảy của Horae, được cho phù hợp với các thuộc tính của hoa mùa xuân, hương thơm và sự tươi mát duyên dáng. Số lượng Horae thay đổi theo các nguồn khác nhau nhưng thường là ba nữ Thần như: bộ ba nữ Thần Horae đầu tiên cai quản các mùa: Thallo; Carpo; Auxo. Bộ ba Horae thứ hai cai quản xã hội: Eunomia; Dike; Eirene, các nàng này đảm nhiệm vai trò duy trì trật tự xã hội và luật pháp nên thường được thờ cúng trong các thành phố. Bộ ba Horae cuối cùng cai quản vật chất: Pherusa; Euporie; Orthosie. Ngoài ra còn các Horae cai quản bốn mùa và các thời khắc trong ngày.)

(Nữ Thần Themis: là một vị nữ Thần Titan, con của Cổ Thần Gaia và Uranus. Bà được miêu tả như một "luật sư công minh", và là hiện thân của luật lệ và trật tự thiêng liêng - những quy tắc ứng xử truyền thống đầu tiên được thiết lập bởi các vị Thần. Themis có nghĩa là "luật lệ của đấng tối cao" chứ không thiên về những luật lệ của con người. Themis có với Zeus các người con là bộ ba Nữ Thần Horai đầu tiên và bộ ba thứ hai sau đó là bộ ba Nữ Thần Vận Mệnh Moirai, nhưng cũng có nguồn tin khác nói Moirai lớn lên cùng Themis.)*

Persephone nhìn quanh chư Thần mà cô không biết tên kia nhưng không thấy Hades đâu cả.

Đột nhiên có một bàn tay nam tính phủ lên đôi tay giữ chặt dây cương của cô rồi sau đó thanh âm của Hades vang lên:

"Nàng thả lỏng ra chút, cẩn thận đau tay."

Nói xong hắn cúi đầu gỡ từng ngón tay cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay hằn dấu hồng, đầu ngón tay ngẫu nhiên lướt qua đường chỉ tay vận mệnh của cô mang đến cảm giác ngưa ngứa khiến cô cố rút tay về nhưng không được.

"Ngài không đi nhận chiến lợi phẩm của mình sao?"

Hades cúi đầu trầm mặc một lúc mới thả một cụm sáng băng lạnh còn mang theo hương ẩm ướt của lòng đất vào lòng bàn tay cô.

"Được chia phần Âm giới không ai muốn nhận."

Persephone nhận thấy cảnh tượng xung quanh bắt đầu ngưng đọng, những vị Thần hoặc ngồi hoặc đứng thành một vòng tròn kia đang nhìn chằm chằm chiếc đĩa vàng không hề rời mắt.

Cụm sáng lớn nhất nằm trong tay Zeus còn một cụm sáng ánh xanh nhỏ hơn chút thì nằm trong tay một người nam Thần râu ria xồm xoàm khác

(Poseidon thường được miêu tả với hình ảnh một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc xoăn và bộ râu bạc.)

Persephone nhịn không được mà nói: "Ngài nên chọn cái tốt nhất mới đúng."

Hades cụp mắt, đôi lông mi dài che khuất đôi mắt đen tuyền không một tia sáng của hắn:

"Thần lực của ta đã bị ô nhiễm, hai vùng lãnh thổ kia không muốn thuộc sở hữu của ta, chỉ còn lại Địa Ngục u tối tự động rơi vào tay ta."

Persephone nhạy cảm nhận ra biểu tình mất mát trên mặt hắn nhưng mà làn da của người kia bây giờ vô cùng khỏe mạnh cho nên nhìn hắn ủ rũ không có lực thuyết phục chút nào.

Hades trong thế giới hồi ức này sẽ trò chuyện, sẽ giải thích với cô, hoàn toàn không còn trạng thái như đến kì động dục kia nữa, giống như bạn cũ đồng hương lâu ngày gặp lại vậy, ôn hòa lễ độ.

Nếu như vừa rồi cô không thấy được cảnh hắn tắm mình trong ánh dương, vui vẻ khoe với cô rằng họ sắp cai trị vùng đất này thì cô quả thật không thể nhận ra nản lòng chợt lóe rồi biến mất dưới lớp vỏ bọc bình lặng kia của hắn.

Vậy tức là ... hắn bị đuổi đi sao?

Persephone nghĩ đến cung điện trống trải thiếu vắng hơi người ấy, lãnh thổ chỉ có quỷ hồn, những dòng sông đậm mùi tanh tưởi ... đây là chiến lợi phẩm của hắn - nơi chẳng ai cần, chẳng ai ngó.

Cô nhìn Hades, nhịn không được mà thể hiện thiện ý của mình: "Năng lực của ngài hình như có ảnh hưởng đến tôi đấy, có thể khiến tôi mọc hoa trên tóc, hay là tôi cắt một phần tóc cho ngài nhé, ngài thử xem có thể trồng hoa cỏ trên đất được không, nhằm cải thiện thổ nhưỡng ấy mà."

Thật ra Persephone không rõ vì sao mình lại nở hoa trên đầu, có lẽ Hades biết nguyên nhân nhưng hắn thường xuyên lên cơn động kinh khiến cô không dám hỏi chuyện hắn, cho nên cô thật không nghĩ ra nổi đó là gì, kể cả lần bùng nổ sức mạnh dùng hoa đâm thủng trái tim hắn kia đến hiện tượng hoa thi nhau đua nở trên tóc cô ấy.

Nói cô không phải người sao? Nhưng cô chính là người a! Làm một con người bình thường lâu như vậy rồi, cuộc sống bình thường cho đến trạng thái sinh hoạt của con người cô đều rõ đến đường tơ kẽ tóc.

Cho nên cô phỏng đoán rằng có lẽ do cô thường xuyên lén lút lấy một chút sương đen từ Hades trị liệu sức khỏe cho mình nên khiến cơ thể cô biến dị đôi phần?

Hades trầm mặc một hồi mới thấp giọng hỏi: "Nàng muốn tặng hoa cho ta sao?"

Persephone nghĩ rằng hắn không tin, xem như đây chỉ là thế giới giả dối tạo nên từ ký ức nên cô không để ý tiêu xài lòng đồng tình giá rẻ của mình. Cô chạm lên tóc, may quá, vẫn còn vài đóa hoa.

Cô tùy ý kéo xuống, là hoa cúc vàng lá bạc.

Persephone vô cùng hào phóng đưa chùm hoa cho Hades: "Cho ngài."

Tựa hồ Hades thật không ngờ mình nhận được một chùm hoa nhỏ li ti như thế, hắn vươn tay nhận cẩn thận như nâng một vầng ánh dương nho nhỏ vậy, không hiểu sao nhìn hắn có chút lúng túng như chưa từng thấy qua loài hoa này vậy.

Persephone nhìn thấy hắn hình như vui vẻ lên rồi, thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ cảm xúc người này vẫn suy sụp chìm trong trong hồi ức như thế, đến lúc đó không biết phải ở trong thế giới quá khứ này bao lâu nữa.

May mắn rằng Hades trong hồi ức thật bình thường, nếu không thì khoảng thời gian này phỏng chừng khó qua.

Đột nhiên tay cô bị người nâng lên, Hades với đóa cúc vàng trong tay dịu dàng nói với cô: "Persephone, đây là quà đáp lễ của ta."

Thứ hắn đưa cho cô là quầng sáng của Địa Phủ, tay của Persephone giống như chiếc thìa trong tay bác gái trong canteen trường học ấy, mất khống chế sợ run lẩy bẩy, hất vầng sáng ấy ra ngoài.

Hades không hề bất ngờ, hắn chỉ bình thản nói: "Thứ lễ vật này quả thật dơ bẩn, nàng không thích nó là điều hiển nhiên."

Ngữ khí càng lạnh nhạt càng khiến người ta nhận thấy sự xót xa trong lời nói.

Persephone nhìn bàn tay không chịu cố gắng của mình, chỉ là nhận trong thế giới hồi ức này thôi mà, cô sợ cái gì mà sợ cơ.

Nhưng muốn một lần nữa nhận quà của người ta cho phải phép đã không còn kịp rồi, bốn phía xung quanh đã hoàn toàn ảm đạm. Hades đang cúi đầu ngắm hoa trong tay cũng tiêu tán theo khung cảnh kia mà đóa hoa trong tay hắn là nhan sắc biến mất cuối cùng.

Lòng bàn tay Persephone trống rỗng, không hiểu vì sao cô cảm thấy phần hồi ức náo nhiệt này lại cô độc khôn cùng.

Vó ngựa bắt đầu chạy như bay qua vô số khung cảnh, cô thấp thoáng nhìn thấy Hades lẻ loi giữa vùng đất hoang vu hắc ám, khắp nơi là những sinh vật hình thù kỳ quái vận chuyển đá tảng, giơ cao cuốc xẻng xây dựng cung điện.

Hình ảnh nối tiếp là cảnh sương mù bắt đầu xuất hiện trên người Hades, cuối cùng hắn không thể quay lại nơi chư Thần tụ họp, bóng lưng kia chỉ trầm mặc họa từng nét tranh yến hội linh đình khắp cung điện mình.

Persephone ngồi trên xe ngựa nhìn thấy bóng lưng hắn ngồi lặng trước bích họa không hề nhúc nhích thật lâu, thật lâu, trên bức tranh ấy có Zeus, có cả những vị Thần khác cô không biết tên mà có lẽ là anh chị em của hắn.

Cô nhìn thấy hắn vẽ chính bản thân mình ở giữa bữa tiệc náo nhiệt linh đình kia, vui sướng và ngạo mạn giương cao chén rượu cùng chư Thần.

... Hóa ra Hades cô đơn như thế sao?

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.