Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân nương xử nữ

Phiên bản Dịch · 3884 chữ

Chỉ sợ sau khi nhảy xuống biển có khi đôi mắt không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.

Persephone nhớ lại mình đã từng luyện qua vô số bài thi toán học, điểm số thấp nhất từng đạt được là 11 điểm, còn làm lụi trắc nghiệm. Hiện tại lại phải dùng sinh mệnh làm tiền đặt cược để mò đáp án này thật sự rất cần dũng khí.

Cô thoáng dùng sức nắm chặt thân chén lạnh băng, mặt rượu lay động, mùi rượu hòa vào không khí, tản mát ra mùi hương say người từ thịt quả chín.

Mượn một chút cảm giác say, cô vẫn từ bỏ quyết định ngu ngốc nhảy xuống biển một lần nữa kia, dự định giữ nguyên hiện trạng đi bước nào tính bước ấy.

Cô không uống rượu nữa mà hơi nghiêng đầu, thanh âm ù ù từ sóng biển sâu trong lỗ tai cuối cùng cũng biến mất, cảm giác khô khốc trong cổ họng vừa nãy cũng không còn rõ ràng như vừa rồi.

Cô lại thử dùng giày đá đá sàn tàu, thanh âm kẽo kẹt từ chất gỗ khắc chế vang lên, ngón chân vẫn không có bao nhiêu sức như cũ.

Nhưng so với tình trạng hồn không nhập thể, xương cốt lèo khèo hồi nãy thì đã tốt hơn nhiều.

Nhưng kéo theo dó cô cũng dần thấy dáng ngồi của mình thật khó chịu, lớp vải bố gấp trên ghế khiến nó cộm đến hoảng. Cô buông chén rượu, vươn tay sờ soạng lớp vải bố, cảm xúc mỏng tanh và mềm mại lướt qua giữa các ngón tay, cô dùng lực kéo phần vải bị cộm trên ghế ra.

Hoa văn màu đỏ rộng khoảng nửa ngón tay ở mép vải bị cô đặt trên đầu gối, loại vải dệt này giúp thông khí giải nhiệt nhưng rất dễ nhăn.

Persephone sửa sang lại quần áo, nhân tiện vuốt phẳng nếp nhăn trên váy. Chiếc váy này chỉ dùng dây cột chéo phía sau lưng rồi quấn quanh bên eo thành hình, vận động mạnh liền loạn.

Cô hoài nghi rằng ngoại trừ phần kim cài nơi đầu vai thì lớp váy bên trong chỉ dựa vào một sợi dây thằng chống đỡ, loại hình quần áo này sẽ không chỉ là một khối vải bố mang lên người chứ? Sợ đến mức cô lập tức cột thêm một lần nữa ở đai lưng, miễn cho rớt váy.

Khi cô cúi đầu thắt váy thì đột nhiên phát hiện mình có thể nghe hiểu càng thêm nhiều câu hơn. Các loại ngôn ngữ nhỏ vụn đều bị thính giác của cô cẩn thận sắp xếp phiên dịch.

Bên kia đuôi thuyền, người đàn ông trung niên trong khoang lái sau khi quan sát kỹ càng hải lưu thì chỉ vào cột buồm hô to: "Cảm tạ vị thần đã phù hộ con thuyền này, ngài đã khiến đầu sóng mãnh liệt phải phục tùng, lại mang đến làn gió êm dịu cho đuôi thuyền. Lễ hiến tế bò đực trước khi ra khơi đã có tác dụng XXX ..."

Câu nói kế tiếp Persephone chưa kịp phiên dịch thì tóc bị một ngọn gió thình lình thổi rối loạn. Giống như câu nói của người đàn ông ở đuôi thuyền kia đã thúc đẩy gió biển thổi bay cánh buồm vậy.

Con thuyền gỗ dài đang đỗ neo giữa mặt biển loang loáng ánh dương bắt đầu xuất hiện cảm giác lay động.

Cô chải lại mái tóc, sợi tóc ẩm ướt bị ánh mặt trời hun nóng tỏa ra vị mặn, cảm thấy như có thể làm thành vại muối ướp cá.

Những người đàn ông chèo thuyền ngồi hai bên sườn bắt đầu trò chuyện cùng nhau, hòa vào thanh âm phần phật của cánh buồm đón gió, cơ quan gỗ kẽo kẹt hoạt động dưới khoang thuyền, còn có tiếng bước chân, toàn bộ như hóa thành sợi len chui vào tai cô.

Cô vậy mà có thể hiểu được năm, sáu phần.

"Không có sóng to cản trở, tế phẩm cũng đã an toàn, nếu như thuận gió có thể băng qua cửa hiểm mà thuyền Argo đã đi qua, đi đến bãi biển ..."

(Thuyền Argo: con thuyền đã chở nhóm của anh hùng Jason trong thần thoại Hy Lạp đi tìm bộ Lông cừu vàng.)

"Tiền từ chuyến đi thuê cho thần miếu này có thể đổi được một đứa người hầu rồi ... "

"Giày da của tôi bị hư rồi, đây là tài sản quý nhất mà nhà tôi có thể lấy ra đấy ..."

"Ngồi chèo thuyền đến nát mông rồi, sau khi cập bến phải một chiếc nệm da mới được ..."

"Chư thần xin hãy phù hộ chúng con ..."

"XXXXXX...."

Tế phẩm? Thuê?

Thuyền Aro ... Là thuyền chiến à?

Giày da bị hư.

Nát mông ...

Persephone cố gắng xóa đi hình ảnh tưởng tượng mông bị nát trong đầu cô, liều mạnh nhớ lại những tiết học ngữ văn hồi hiểu học. Cố gắng dùng các quy tắc loại câu lấp chỗ trống, mở rộng thành ngữ, ghép vần viết tự phát huy ra, cố gắng đoán ý chính trong những câu từ lộn xộn này.

Đây một chiếc thuyền thuê, người thuê có lẽ là ông lão nghiêm khắc nhưng lương thiện kia, trong khoang thuyền có vận chuyển rất nhiều đồ vật này nọ.

Chiếc khay đựng bình hai quai chứa rượu nho và quả ô-liu được mua từ quặng đồng ở Arachosia, một ít nhựa cây Nhũ Hương, cùng vật nào đó mà cô không hiểu được dùng để trao đổi gỗ Mun của Nubia.

*(Arachosia: tên Hy Lạp của một tỉnh thuộc đông nam Afghanistan ngày nay một bộ phận thuộc Pakistan và Ấn Độ;

Nubia: là một vùng dọc theo sông Nile, nằm ở bắc Sudan và nam Ai Cập.)*

Còn có mười con dê đen được nhốt dưới khoang thuyền - dùng đồng thô để đổi lúc bổ sung nước sạch ở trạm dừng trước.

Nghe nói tất cả những thứ này đều là tế phẩm dâng lên vị thần dưới lòng đất nào đó, có một thủy thủ đoàn khi nhắc đến vị thần đó ngữ điệu đều run rẩy, cũng không biết có phải tên vị thần ấy rất khó đọc hay không.

"Tế phẩm" là từ mà cô nghe thấy nhiều nhất, cộng với từ "thần miếu" mới vừa nghe thấy thì có thể đoán được người trên thuyền đều vị một lễ hiến tế mà ra khơi. Tất cả thương phẩm vận chuyển trên thuyền đều tồn tại vì mục đích của lần hiến tế này.

Những thứ đồ còn lại là thực phẩm chuẩn bị cho thuyền viên, như lúa mạch và quả ô-liu ướp muối, còn có rượu nho loãng nữa.

“Arachosia” ... vẫn là một địa danh không hề có ấn tượng như trước.

“Nubia” ... thuộc Ai Cập.

Quả ô-liu và rượu nho ... là sản phẩm của vùng Địa Trung Hải.

Persephone rầu rĩ thở dài sau khi cơ bản đã xác nhận mình đang ở Địa Trung Hải, hơn nữa còn xuyên không đến một chiếc thuyền chiến của Hy Lạp cổ, cô cắn một ngụm nhỏ trên quả ô-liu tròn.

Dạ dày sôi sùng sục, đói đến mức khiến cô không cách nào tập trung nổi.

... Phì phì, quả thật như cắn phải một khúc gỗ bị sâu mọt gặm vậy, khó ăn đến mức đầu lưỡi như muốn rớt xuống, cái thứ này ướp muối bao lâu rồi, ướp sắp thành hóa thạch luôn rồi.

Persephone chỉ có thể thả lại quả ô-liu xuống khay, lại vội vàng cầm lấy lát bánh mì mà gặm ... rắc! Cô vốn muốn để bánh mì hòa tan vị ô-liu như độc nơi đầu lưỡi, đành phải lộ ra nét mặt đau răng tiêu chuẩn.

Răng thật sự đau, hạt cát lẫn trong lát bánh đang lạo xạo trong miệng cô, khiến cho sọ não cũng lung lay theo.

Cảm giác đau nhức này khiến cô rơi vào tình trạng nghẹn khuất sau khi xuyên không, có ai mà không hậm hực khi đang đi du lịch mà đột nhiên vừa mở mắt ra đã rơi vào tình cảnh như thế này chứ. Đặc biệt khi mới trước đây cô còn đang nhàn nhã gặm bánh trứng cuốn, mà thứ trong tay cô bây giờ lại là quả ô-liu mặn chát và bánh mì trộn cát.

Trái tim chua xót kéo theo axit trong dạ dày cũng tăng lên.

Mặt Persephone rúm ró, nuốt ngược nước mắt đang chực tràn trên bờ, tiếp tục hăng hái che mặt gặm bánh mì trộn cát, hương vị cho dù có tệ đi nữa cũng đỡ hơn đói chết, ăn hoài thành quen thôi.

Sau khi cắn vài miếng bánh mì, cô lại nghe thấy thanh âm thùng thùng.

Là ông lão nghiêm khắc kia đang dùng gậy gỗ gõ mạnh lên sàn tàu, ông ta đưa lưng về phía cô, mái tóc xám trắng lay động trong gió biển, một tay nâng chén rượu vàng.

Ông ta lớn tiếng hô với không trung: "Hỡi linh hồn đại dương cao quý, hỡi u hồn không thể về nhà du đãng ở Erebus, xin hãy phù hộ cho chiếc chiến thuyền đến từ chiến trường phương Đông này. Trên thuyền có thiếu nữ Laodamia - quý tộc của Ilion - là tân nương xử nữ được hiến tế cho vị vua của địa ngục. Xin hãy thưởng thức dòng rượu nguyên chất ngọt ngào đến từ thần miếu trên mặt đất, khẩn cầu hành trình hiến tế này vô tai vô nạn."

*(Erebus: trong thần thoại Hy Lạp có nghĩa là "vực thẳm và bóng tối khôn cùng", là con trai của thần nguyên thuỷ, Chaos, và là hiện thân của bóng tối, là thứ tràn ngập các góc kẹt và khe nứt trên khắp thế gian. Erebus sau đó được mô tả như là một vùng đất vật chất, là nửa dưới của âm phủ Hades. Đó là nơi mà người chết phải đi qua ngay sau khi chết.;

Ilion: là một vùng ngoại ô ở phía tây Athens, Hy Lạp. Với 85.000 cư dân, đây là một trong những vùng ngoại ô lớn nhất của Athens.)*

Nói xong, ông lão đổ dòng rượu trộn lẫn mật ong và sữa dê xuống biển.

Đường biển sắp phải băng qua tiếp theo khá hung hiểm, lần cầu nguyện này của ông lão cũng không phải cầu mong vong linh có thể bảo hộ con thuyền.

Mà là đang nói cho những người táng thân dưới biển sâu, thi thể không được tìm thấy cũng không được tổ chức tang lễ, xin đừng ghen tị với người sống mà quấy rầy thuyền.

Không ai nguyện ý tiết lộ tên mình cho thế giới không có ánh mặt trời kia cả.

Cho nên lão tư tế phụ trách hành trình hiến tế, đã đọc tế văn rất cẩn thận sau khi đổ rượu xuống biển, không hề nhắc đến tên mình hay nơi sinh sống, nơi thần miếu, sợ rước phải u hồn đồng hành. Rượu trong chén vàng cũng không để lại giọt rượu nào cho mình dùng, uống rượu cùng người chết là một chuyện vô cùng dơ bẩn.

Chuyến hành trình đến vùng đất Trinacria là lễ tế hiếm thấy cung phụng vua Địa Ngục.

(Trinacria: biệt danh của vùng Sicilia)

Những vị thần còn lại đều được cung phụng nội tạng trâu với dê, hoặc là mật ong. Chỉ có vị vua Minh Phủ mà ngay cả tên gọi cũng khiến người né tránh, kiêng kị lẫn sợ hãi, không chấp nhận bất cứ lễ tế nào của người sống.

Lần này là trường hợp đặc biệt nhận được Thần Dụ, cho nên ông ta mới thuê chiến thuyền, đổi lấy tế phẩm thích hợp từ thị trường nô lệ ở Prygia.

Một thiếu nữ thuần khiết.

Cha mẹ của nàng ta đã chết dưới ngọn giáo của binh lính Sparta, mà vì dung mạo mỹ lệ kinh người nên nàng phải chịu oán hận của cư dân thành Troy.

(Troy: hay Troia là tên gọi khác của thành Ilion.)

Kể từ khi người con trai thứ hai của đức vua Priam dẫn lễ vật của Thần Tình Yêu về thành, gây ra chiến loạn thành Troy thì vô số người vợ đau khổ vì mất chồng mà nổi điên đều sẽ nảy sinh tâm lý cừu hận đối với những thiếu nữ mỹ lệ khác, cảm thấy rằng vì sự tồn tại của họ mà sẽ gây ra càng nhiều tranh chấp hỗn loạn. Giống như vị Hoàng Hậu của Sparta đã mang đến chiến loạn kéo dài cả thập kỉ, không thể nhìn thấy ngày kết thúc kia.

(Cuộc chiến thành Troy trong thần thoại bắt đầu bằng tiệc cưới của vua Hy Lạp Peleus và nữ thần biển Thetis. Tất cả các thần được mời tới dự tiệc, trừ ra Eris (Nữ thần Bất hòa, Xung đột, Lừa dối, Già nua, Buồn phiền), một nữ thần có tính nóng nảy, thường gây ra những tranh cãi giữa các thần. Tức giận, Eris bèn thả một quả táo vàng giữa bàn tiệc, có khắc chữ: "Cho người đẹp nhất!" Ba nữ thần Athena, Aphrodite và Hera tranh nhau quả táo. Zeus không thể phân xử được quả táo dành cho ai nên Thần đã trao lại trọng trách này cho Paris - chàng trai đẹp nhất châu Á và là hoàng tử thứ hai của thành Troy - con trai của Vua Priam. Cả ba nữ thần đều hứa hẹn ban cho Paris những đặc ân nhưng cuối cùng Paris đã chọn Aphrodite, vì Aphrodite hứa sẽ ban cho chàng người phụ nữ đẹp nhất thế gian. Một thời gian sau đó, Paris tới viếng thành Sparta, được vua Sparta là Menelaus trọng đãi, và đã gặp Helen, vợ của Menelaus, một người quả có sắc đẹp tuyệt vời. Được nữ thần Aphrodite giúp đỡ, Paris đã chiếm được trái tim của Helen, và khi Paris rời Sparta, Helen đã bỏ Menelaus trốn theo Paris. Menelaus vô cùng tức giận, bèn tìm cách trả thù Paris, gây ra cuộc chiến thành Troy.)

Sắc đẹp trở thành lời nguyền rủa ác độc nhất, khiến cho những thiếu nữ sau khi mất người thân, không nhận được cứu trợ của người dân mà bị kẻ thù bắt làm tù binh, đưa đến chợ nô lê bị người bình phẩm từ đầu đến chân.

Chủ nhân của Địa Ngục là một vị Thần cô độc không có bạn đời, không người ngủ cùng. Cho nên một vị tân nương quý tộc hẳn là lễ vật cung phụng cần thiết nhất cho vị Thần ấy.

Hy vọng vì Thần cường đại đến khiến cho loài người sợ hãi này sau khi nhận được cống phẩm mà mình muốn có thể dừng lại núi lửa phun trào, xin đừng vươn bàn tay tham lam ấy ra cướp đoạt sinh mệnh của người dân trên hòn đảo nhỏ này nữa.

Đã có quá nhiều người chết trong thảm họa núi lửa phun trào ở Trinacria rồi. Lão tư tế ưu sầu nhăn mày, đôi mắt bi thương tang tóc.

Persephone nghe ông lão gào thét về hướng biển rộng, có rất nhiều từ XXX mới mà cô không hiểu. Cô chỉ nghe thấy "XXX cao quý ... phù hộ cho chiếc thuyền chiến ... trên thuyền có thiếu nữ quý tộc của Ilion ... thưởng thức dòng rượu nguyên chất ngọt ngào ... khẩn cầu hành trình hiến tế này vô tai vô nạn ... " và vân vân.

"Quý tộc từ Ilion", "thiếu nữ", "hiến tế".

Thân là nữ tính có độ tuổi có vẻ trẻ trung duy nhất trên thuyền, từ "thiếu nữ" có vẻ dùng để chỉ cô.

Persephone phát huy trình độ nghe hiểu gà mờ của mình mà tổng kết:

—— Ông lão này có lẽ là tư tế của thần miếu, mà đối tượng bị cô phụ xác là một thiếu nữ quý tộc đến từ thành Ilion, họ phải tổ chức lễ tế một vị Thần dưới lòng đất nào đó.

Dưới sự lý giải của cô thì hiến tế không khác nhiều lắm so với lễ tế bái tổ tông ngày lễ ngày Tết, Thần của thế giới ngầm nghe cũng giống như lời ca ngợi của người đời với tổ tiên.

Hơn nữa cần phải xuất hành bái tế, vậy thì hẳn giống như tiết thanh minh nhỉ?

Đây là một hoạt động giống như tảo mộ vào tiết thanh minh, mà cô và ông lão kia phải đi cùng nhau, chẳng lẽ đối tượng bái tế kia ... cũng là thân thích?

Nhắc đến tiết thanh minh, khiến cô nghĩ đến mưa bụi ...

Cô nhịn không được mà nhìn thoáng qua mặt biển ngoài thuyền, tính phản xạ quá mức của nước biển xanh lam khiến nó như phát sáng, kích thích đến mí mắt cô chớp liên tục, như bị giật mí vậy.

Đừng nói trời mưa, chỉ bằng vào ngày nắng gắt như thế này khiến cho quần áo cô mới đây còn ướt sũng nước biển nay đã khô quắt còn mỗi vị muối.

Cô im lặng không tiếng động kéo kéo lớp vải choàng bên ngoài lên trên một chút, che khuất hơn nửa mái tóc để tránh nóng, khi ngón tay dùng lực vẫn còn run rẩy nhè nhẹ. Đợi đến lúc cô nghe hiểu được phần lớn ngôn ngữ của họ, chân cũng có lực, mới thử nói chuyện trong tình huống an toàn với người xung quanh.

Chuyện hồn nhập xác này, vừa nghe đã thấy rợn người, nếu như sơ sẩy mà trò chuyện thất bại thì có thể sang năm chính là ngày tiết thanh minh của cô. Cô phải đảm bảo khi mình thất bại, bị người phát hiện có gì đó không đúng thì có đủ sức lực bỏ chạy.

Cô vừa tự hỏi vừa xoa xoa cổ tay nhằm khôi phục tuần hoàn màu dưới da. Bất giác phát hiện lão tư tế nhìn về phía cô, cô chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của lão.

Sau đó da mặt cô kéo kéo, nở một nụ cười lễ phép với ông ta.

Trong tình huống mà mình không hiểu gì cả cộng với hoàn cảnh vô cùng xa lạ, thì nụ cười là liều thuốc hòa hoãn tốt nhất. Nhưng làn da cô đang dính đầy muối biển, khiến cho dây thần kinh trên mặt không thể khống chế, độ cong của khóe môi có vẻ hơi lớn hơn bình thường.

Lúc cô cười, gió biển mang theo ánh nắng vừa lúc chiếu lên người cô. Dưới lớp vải bố nửa che mái tóc là một dôi mắt bị bóng râm che khuất, làm tôn lên nửa khuôn mặt dưới trắng sáng đến thảm thiết, còn có nụ cười khiến cho gan người run rẩy kia nữa.

Nụ cười nơi đôi môi đỏ ấy giống như toát lên cảm giác oán hận mãnh liệt.

Giống như vị công chúa của Colchis giết con trong truyền thuyết kia quay về, ngay sau đó sẽ dùng ma thuật xé nát da thịt họ, rồi tưới lên mặt biển.

(Trong truyện đang nhắc đến công chúa Medea của Colchis trong thần thoại Hy Lạp. Chuyện là khi Jason cùng thủy thủ tàu Argo của anh ta đến xứ Colchis để lấy bộ lông cừu vàng, Medea đã phải lòng chàng trai này. Sau nhiều chuyện xảy ra hai người kết thành vợ chồng nhưng Jason phản bội Medea nên Medea giết con trả thù chồng.)

Lão tư tế bị cô nhìn đến toát mồ hôi lạnh giữa ngày hè.

Một thiếu nữ quý tộc bị bắt giữ giống như đóa hoa trong phòng kín, bị kẻ thù bẻ gẫy rễ cây bắt cóc cũng không biết phải phản kháng thế nào. Yếu đuối đến chỉ biết khóc và khóc, ngay cả hành động phản kháng số phận bị biến thành nô lệ cũng không biết.

Cho nên người trên chiếc thuyền chiến này đều dành hết tinh lực để đề phòng cướp biển, rất ít người trông chừng cô. Cho dù có tên thủy thủ đoàn nào chú ý thì cũng là do nữ Thần Kublis có ý xấu khơi gợi ham muốn tình dục mà thôi.

Điều này khiến lão phải hao tổn biết bao công sức mới rằng buộc được đám đàn ông chẳng khác nào trộm cướp kia là mấy, nắm chặt gậy gỗ đánh lưu manh dám nhăm nhe chạm vào đai lưng thuần khiết của thiếu nữ.

Đây chính là tân nương "chúc phúc" dâng lên Địa Phủ, phải có trinh tiết.

Tất cả mọi người ai cũng không ngờ rằng lúc thuyền đang chạy vừa rồi thì thừa dịp lão nô trông coi nàng ta xuống khoang thuyền lấy rượu, nàng ta vậy mà đã bò đến xà ngang nơi mép thuyền.

Hô to thê lương bằng ngôn ngữ Ilion: "Ta thà rằng táng thân đại dương, bị bầy cá gặm cắn thân thể mà không có áo bùn bọc thi, biến thành vong linh vĩnh viễn quẩn quanh nơi không có ánh mặt trời, cũng không để cho hôn nhân của mình bị nơi tanh tưởi ô uế của Thần Địa Phủ làm bẩn. Hỡi Thần Mặt Trời Apollo, hãy giúp con thoát khỏi vận mệnh hắc ám này!"

Sau đó thiếu nữ liền nhảy xuống biển, hận không thể dùng nước muối rửa sạch ấn ký tân nương của Vua Địa Phủ, vui vui vẻ vẻ đi tìm cái chết.

Lão tư tế vốn nghĩ rằng sau khi cứu nàng ta lên thì nàng ta sẽ tiếp tục khóc trời khóc đất, nhưng cuối cùng lại âm u không nói lời nào, bây giờ lại còn nở một nụ cười oán hận khôn cùng với lão nữa.

Tuy rằng việc bị đối tượng hiến tế mắng là bình thường, nhưng lão tư tế vẫn hơi sợ run. Sau đó lão lập tức xoay người tìm hai bà lão nô lệ kia, phải căn dặn hai người đó phải canh chừng người cho cẩn thận.

Lão nhịn không được mà nghĩ có lẽ lúc hiến tế nên dùng mảnh vải che kín miệng nàng ta, giống như dùng dây thừng quấn quanh cổ ngựa vậy, khiến cho con ngựa hoang cương cường phải dịu ngoan.

Tránh cho việc nàng ta trước khi chết còn ác độc nguyền rủa lão.

Persephone cảm thấy bản thân mình đã giữ nụ cười thiện ý hữu hảo đủ lâu, mới vươn tay xoa xoa quai hàm, liền nhìn thấy ông lão kia sợ hãi quay người bỏ chạy.

Động tác xoa mặt của cô tạm dừng một chút, ngón tay nhịn không được mà ma sát vùng da quanh khóe môi, vậy mà chà ra một nhúm muối.

Nhìn thấy nụ cười của cô vậy mà sợ hãi như thế, chẳng lẽ cô bây giờ ... có dáng vẻ rất dọa người hay sao?

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.