Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trinacria

Phiên bản Dịch · 3987 chữ

Persephone ăn từng miếng bánh mì mà chẳng nếm ra vị gì, cảm giác bỏng rát đói khát trong da dày dần được thay thế bằng loại thực phẩm không hề tốt cho tiêu hóa này. Cô xoa xoa vùng bụng đói ran của mình, bắt đầu nhớ nhung vị quả sơn trà.

Thuyền viên ở đuôi thuyền kia vẫn cúi đầu nhìn nước biển, đang điều khiển bánh lái bỗng hô to: "Chim! Thả cho chim bay đi!"

Thanh âm của ông ta vang lên đầy vang dội giữa gió biển.

Chim?

Persephone tò mò ngẩng đầu, bị gió biển ào ạt thổi đến suýt chút nữa dúm dó. Cô vội vàng vươn tay giữ chặt lớp vải bố choàng trên đầu để cho tóc khỏi rối, bằng không gió lớn cộng với uy lực của mái tóc dài đủ dể khiến cô còn dọa người hơn cả Sadako.

(Sadako: ma nữ trong phim kinh dị The Ring nổi tiếng của Nhật Bản)

Cô sốt ruột giữ chặt áo choàng, khi đang xoay người quay lưng ngược hướng gió thì một thuyền viên nhanh chóng chạy ngang qua bên cạnh cô, trong tay mang theo lồng sắt, quạ đen trong lồng bất an vỗ cánh phành phạch.

Persephone nhìn thấy lông quạ bị gió thổi đến xù bông, giống như nhìn thấy hình tượng đầu xù tóc rối của mình từ có quạ ấy.

Sau đó quạ đen được thả ra từ lồng sắt, nương theo gió biển bay về hướng đầu thuyền.

Không kịp đợi cho ánh mắt cô rút về từ bóng quạ, bên tai liền truyền đến tiếng gầm rú hưng phấn liên tiếp, tất cả mọi người như nhận được điềm báo nào đó mà đồng thanh hoan hô.

Persephone nghiêng mặt, gió biển thổi sợi tóc dài phất phơ trước mắt. Cô nhìn thấy vài người đàn ông chạy đến dưới cột buồm, vươn tay giữ chặt dây buồm lung lay trong gió, ổn định cánh buồm.

Vải bạt khổng lồ trên cột buồm cong thành độ cung như đang vận sức chờ phát động.

Thuyền viên chèo thuyền vừa rồi còn đang bàn tán chuyện nhà, cái gì mà lòng bàn chân rách da rồi vân vân bây giờ lập tức vươn tay nắm chặt mái chèo bắt đầu chèo, phần lưng bởi vì dùng sức mà cong thành hình cánh buồm.

Lão tư tế đứng ở đầu thuyền, gậy gỗ trong tay mạnh mẽ gõ lên boong tàu, tựa hồ đang đánh thức những thuyền viên đang mơ màng.

Ông ta phất tay, ngẩng mặt nhìn không trung giòn lam và mặt biển dậy sóng mà cao giọng hô: "Những vị thần tóc đen của đất liền sẽ bảo hộ chúng ta đặt chân trên vùng đất dưới móng vuốt quạ đen."

Rất nhiều người không đồng thanh hét to lên: "Chư thần của lụa địa phù hộ chúng ta."

Thanh âm vang dội chen nát tiếng gió biển ồn ào náo động giống như tiếng trống nổ, mái chèo gỗ bắt đầu khuấy động dòng nước.

Thuyền viên cúi đầu nhìn mặt biển ở đuôi thuyền vươn tay làm động tác chỉ huy, lớn tiếng hạ lệnh.

Người nhạc công da ngăm đen ngồi cạnh hắn ta thổi một loại sáo thân hai ống, vang lên làn điệu ngông cuồng kịch liệt hưởng ứng, khiến tất cả động tác chèo thuyền lộn xộn dưới tác dụng của âm nhạc và khẩu lệnh mà bắt đầu chỉnh tề nhất trí.

Hai người trong khoang lái dùng sức điều khiển bánh lái. Họ há lớn miệng, gió ùa vào cổ họng cuốn theo mệnh lệnh thúc giục mênh mông như sóng biển.

"Bắt đầu chèo thuyền đi, giữ chặt cánh buồm, chèo là chèo a, tất cả mọi người chèo đi!"

Chèo theo sóng nước, dẫn lối cho thuyền.

Đầu thuyền như đâm vào sóng biển, như mang theo tiếng sấm cuồng liệt, từ khe hở của mỗi tấm ván gỗ trên thuyền đều vang lên thanh âm kẽo kẹt ầm ĩ không ngừng.

Con thuyền lắc lư kịch liệt, như đang gõ lên lòng bàn chân người, ngay cả nền móng thuyền cũng run rẩy theo.

Người đang vén sợi tóc dính vào mắt là persephone chỉ cảm thấy mu bàn tay đang run rẩy, ánh mặt trời từ chấn động nơi đầu ngón tay mà chảy xuống mắt cô.

Giữa bối cảnh vàng kim, chiếc thuyền chiến này như sống dậy từ trong trang sách, dựa vào sức người mà đâm thủng trang giấy, dùng tư thái không người có thể đỡ nổi mà vọt đến trước mắt cô, đụng bay lả tả cảm giác không chân thật của cô.

Thật sự không phải mơ ...

Sự thật này chưa từng hiển hiện rõ ràng như bây giờ, tất cả suy nghĩ may mắn trong đầu đều dần dần dập tắt theo sự xóc nảy của thuyền.

Sợi tóc trong bàn tay cô lại trốn đi mất, bay lên mi mắt, khiến mắt hiện lên ánh nước.

Persephone khó chịu kéo kéo khóe miệng, một cơn sóng vừa vặn trào lên boong tàu, bọt nước bắn lên mặt cô, càng thêm dính nhiều nước muối như dính phân chim đầy đầu.

Tất cả suy xét tự hỏi bình tĩnh bỗng im bặt, thân thể dần trì độn khiến cho dây thần kinh phản ứng càng thêm dài, lý trí im lặng chấp nhận sự thật, cảm xúc lại khoan thai đến chậm trả lời tình huống hoang đường này.

Hô hấp cô tạm dừng một lúc, các đốt ngón tay run rẩy càng thêm lợi hại. Tất cả cảm xúc muốn bùng nổ xoay mòng trong thân thể thiếu dưỡng, giống như một quả bom già cỗi có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Dù sao cũng do cô ăn được, mặc được, có tiền nhàn rỗi đi du lịch, vừa rồi vẫn còn ngồi trên tàu của Messina, thưởng thức đồ ăn vặt ngọt ngào. Trong ba lô là thuốc say xe mà bạn bè nhét cho cô trước khi đi du lịch. Trong túi còn có di động, có tin nhắn hỏi thăm quan tâm của cha mẹ.

Trong cuốn sổ du lịch là những câu chuyện yêu yêu thương thương đã gặp được, chờ trở về kể lại với bạn. Trên khóa kéo của túi xách tay có móc treo hình cá ngừ đại dương - là do cô dành cả giờ tìm trog Taobao mới mua về được.

Nhưng chỉ mới nhắm mắt rồi mở mắt đã không thấy đâu hết cả.

Cha mẹ không thấy, bạn bè không thấy, hành lý du lịch không thấy, tiền mặt giấu trong dây lưng cũng không thấy nốt. Số điện thoại của anh đẹp trai ở Italy cũng biến mất, tuy rằng cô không có gan gọi điện nhưng cũng là vật kỉ niệm khi cô về nhà ...

Cho dù có là dân cờ bạc lên sòng thì cũng không đột nhiên mất tất cả như thế này, ít nhất người ta còn biết là mình thua bài.

Còn cô thì chưa làm gì cả, ngay cả lên tinh thần trước đều không có liền hai tay trống trơn rồi.

Đúng rồi, ngay cả tên gọi của mình cô cũng đánh mất.

Nghĩ đến đó, như có gì nghẹn trong cổ họng cô, cho dù biết bây giờ tốt nhất phải bình tĩnh nhưng lại uất ức đến mức ... tưởng tượng bản thân mình biến thành thím Tường Lâm, túm chặt từng cơn gió lắc qua lắc lại, kể lể cho bọn nó nghe câu chuyện bi thảm của mình.

(thím Tường Lâm: một nhân vật trong tiểu thuyết "Chúc phúc" của tác giả Lỗ Tấn.)

Cô không muốn vừa mở mắt ra mình đã biến thành lão yêu quái già chiếm thân thể người khác, cô phải quay về nhà, quay về ăn đồ ăn vặt của cô, quay về khoe với bạn bè những bức hình cô tự chụp, quay về vòng tay ôm ấp của cha mẹ.

Suy nghĩ trog đầu này như một ngọn lửa, đốt sạch lý trí còn lại của cô thành bụi giấy, tro tàn âm u bay đầy đầu. Cô chợt túm chặt lớp vải bố trên đùi, muốn làm gì đó phát tiết tâm tình như muốn bùng nổ này ...

Đột nhiên một cơn sóng ào đến, ập vào mặt cô.

Persephone: "..."

Cô làm như không có việc gì mà vươn tay lau mặt, sau đó không tiếng động thở phào.

Nước biển thật sự quá mặn rồi.

Persephone vừa muốn ngẩng đầu nuốt xuống chua xót trong mắt thì con thuyền đột nhiên quay ngoặt sang một bên khiến thân thể cô nghiêng ngả theo, cần cổ đang ngẩng suýt chút nữa gãy xương.

Mặt cô không hề thay đổi vươn tay ấn cổ, cô thật nhớ tàu thủy hiện đại a.

...

Cánh buồm như cánh chim giúp cho con thuyền chạy như bay trên mặt biển, lực cản từ nước biển bị lực từ mái chèo triệt tiêu.

Persephone đã từ bỏ việc tránh né bọt nước không chỗ không ở này, cô cong lưng, khuỷa tay gác trên đùi, hai tay chống má bắt đầu thấy buồn ngủ.

Mùi mục nát gay mũi với hạt muối do nước biển bị ánh mặt trời làm bốc hơi trên boong thuyền hòa vào mùi rượu chua thối trên người thủy thủ đoàn thành một hỗn hợp mùi khiến người ta hít thở không thông.

Từ lúc ban đầu cô thả nhẹ hô hấp cho đến dần dần mặc kệ, cuối cùng sau khi khứu giác khôi phục độ linh mẫn đã bị mùi trên thuyền này hun đến chết lặng.

Cảm giác mỏi mệt bắt đầu trở nên rõ ràng sau khi cảm xúc dần bình tĩnh lại. Đặc biệt khi tiết tấu lắc lư của con thuyền này giống như đang ru nôi, khiến cô càng thêm khó khăn trong việc chống đỡ cơn buồn ngủ.

Cô miễn cưỡng tưởng tượng mí mắt mình bị móc câu kéo lên, loại tưởng tượng đau đớn này giúp cho con người lên tinh thần một chút.

Cô dùng một chút tinh lực còn sót lại chậm chạp chuyển động tròng mắt, tiếp tục quan sát bốn phía, lại đột nhiên phát hiện câu tạo của con thuyền này không thích hợp cho ngủ qua đêm.

Khoang đáy boong tàu đã được dùng để chở vật phẩm rồi, mà không gian trên này từ đuôi thuyền đến mũi thuyền đều là sàn gỗ, ở giữa là bệ chèo dài, không hề có một khoang thuyền để nghỉ ngơi nào.

Từ hồn nhập xác thất kinh, đến khi nhận rõ sự thật buồn khổ, thì vấn đề cô tự hỏi bây giờ vậy mà về chỗ ngủ.

Nhìn qua nhìn lại, ánh mắt cô rơi xuống boong tàu cách đó không xa, có một chồng áo choàng làm từ da thuộc. Mấy thứ này dùng để che nắng tránh nóng, chẳng lẽ ... còn được dùng để nghỉ ngơi nữa?

Nghĩ đến sau khi đêm tối buông xuống, một đám đàn ông nằm trên đống áo choàng ngổn ngang lộn xộn, đỉnh đầu là trời ngàn sao, ngáy như trâu.

Cô trầm mặc nhanh chóng xóa bỏ hình ảnh tưởng tượng trong đầu như dùng tay lau hơi nước trên cánh cửa thủy tinh vào mùa đông như thế.

Có thể là khoang đáy có diện tích rất lớn, mọi người có thể ngủ ở dưới ... Ở dưới có dê, chẳng lẽ phải nhốt dê lại?

Liên tưởng như thế vậy mà có thể lên tinh thần hơn móc câu mí mắt, khuôn mặt vốn sắp chạm sàn tàu của cô được cố sức nâng lên, miễn cho nằm gục xuống sàn thuyền người ta. Cô thấy bốn phía không ai chú ý, trộm vươn hai ngón tay kéo kéo khóe mắt, thuận tiện mát xa huyệt thái dương một chút.

Đôi mắt đang mơ màng đột nhiên nhìn thấy một bóng đen bay vút qua boong tàu. Nhìn không giống như chim biển, càng giống như người mọc cánh vậy?

Quả nhiên hoa mắt quá rồi, cô mệt mỏi ngẩng đầu, phỏng chừng là một con hải âu lớn hay tương tự thế.

Mặt trời bắt đầu chuyển dần về Tây, không trung như ngâm mình trong nước trà chanh ấm, mất dần cảm giác cực nóng đến đau mắt hồi giữa trưa.

Cô sau khi ngẩng đầu cũng không nhìn thấy hải âu, bởi vì mệt mỏi mà dần mất đi cảm giác mới mẻ đối với bốn phía, thậm chí khi tầm mắt rơi xuống mặt biển, nhìn thấy một bóng đen cũng không lập tức phản ứng lại.

Thẳng đến lão tư tế chống gậy gỗ ngồi nghỉ ngơi trên boong tàu hô một tiếng: "Đã đến Trinacria rồi."

Câu nói này thật ra không rõ ràng giữa những thanh âm ồn ào náo động trên boong thuyền.

Nhưng tên gọi quen thuộc này lại khiến cho Persephone mờ mịt ngẩng đầu, rốt cuộc thấy rõ bóng hình nơi chân trời lặn kia.

"Trinacria?"

Cô xác định mình đã nghe thấy tên gọi này nhưng ở nơi nào mới được?

Hai mắt Persephone vô thần nhìn về phía trước, não bộ giống như một chiếc máy tính già cỗi, tốc độ vận hành luôn chậm mấy nhịp.

Thật vất vả tìm được một mảnh ký ức, là liên quan đến lịch sử Sicilia trong đầu.

Trên đường đi du lịch, cô đã quen biết được một giáo sư đại học giảng dạy lịch sử Hy Lạp trong đoàn. Lúc đó cô vừa vặn đang thu thập một số câu chuyện cuộc sống thú vị để đổi mới nhật ký du lịch của mình cho nên mới hỏi thăm ông chú ấy lịch sử của một số địa điểm du lịch.

Kết quả vị giáo sư tóc hoa râm ấy quá mức nhiệt tình, hết giảng giải về quan hệ mậu dịch giữa đảo Levanzo với Mycenae, lại tán gẫu đến thuộc địa ở Địa Trung Hải của Hy Lạp, chế độ cai trị độc tài, chuyện "tương ái tương sát" giữa La Mã cổ đại và thành Carthage ...

*(Levanzo: là hòn đảo nhỏ nhất trong ba Quần đảo Aegadian chính ở Biển Địa Trung Hải phía tây Sicily, Ý;

Mycenae: là một địa điểm khảo cổ tại Hy Lạp;

Carthage: là tên gọi của một trung tâm và thành phố thủ đô cổ của nền Văn minh Carthage. Carthage được coi là trung tâm thương mại quan trọng nhất của Địa Trung Hải cổ đại và được cho là một trong những thành phố giàu có bậc nhất Thế giới cổ đại.

Chuyện giữa La Mã cổ đại và Carthage là chiến tranh Punic. Nguyên nhân chính của Chiến tranh Punic là đụng độ của các lợi ích giữa đế chế Carthage hiện tại và việc mở rộng Cộng hòa La Mã.)*

Cô vốn nghĩ tìm hiểu thêm về những câu chuyện tình yêu dã sử lại bị tiết học giáo dục lịch sử của giáo sư đại học làm cho sửng sốt.

Lịch sử văn minh của vùng biển Aegean đối với cô mà nói là tựa hồ đã nghe qua, nhưng lại xa lạ đến cực điểm, chẳng qua là chồng chất trong cuốn sách lịch sử thế giới mà cô sẽ không chạm vào, chờ mục hóa thành những văn tự nhạt nhẽo. Ngậm trong miệng nửa ngày cũng không nếm ra được vị nào, đừng nói lật ra trang sách ngược đãi mắt.

Không nghĩ rằng một vấn đề nông cạn nhỏ nhoi của cô, lại biến thành xẻng đào đất, cạy lên một góc hóa thạch của lịch sử, hạt bụi của tri thức bay lên chấn não cô thành hồ đồ.

Cô không có ấn tượng gì với chiến tranh giữa La Mã và thành Carthage, không có bất cứ thông tin nào về các địa danh xa xôi lẫn dân tộc sống ở đó. Cô bởi vì khuyết thiếu tri thức lịch sử tương quan nên nghe giảng đến hoài nghi nhân sinh, chỉ số thông minh rời nhà bỏ trốn.

Cuối cùng lão giáo sư uống một ngụm nước do cô mang đến, nói: "Em sinh viên này còn muốn biết thêm điều gì không, chúng ta vẫn còn thời gian rảnh, hay là chúng ta tham khảo một chút về xung đột giữa man tộc và Ai Cập vào cuối thời kì đồng thau đi ..."

Cảm nhận lại tình cảnh tuyệt vọng trước khi thi đại học, cô bóp chặt chiếc di động đáng thương của mình, trang ghi cháp trên màn hình trống rỗng. Cô gian nan tìm đề tài giữa một đống địa danh cô nghe không hiểu, để đạt được mục đích dời đi đề tài của đối phương.

"Sicilia ..." Tạ ơn trời cô nhớ rõ địa danh cô định hỏi ban đầu, nhưng mà cô muốn hỏi về điều gì cơ?

Ánh mắt từ ái như giáo viên chủ nhiệm của vị giáo sư đại học này rơi xuống người cô.

Đứa học tra như cô căng thẳng, môi run rẩy hỏi ra một vấn đề ngu ngốc.

" ... Tên gọi của Sicilia là gì?"

Lão giáo sư có vốn kiến thức như thần hoàn toàn không bọ vấn đề ngu ngốc của cô đánh bại, nét mặt ông hòa ái phổ cập kiến thúc khoa học: "Về nguồn gốc của tên gọi thì sau khi dân Iberia bị dân Liguria xua đuổi khỏi phía Tây sông Kannus, di cư đến vùng Sicily, đặt tên cho hòn đảo lớn nhất là Sicilia. Sau ngày người Elimi dẫn dắt quân đội chiếm cứ phía Đông đảo, thì mới chính thức quyết định tên đảo là Sicilia, mà trước khi tộc đàn này di cư đến thì hòn đảo đó có tên gọi là Trinacria."

Cô đần mặt nhưng cũng không quên nở một nụ cười lễ phép, cô gắng lặp lại: "Trinacria."

Không phát âm sai âm tiết nào, ngay cả cô cũng phải thấy tự hào về bản thân.

Lão giáo sư mỉm cười, nếp nhăn giữa mày giãn ra, ngữ khí ông động viên như đang dạy dỗ một đứa bé mới bi bô tập nói vậy, giảng giải lại lần nữa tăng thêm ấn tượng cho cô.

"Trinacria. Từ trên không trung nhìn xuống hòn đảo ấy giống như hình tam giác, giống như biểu tượng hình Medusa mọc ba chân trên lá cờ của dân địa phương vậy, là một vùng đất cổ xưa và thần bí."

Trên trang giấy ghi chép của cô cuối cùng chỉ ghi chú một ít tri thức kỳ lạ vụn vặt.

Ví dụ như quả cam của người Bồ Đào Nha, người khổng lồ một mắt, Mafia của Italy có thể là do tiếng Ả Rập thổi phồng.

Còn có —— hình tam giác, Trinacria.

Bóng đen như đang ngủ đông dưới ánh dương kia dần dần biến lớn trước mắt cô theo khoảng cách đến gần của thuyền. Đầu tiên chỉ là một bóng u ám mờ mờ, dần dần sau lớp mờ tối đó là dình dáng phập phồng mơ hồ.

Persephone không nhịn được mà nheo nheo mắt, bàn tay chống trên thân ghế bởi vì không còn bị ánh mặt trời đốt nóng mà lạnh dần, thân thể nghiêng về trước, muốn nhìn rõ ràng từ "TRinacria" trong miệng ông lão tư tế có phải Trinacria mà cô biết hay không.

Cô đã nhìn qua vài lần hình dạng của đảo Trinacria trong sổ tay du lịch rồi, vẫn có chút ấn tượng.

Hình dáng trước mặt kia bị trời chiều áp súc thành màu tim tím, tẩm nhuyễn thành một vật thần bí mơ hồ không rõ, như đề thi vào trường đại học vậy khiến người ta phải tập trung cao độ.

Chiến thuyền như biến thành một thanh đao sắc nhọn trên nước biển dần ngả đen, đâm thẳng về phía vật khổng lồ giữa mặt biển kia. Thuyền viên ra sức chèo thuyền nhìn thấy điểm đến, thanh âm hưng phấn tụm năm tụm ba vang lên.

Có thuyền viên bắt đầu ca hát: "Lóe màu vàng kim lấp lánh, vỏ ốc màu tím, dệt thành vải vóc xinh đẹp, hỡi thiếu nữ hãy chờ ta giương cao ngọn đuốc tìm nàng, ta khắc vàng lên đai lưng nàng, lại tháo nó xuống trước khi bình minh lên, tháo nó xuống ..."

Ngữ điệu của bài hát tục tằng, thô thiển vô cùng, không có một chút dễ nghe nào của âm nhạc lưu hành, nhưng lại như mang theo sức sống rực rỡ ánh vàng, chiếu rọi con đường phía trước."

Thanh âm cổ tíu tít vui vẻ quanh quẩn bên tai khiến cho Persephone hoảng hốt một chút, hình dáng hòn đảo nổi trên mặt biển ngày càng rõ ràng giữa bầu trời màu vỏ quýt.

Mây trắng hiện rõ trước khi hoàng hôn, từng đám mây tích góp từng chút từng chút ánh nắng quây quanh ngọn núi cao nhất trên đảo nhỏ.

Cô mơ hồ nhìn thấy đỉnh núi giấu sau làn mây mù hình như đang phun trào ánh sáng, phá tan thế giới đang bị bóng đêm ăn mòn.

Lóe màu vàng kim lấp lánh ... Núi Etna?

Cô chậm rãi đứng lên, biểu tình đọng lại nhìn thẳng phía trước, gió lạnh thổi loạn mái tóc vàng rối tung của cô, sợi tóc phất phở trên má và đôi môi mang đến cảm giác ngưa ngứa.

Giọng hát thô kệch như bị nước biển cạo vét của thủy thủ đoàn ngâm xướng theo từng nhịp của mái chèo: "Ta càng uy vũ hơn vị Thần khoác da sư tử, mái chèo của ta còn nhanh hơn gió biển, trái tim ta bị thiêu đốt bởi mũi tên ái tình, lóe màu vàng kim lấp lánh, vỏ ốc màu tím ..."

Nhạc sư vốn mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi ở boong thuyền dưới tiếng ca hùng hậu nhịn không được mà nâng lên nhạc cụ, thổi lên làn nhạc phụ họa.

Hành trình cô độc và dài lâu, không có bất luận hoạt động giải trí nào, chỉ có tiếng ca và trò chuyện làm bạn lẫn nhau.

Khuôn mặt dưới lớp áo choàng của Persephone không hề có huyết sắc, như thạch cao không có sức sống tươi đẹp.

Bên tai cô quanh quẩn tiếng ca chưa từng nghe thấy, giống như vị khách lạc đường đến một đoạn lịch sử xa xưa, cảnh sắc không thuộc niên đại của mình không ngừng mở rộng sâu trong đôi mắt.

Như sau khi biết đáp án của đề thi, cô vươn ngón tay lạnh lẽo, chỉnh lại những sợi tóc hỗn độn hai bên má ra sau vành tai, sau đó nói như mê sảng: "Tri ... Trinacria."

*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Có nhiều độc giả hiểu lầm nữ chính không phải Thần Mùa Xuân, tác phẩm này chính là viết về Persephone và Hades.

Quá trình sau khi xuyên không của nữ chính là như thế này: Rơi xuống biển khi đang đi du lịch ở Sicilia rồi xuyên không -> Xuyên không thành Persephone (Thần), sau đó vì Demeter sơ sẩy khiến linh hồn nữ chính lạc đường -> Linh hồn nhập xác thiếu nữ quý tộc loài người (ngoại trừ biết bản thân mình tên là Persephone thì không nhớ gì về ký ức khi là Thần, chỉ có trí nhớ loài người trước khi xuyên không.)

Trạng thái nữ chính: Linh hồn Thần, thể xác loài người, trí nhớ loài người.

Cho nên Demeter sẽ đi tìm Persephone.

Hades đại chiến Demeter.*

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.