Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1238 chữ

Mộ Tiệp ngồi xổm trên mái nhà, chống cằm than thở hát.

" Một khúc sênh~ ca~, một chén rượu~ cạn~.... Ca ca khẽ hí, nhìn hồng nhân quay lưng~..... Í í tinh tang a a a.... Ca ca a a a....."

Nam Cung Ti ngồi bên cạnh âm thầm nín nhịn, lỗ tai sắp nổ rồi, hai canh giờ rồi mà sao y vẫn hát vậy hả????!!!!

Mộ Tiệp hát xong, uống một hơi cạn chén rượu cay, hưng phấn vỗ vai hắn mà cười toe toét.

" Nam Cung a, hảo bằng hữu, ngươi đúng là tri kỷ!! Từ bấy đến giờ chẳng có ai chịu ngồi nghe ta hát quá một khắc."

Nam Cung Ti:"×,×..... Ha ha ha....."

Mộ Tiệp quệt miệng, hai má đỏ bừng, hai mắt mê man, hiển nhiên là đã say bí tỉ.

" Mẫu thân luôn khen ta hát thật hay. Nhưng ta chẳng được nghe bà khen như vậy nữa."

Nam Cung Ti biết y mất cha mẹ từ sớm, cũng không biết phải an ủi thế nào cho tốt.

" Ngươi hát hay lắm!" Hắn cười cười nói.

" Cảm ơn..." Mộ Tiệp cười lộ tửu oa bên má trái, mắt loan loan nước.

Y ngước cổ lên trời cao, mở to mắt nhìn những ngôi sao sáng:" Phàm là người một khi sinh ra chính là phải chịu khổ ở đời, đến cuối cùng cũng chỉ là trở về cát bụi. Nhưng đã là người được sinh ra thì luôn có ích, chẳng ai vô dụng cả." Mộ Tiệp nhìn hắn, đôi mắt thâm thúy xinh đẹp đến mê huyễn:" Nam Cung, ngươi chắc chắn làm nên đại sự. Đến lúc ấy đừng ngại nói ta hay, ta rất xem trọng ngươi, sẽ phò trợ ngươi lúc cần."

Nam Cung Ti run tay, cả đời hắn chưa từng được nhận sự nể trọng lớn như vậy từ ai cả, một cỗ xúc động trào dâng. Hắn hỏi.

" Vì sao??? Ta có chỗ nào hơn người???"

" Nam Cung, ngươi vốn không phải người ở nơi này, nhưng lại vô cùng chào đón ngươi. Ngươi thông minh như vậy, đương nhiên phải hiểu chứ! Chí khí quá cao, ước vọng càng lớn. Kìm hãm quá lâu, ắt sẽ bùng nổ. Đến ngày ngươi nhận được ngàn vạn tôn sùng, ắt sẽ thấu triệt ý ta."

Mộ Tiệp nói đúng, hắn kiếp trước chết không cam tâm, ra đi không tình nguyện. Hắn tâm cao khí ngạo mà lại phải hạ mình núp bóng người khác, vốn dĩ rất thống khổ, rất xấu hổ!!!! Mà nay hắn không phải vướng bận bất cứ cái gì, vì sao lại phải nép mình trong góc mà không bộc lộ ra ngoài. Nam Cung Nặc dạy hắn nhiều như vậy chắc chắn là có ý tứ này.

Nam Cung Ti cúi đầu trầm giọng nói:" Ta đã ủy khuất bản thân quá lâu rồi. Đa tạ đã chỉ cho ta biết."

Mộ Tiệp cười khanh khách như hài tử, một mạt lam quang nơi tửu oa trên má ửng lên dịu nhẹ. Nam Cung Ti nghĩ mình say rồi nên mới hoa mắt.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Mộ Tiệp thấy toàn thân mệt mỏi, đầu đau như bị búa bổ. Y xoa đầu, toan đứng dậy thì bị một cánh tay trần săn chắc trên bụng kéo sự chú ý. Nam Cung Ti đang say ngủ bên cạnh, khuôn mặt dương quang nhu hòa như nắng xuân khiến người nhìn người mến.

Mộ Tiệp nhấc tay, tát mạnh lên mặt hắn.

" AA!!!!!" Nam Cung Ti thống khổ tỉnh dậy, cau có nhìn y vẻ mặt hững hờ." Ngươi làm gì vậy??!!!!"

Mộ Tiệp hừ hừ cười, xoay người kéo chỉnh nội y xộc xệch. Nam Cung Ti nhanh mắt nhìn thấy mấy dấu hồng hồng trên vai và cần cổ của y, kinh hãi há hốc miệng muốn gào nhưng lại bị y bịp miệng kịp thời.

Mộ Tiệp cúi sát lại gần, hỏi:" Hét cái gì mà hét?? Chúng ta còn chưa có làm hết đâu nên cái đó không tính, đúng không?"

Nam Cung Ti yên lặng nhìn khóe môi bị rách của đối phương, đành gật đầu. Mộ Tiệp nheo mắt cười.

" Không chơi với ngươi nữa. Chuyện đêm qua cũng chẳng nghiêm trọng gì, gia bỏ qua cho ngươi. Sau này kìm chế chút đi! Hắc hắc..."

Mộ Tiệp đi rồi, Nam Cung Ti mới dám thở hắt ra một hơi. Ngơ ngẩn nhớ lại đêm qua....

Sau khi uống say, hai người bá vai nhau đi về biệt viện của Mộ Tiệp. Vào đến phòng thì cả hai đều mệt và choáng, bèn lăn ra giường thở dốc.

Mộ Tiệp hừ hừ kêu, tháo ngoại y ra cho bớt nóng, đá giày xuống định đi ngủ. Nam Cung Ti kiếp trước sau khi say thì sẽ được một cô nàng trong quán rượu đỡ về phòng phục vụ tận tình trên giường. Hắn thấy cũng phải nửa năm rồi bản thân không được tiết chế, bèn túm cổ chân y giật lại, đè xuống thân mình. Hắn kéo mở vạt áo đối phương ra, cúi xuống ngậm hôn vai y. Mộ Tiệp cũng chẳng rõ chuyện gì, theo bản năng túm giật nhúm tóc sau đầu Nam Cung Ti ra khỏi vai mình, nhưng lại bị hắn giữ tay trên đầu, bị cưỡng ép hôn.

" Hừ gừ a..." Mộ Tiệp dứt khỏi môi hắn, phì phì nhổ nước bọt trong miệng xuống sàn.

Nam Cung Ti kéo mở đai lưng y, xoa nắn cái má phúng phính phồng lên vì giận.

" Ngoan, để anh thương. Cục cưng mở miệng ra..."

Mộ Tiệp há miệng để hắn luồn lưỡi vào liếm cắn, cái tay cũng không thành thật ở trên lưng.

" Ôi mẹ.... nó!!..." Mộ Tiệp bị làm cho phát nghẹn, Nam Cung Ti cắn hôn mấy cái lên cổ y." Ai nha đừng làm nữa! Gia muốn ngủ!"

Xét thấy cái miệng kia khá phiền, Nam Cung Ti quyết định cắn mạnh miệng y.

" A!! Mẹ nó!!!" Mộ Tiệp bị cắn đau, vung tay đấm mạnh bụng đối phương, triệt để khiến hắn ngất xỉu tới sáng nay.

Nam Cung Ti muôn vàn cảm khái chính mình: Ngươi chết mẹ nó đi!!!! Sao dám làm vậy với bạn bè được chứ!!???

Mộ Tiệp đứng ở cửa, hí hửng nói:" Cục cưng, còn muốn ngủ?"

Nam Cung Ti xấu hổ mặc đồ, nhìn nhìn y." Xin lỗi."

" Ừm, xin lỗi thì không cần." Mộ Tiệp hào phóng phất tay." Nhưng....."

" Nói đi....." Cảm giác không tốt a!!!!

" Nhưng ta muốn ngươi giúp ta một việc!" Mộ Tiệp khẽ cười gian.

Nam Cung Ti thở dài, chỉ cần đừng bán ta là được:" Là gì?"

" Giúp A Uyên theo đuổi lệnh đệ!"

Nam Cung Ti im lặng buộc lại chỏm tóc rối. A Uyên là Mộ Uyên. Theo đuổi. Lệnh đệ là....

" CÁI GÌ CƠ????????" (□.□|||||)

" Giúp Mộ Uyên theo đuổi Nam Cung Nặc." Mộ Tiệp thản nhiên nhấn lại từng từ.

Nam Cung Ti cảm thấy: Kinh Hồng Tướng quân quả nhiên câu sau còn kinh thế hãi tục hơn câu trước!!!

Cam bái hạ phong!!!!!

Nhưng sao lại là Nặc a????? Mà còn được Mộ gia chủ theo đuổi!!!!!! Vậy là sao???????

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.