Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1215 chữ

Thích Thiếu Kiên dậy sớm, luyện tập võ, tưới cây hoa, quét sân nhà, ra chợ mua thực phẩm, sau đó sẽ về nhà tắm rửa rồi giặt giũ. Gã từ nhỏ đã thích làm mấy việc này, rất tuân thủ việc làm, không bao giờ chậm trễ hẹn với ai, lại luôn quan tâm mọi người. Tuy gã tốt bụng như thế, hiền hòa như vậy nhưng chỉ vì ngoại hình dữ dằn, hung bạo mà ai ai cũng sợ gã, ngoại trừ Mộ gia luôn yêu quý và thương lo gã thiếu thốn.

Hai mươi hai năm trước, trong Hoàng thành có một thế gia hiển hách bậc nhất, con cháu đời đời tận tụy theo hầu thiên tử, người làm tướng ra biên cương bảo vệ giang sơn, kẻ tận lực dâng hiến trí lực giúp gầy dựng nước nhà, được Hoàng đế ban thưởng vô cùng, sủng ái vô hạn. Đáng thương thay, thịnh cực nhi suy, một ngày kia thế gia này suy tàn đi, bấy giờ Hoàng đế lo sợ quyền thế của họ mà bị nịnh thần làm lu mờ.... Chuyện gì rồi cũng đến, một mồi lửa làm cháy cả cánh ngô đồng, một lần vu khống làm cả một thế gia hiển hách cao quý hơn mấy trăm năm bị rơi xuống mương rãnh, thiên tử tức giận, hạ lệnh chu di cửu tộc, can cho tội phản quốc....

Thích gia suy kiệt, Thích lão gia nhớ đến năm xưa gia chủ Mộ gia nợ ân cứu nạn, bèn bạo gan gửi thư đến nhờ cưu mang đứa con trai độc nhất lúc ấy mới có sáu tuổi của mình. Mộ gia chủ đích thân chạy tới Hoàng thành, mang đứa trẻ kia về nhà mình, sửa tên nó thành Thiếu Kiên. Thiếu là lửa, Kiên là tên khác của loài hoa Nhung quỳ. Khi ấy, Thích gia chủ mong con trai sẽ không phải vướng bận chuyện báo thù, mong Mộ gia chủ hãy lấy một cái tên khác: một vì né họa, hai vì mong cái tên mới sẽ thay đổi cuộc đời gã. Mộ gia chủ xem tướng thấy gã sau này cuộc sống yên hòa, nhưng tâm khí mạnh mẽ, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đặt tên gã là Thiếu Kiên- một bông hoa Nhung quỳ xinh đẹp mà rực lửa.

Đáng tiếc chẳng mấy ai biết được ý nghĩa sâu sắc ấy, chỉ nghĩ Thích Thiếu Kiên là người như tên, thiếu kiên nhẫn.

Thích Thiếu Kiên sau khi giúp Bố Khương mở tiệm liền đi về Mộ phủ, công việc lần này vô cùng quan trọng, có thể gã sẽ phải đi xa một chuyến. Ngay khi vừa quẹo vào ngõ nhỏ, Thích Thiếu Kiên vô tình đụng ngã một cô nương tử y, nàng ngã xuống khá mạnh, làm đồ trong tay cũng rơi hết ra.

Thích Thiếu Kiên vội vã đưa tay ra đỡ cô nương tử y kia lên, nói:" Xin lỗi, ta không để ý, cô nương có sao không??"

Cô nương ngước lên nhìn, nàng dung mạo thường thường nhưng điều đáng nói chính là khí chất thanh lãnh, cao quý tỏa ra ở nàng.

" Không sao." Nàng cúi xuống nhặt mấy cây thảo dược vào giỏ, Thích Thiếu Kiên cũng nhanh chóng giúp một tay.

" Cô nương, tay cô chảy máu!" Thích Thiếu Kiên vô tình nhìn thấy vết xước đỏ trên cổ tay nàng, vội nói.

Nàng nhìn vết xước rồi lấy một nhánh cây trong giỏ nhai nát, đắp bã lên đó. Thích Thiếu Kiên đưa nàng một chiếc khăn tay, nàng nhanh chóng dùng quấn tay mình. Sau đó hai người đường ai nấy đi. Nhưng đi được một quãng, cô nương kia hơi ngoái đầu trông theo, khóe miệng khẽ cong gần như là không có.


Nam Cung Ti đang ngồi ngoài sân cùng Nam Cung Nặc bốn mắt nhìn nhau.

" Ngươi nói lại nghe coi!" Nam Cung Nặc truyền âm, giọng không tin nổi.

" Ngươi có muốn tìm một người để cưới?" Nam Cung Ti nhìn nhìn sắc mặt hắn.

Nam Cung Nặc há miệng thật lớn, sờ trán nghĩa huynh:" Gia gia, ngươi có bị sao không mà muốn ta thành thân??! Ta không phải người a!!"

Nam Cung Ti hất tay người ra:" Thế trên kia có cho phép ngươi yêu đương phàm nhân?"

" Có.... thể. Vẫn được.... Nhưng sao lại tự dưng nghĩ muốn đá ta đi vậy???"

" Ai nha tiểu tổ tông của ta, ta nào muốn đá ngươi đi, nhưng mỗi ngày chơi với ta ngươi hẳn cũng chán đi, chi bằng hẹn hò thử ai đó cho bớt chán."

Mộ Tiệp đứng nhìn hai người chỉ biết trừng mắt nhìn nhau mà không hé nửa lời, bèn hỏi:" Làm gì vậy??"

Nam Cung Ti nhìn y, trao đổi ánh mắt.

" Đang dụ hắn đi hẹn hò."

Mộ Tiệp ngoác miệng:" Thật nhanh!!! Có kết quả???"

" Không có! Hắn hình như không muốn."

Nam Cung Nặc nhìn hai người mắt đưa mày lại, chán chường tung tăng chạy đi chơi. Hắn ra ngoài phố dạo quanh, muốn đi xem thử Bố Khương đang làm gì thì 'tình cờ' đụng mặt Mộ Uyên.

Mộ Uyên tay cầm túi hạt dẻ nướng, vui vẻ chào:" Tiểu tử, đi đâu vậy?"

Nam Cung Nặc yên lặng nhìn y, sau đó đi ngang qua người, thẳng hướng mình đi. Mộ Uyên sau một đêm thuyết giáo của tiểu bảo bối, đã có kinh nghiệm, liền mặt dày đi theo.

" Tiểu tử, ta chán quá, đi chơi cùng ta đi."

" Tiểu tử, hạt dẻ nướng ngon lắm, ăn không??"

" Tiểu tử, đằng kia có cao liên ý rất ngon, ăn thử không??"

" Tiểu tử, trò kia thật hay!"

Sau một chặng đường độc thoại, cuối cùng Nam Cung Nặc cũng quay lại nhìn Mộ Uyên một cái.

Mộ Uyên vui vẻ kéo miệng cười, có thể làm mù mắt chó bất cứ lúc nào!!

" Tiểu t...."

Còn chưa kịp nói hết đã bị Nam Cung Nặc đá chân, không đau nhưng giật mình. Mộ Uyên ngớ người:" Sao đá ta??"

Nam Cung Nặc giẫm liên tục mười cước lên đôi ủng trắng tinh của Mộ Uyên, lộ ra dấu đế giày bẩn thỉu. Hắn làm dấu.

" Ai cho ngươi gọi ta là tiểu tử??!!!"

" A~!" Mộ gia chủ tỉnh ngộ." Nặc Nặc."

Nam Cung Nặc xanh mặt nhìn y, đá vào cẳng chân đối phương. Mộ Uyên biết sai mà sửa:" Tiểu Nặc!" Quá phong độ!!!!

Hắn vung tay vỗ vào đầu y một cái.

" Nặc."

Vẫn bị vỗ. Mộ Uyên dở khóc dở cười, than vãn nói:" Gia gia nương tay a!!"

Nam Cung Nặc gật gù lấy làm phải, hất cằm xoay người đi trước. Mộ Uyên điều chỉnh tâm tình ngổn ngang, thong thả theo sát.

" Gia gia, muốn đi đâu??"

" Ra biển bắt sứa!" Nặc gia gia vung tay, hưng khí mười phần.

" Muốn ăn mực không?"

Gật gật. Nam Cung Nặc hai má hồng hồng, phấn khởi chạy ra bến cảng. Mộ Uyên thành công lấy lòng hồng nhân, vô cùng vui vẻ.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.