Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1722 chữ

Nam Cung Ti từ sáng sớm đã cùng Mộ Tiệp vai vác hành lý tay xách đồ ăn đi lên núi. Không khí trên núi rất tốt, cây cỏ um tùm, thú vật rất nhiều, nhưng đường đi khá gập ghềnh.

Mộ Tiệp là một người lính, y đã trải qua trăm nghìn cuộc huấn luyện nặng nề và gai góc hơn vậy nhiều, thế nên hơi thở y vẫn rất ổn định mặc dù đã leo núi được hơn canh giờ. Nam Cung Ti khá mệt, nhưng cũng rất biết duy trì sức lực, không vì sĩ diện nam nhân kéo mất sức. Nhìn qua hắn như đang tận hưởng khung cảnh chứ chẳng phải leo từng bước vất vả.

Mộ Tiệp đột nhiên phì cười:" Ta nhớ năm xưa khi mới vào quân ngũ, ta chưa làm Tướng quân ngay mà chỉ làm lính canh thôi."

Nam Cung Ti hơi cười:" Ồ, vậy ngươi làm thế nào để trèo lên cái ghế Tướng quân này vậy?"

" Lên giường. Đút lót. Chỗ dựa." Mộ Tiệp lúc lắc đầu.

Nam Cung Ti nhếch miệng cười:" Tướng quân nào phải dễ leo, chỉ có vài lần lên giường, đút cho chút tiền bạc mà cũng muốn lên sao??"

Mộ Tiệp hai mắt sáng lên, đập đầu hắn cười gằn:" Quả nhiên thông minh. Đúng là ta đã đút lót cho quan trên."

" À..." Nam Cung Ti không khỏi nhìn thêm:" Vậy lên giường..."

" Ta lên giường lão quan được ta đút lót kia...." Mộ Tiệp rướn người về phía hắn, cười yêu dị khiến đối phương vừa xấu hổ vừa rùng mình." Ta giơ đao muốn hoạn lão."

Nam Cung Ti bật cười, xoa xoa cái đầu rối của y, tiểu tử này dễ thương quá đi mất!!!!!

Mộ Tiệp đánh rơi tay hắn, hất mặt dương dương tự đắc nói:" Chạm vào ta một lần, ta liền đâm cái kia của lão một lần. Muốn ngủ cùng ta, vậy để ta cắt trước đã. Vậy là lão xanh hết mặt, mỗi lần thấy ta liền không dám mở hai chân ra. Xì, xú lão tử!!!"

Nam Cung Ti nhớ đến đêm đó mình may mắn cỡ nào, không khỏi kẹp chân lại.

" Cửu Cửu, ngươi kể chút về cuộc sống ở Liễu Man cho ta nghe đi!"

" Ai nha!! Ta nhập ngũ năm mười chín tuổi, làm lính canh phòng, mỗi ngày luyện tập như chó ấy, mệt muốn chết." Mộ Tiệp than thở tận đáy lòng:" Sáng dậy sớm tập luyện, chiều nóng nực tập luyện, tối ngủ sớm cũng phải tập luyện."

" Kiểu gì a??"

" Thì là ngủ không được quá sâu đó. Liễu Man có nguyệt ô nha rất nhiều."

" Nguyệt ô nha là gì??"

" Đó là một loài dơi biến dị, chúng có đôi mắt màu nguyệt quang, nhìn vào mắt chúng sẽ bị thôi miên tới chết. Lông chúng rất cứng, có thể làm phi tiêu hoặc phóng tiễn, lợi hại vô cùng. Nhưng chúng là loài thông minh vô cùng, không bao giờ chủ động đả thương ai, trừ phi có địch ý thì chúng mới đả thương người. Nhưng cái phiền nhất chính là chúng hay khóc." Mộ Tiệp rẽ đường ở phía trước, Nam Cung Ti theo sát phía sau.

" Khóc?? Chúng khóc được sao???"

" Đúng hơn là kêu tang. Nhưng nghe qua lại tưởng như đang khóc. Ai mà nghe thấy thì sẽ bị phân tâm, nặng hơn là bị điếc tạm thời. Trên chiến trường thì phiền lắm. Mà may là nguyệt ô nha sống sâu trong núi, đôi khi chỉ có vài con lạc đàn bay ra khỏi rừng."

" À, ngươi đã từng gặp chưa?" Nam Cung Ti sóng vai theo y ngồi bên suối rửa mặt.

Mộ Tiệp tu nước ừng ực, sau đó đưa hắn uống:" Nhiều lắm. Có lần ta bị lạc trong rừng, vào nhầm hang của chúng, thế là bị bọn chúng kêu khóc tới bất tỉnh nhân sự. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, ta đã nằm ngoài bìa rừng. Dường như bọn chúng đã mang ta đi."

Nam Cung Ti lấy thức ăn ra, hai người cùng ăn.

" Nghe cũng thú vị đó."

" Nghe nói tổ tiên nguyệt ô nha là thú nuôi của Sinh Cơ quân. Sau khi người bước vào cõi Niết Bàn thì chúng đau khổ vô cùng, đêm đêm kêu tang không thôi. Người ta bảo chúng chỉ nghe lời người."

Nam Cung Ti nhìn tốc độ ăn của y mà cảm thán:" Ăn nhanh như vậy sợ ta giành sao?? Chậm chút kẻo đau dạ dày."

" He he, ở trong quân năm năm rồi nên quen vậy. Chứ năm xưa ta cũng từ tốn khi ăn lắm." Mộ Tiệp thả chậm tốc độ ăn, nhún vai cười." Lúc đó ta bị trêu chọc là ăn như đàn bà con gái, không có chút gì giống nam nhân cả. Bởi vì vóc dáng nhỏ hơn mà bị.... gọi là tiểu bạch kiểm."

Nhìn khuôn mặt thong thả kể chuyện của mình như đang nói chuyện ăn cơm mấy bát của y, hắn khẽ rung cảm. Mộ Tiệp sống trong doanh ngũ cũng không dễ dàng gì.

" Bọn họ chỉ là lũ thô lậu." Hắn nói.

" Ha ha ha ha ha, đúng a!!" Mộ Tiệp cười run vai, thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn.

" Nè, ngươi từng đánh trận chưa?" Nam Cung Ti chính là tò mò cái vấn đề này nhất.

" Tiên hoàng phong ta là Kinh Hồng Tướng quân khi ta mới mười chín, thượng vị cao nhất trong tam quân, sau đó một năm thì thống lĩnh đại quân đánh Hưu Bang quốc. Năm ấy xuất hiện Huyết Hải chi cảnh ở Hưu Bang quốc, quốc trượng của họ tiên đoán Sương Hy quốc chúng ta sẽ làm bọn họ mất nước, vậy nên Hưu Bang quốc tiên hạ thủ vi cường, đánh sang chúng ta, sinh linh đồ thán, người dân vô tội chết như ngả rạ. Sau hơn hai năm chinh chiến, lại thêm quốc tang, Thái tử đăng cơ, lấy hiệu Thu đế, một năm cố sống cố chết cứu lại Sương Hy quốc. Hưu Bang quốc phải đền bù tổn thất, chia ra năm châu và sáu thành cho chúng ta, cống nạp đều đặn hàng năm. Đến nay mới chỉ qua hai năm, hậu quả chiến tranh vẫn còn tồn tại, nhân dân vẫn bị ám ảnh bởi cuộc chiến kia."

Nam Cung Ti chưa từng đánh trận, chưa từng gặp phải chiến loạn, nhưng qua lời y kể, hắn không khỏi xúc động muốn chảy lệ.

" Ta đi qua rất nhiều thành trấn, gần như tất cả đều bị hủy hoại nặng nề, người chết la liệt trên đường bốc mùi hôi thối tởm lợm, kền kền và quạ tranh nhau rỉa thịt tử thi, bầu trời luôn tràn ngập bóng đen của quạ và tiếng kêu của kền kền. Nếu như....."

Mộ Tiệp siết chặt đũa, hai mắt tỏa ra sát khí kinh người, lệ oán trong mắt trỗi dậy, tầng tầng bi thương ẩn hiện trong đôi mắt y.

" Mà lũ quan lại đốn mạt chỉ biết bóc lột của dân, bức lương vi xướng, chúng đang ăn mòn quốc gia này!! Thu đế độc tài, làm lơ tiếng oán than của dân mà nghe lời siểm nịnh của nịnh thần. Tiên đế có tài trị quốc mà bất tài dạy con."

Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Chiến tranh rồi sẽ lại xảy đến!

Nam Cung Ti rùng mình, gáy không khỏi phát lạnh:" Ngươi thấy ai có thể làm một thánh minh quân?" Lời họ nói hôm nay chỉ được phép hai người biết, người khác mà biết... đó là họa sát thân!!!!!

Mộ Tiệp đóng nắp thực hạp lại, miết nhẹ môi cười:" Bắc Hàn vương, Sở Hà Dĩnh."


Trong Ngọc Hòa cung, trên chiếc giường sang quý, Thu đế đang thư thái nằm duỗi chân để Mi quý phi xoa bóp chân.

" Hoàng thượng~, thiếp có một tiểu đệ ở mẫu gia, rất chăm chỉ học hành, dùi kinh mài sử hàng đêm. Nhưng năm trước đi thi bị đau bụng nên không làm xong bài, bị trượt. Ngài xem, có thể hay không nhờ Hoằng Thượng thư bên Lễ bộ??" Mi quý phi khẽ cọ nhẹ vai Thu đế, hắn rất ưng thuận mà gật đầu, nàng liền cười mĩ lệ thổi tai hắn những lời đường mật.

Bên ngoài Bàn công công cất giọng the thé bẩm báo:" Hoàng thượng, Tể tướng cầu kiến long nhan."

Thu đế cụt hứng, đẩy mĩ nữ sang bên kéo lại áo, phất tay ý bảo nàng rời đi.

" Truyền."

Lát sau, Tể tướng cất bước đi vào, cúi đầu hành lễ:" Ngô hoàng vạn tuế."

" Bình thân." Thu đế chán chường nhìn lão nhân trước mắt." Có chuyện gì mà ái khanh lại đến tìm trẫm?"

" Bẩm Hoàng thượng, thần xin tiến cử một người cho ngài."

" Ai?"

Tể tướng vẫn không ngẩng đầu lên:" Là con gái của Lâm Thứ sử đại nhân. Tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp, hiền thục nết na, rất có tướng phu thê với Hoàng thượng."

Thu đế chẳng quan tâm có đẹp hay không, chỉ muốn hời hợt cho qua Tể tướng.

" Tùy ý ái khanh sắp xếp đi. Lui xuống đi, trẫm mệt rồi."

" Hoàng thượng, Bắc Hàn Vương đang ở Hoàng thành."

"...."

" Vậy thần xin cáo lui."

Thu đế hận ý hiện rõ, hắn lạnh lẽo cười:" Về rồi?? Về đây đoạt ngôi trẫm?? Húc Gia Nam, ngươi là muốn lấy Sở Hà Dĩnh ra uy hiếp trẫm sao????? Mơ tưởng à!!!!"

Húc Gia Nam hừ mũi, một người đi tới thì thầm nói:" Đại nhân, Lâm tiểu thư đã tới."

" Chuẩn bị cho nàng tiến cung làm phi tần. Còn có Bắc Hàn vương đang làm gì??"

Người này ấp úng:" Bẩm.... mất tích rồi."

Húc Gia Nam phất tay:" Cho người đến Tầm Ly đảo đón ngài. Nhớ đừng để Mộ Uyên phát hiện, y sẽ không buông tha đâu."

" Vâng đại nhân."

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.