Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2205 chữ

Nam Cung Ti ngồi trên hòn đá lớn cạnh cổ thụ, ung dung ngắm cảnh hoàng hôn trên biển. Mộ Tiệp nằm trên cành cây, hai tay đặt sau gáy, miệng ngân nga hát.

" Hoa xanh xanh, suối lành lạnh. Bước lên ngọn đồi kia~, không dám ngoảnh lại~.... Ta~.... như ánh sao xa~, và ta~ nguyện bay rất xa~....."

Câu hát lộn xộn, nhịp điệu linh tinh, nhưng Nam Cung Ti lại nhận thấy chút ngoạn ý, mà Mộ Tiệp cũng thực thích ý.

Hát xong, Mộ Tiệp liền vươn vai ngồi dậy, nhìn mặt trời đỏ hỏn đang lặn mất tăm, phía xa xa chỉ toàn nước xanh và sóng trắng. Y nhảy xuống đất, vác đồ lên lưng, xách con hươu sao đã chết lên.

" Về thôi."

" Tối nay có thịt nai ăn rồi!" Nam Cung Ti hưng phấn xách đồ lên đi.

Đi được lưng chừng núi thì đột nhiên dưới đất có một cơn rung chấn nhỏ vô cùng, căn bản không đáng kể.

Mộ Tiệp nâng mắt nhìn về phương Nam, vẻ đăm chiêu:" Nam Cung, ngươi có thể xác định được cơn rung chấn đến từ đâu không?"

Hắn nghĩ nghĩ rồi gật đầu:" Có thể. Vài hôm trước mới học thuật này xong."

" Ngươi xác định giúp ta."

Nam Cung Ti cầm que vạch vạch lên mặt đất tính toán và đo lường dựa theo công thức đã học, không quá vài phút đã ra kết quả.

" Hướng Nam."

Mộ Tiệp nheo mắt, chốc lát mới nói:" Ta sẽ sớm về Liễu Man."

" A?? Tại sao???" Nam Cung Ti ngạc nhiên, ngoài ra có chút tiếc nuối nho nhỏ.

" Liễu Uông xảy ra động đất. Liễu Man là phụ cận của Liễu Uông. Đều ở phương Nam cả."

Hắn đứng dậy, lo lắng hỏi:" Sao ngươi chắc?? Cũng có thể ta đã tính sai!"

" Ta tin ngươi tính đúng. Vì trực giác của ta giống hệt kết quả của ngươi."


Bố Khương xem đi xem lại mấy quyển trục vẽ hình các cô nương chưa thành hôn, so xem cô nào được nhất. Thích Thiếu Kiên ngồi một bên cũng ngó thử, thấy ai cũng như hoa như ngọc.

" Này, con mau chọn thử xem ưng ai a!!"

" Cha, con không thích ai cả." Thích Thiếu Kiên ủ rũ nói.

" Vì sao? Hay con có tiêu chuẩn??"

" Vâng...." Gã xấu hổ nói:" Con thích người biết võ."

Bố Khương:".........." Khẩu vị nặng thật!!!!!!

Ông vuốt bụng mỡ, nghĩ nghĩa tử đang làm khó mình đây mà, bèn tính cách khác. Ông quyết định thuê người viết trăm tờ quảng bá: Phó tướng quân Tầm Ly đảo mở hội kén vợ, yêu cầu hai thứ là biết nấu cơm và võ thuật. Cả thành đảo xôn xao bàn tán, nghĩ Phó tướng quân quả là hung mãnh, muốn vợ biết võ!!!! Khó quá!!!!!

Mộ Uyên ngồi ngơ ngẩn trước bàn làm việc, hỏi quản gia:" Dạo này có việc gì phải làm hay không?"

" Không có ạ. Tất cả đã được xử lý gọn gàng, chủ thượng cứ việc yên tâm."

" Thật?"

Quản gia không dám trả lời bừa, bèn lục tung não bộ rồi mới nói:" Thật ạ."

Mộ Uyên không nói gì, chỉ mơ màng nhìn nghiên bút. Quản gia nghĩ chủ thượng nhà mình là buồn chán tới sầu rồi, bèn dè dặt nói.

" Thật ra, Phó tướng quân đang tổ chức lôi đài kén vợ. Nghe nói rất náo nhiệt."

Mộ Uyên nhíu mày, nghĩ tới Thích Thiếu Kiên y lại khó chịu vô cùng. Quản gia đau khổ thầm kêu: Xong rồi!!!!

" Nếu như ngươi rảnh như vậy, chi bằng đi thị sát dân chúng đi!"

Quả nhiên.... @,@.......

Mộ Uyên mở cửa sổ ra một chút, thấy Nam Cung Nặc lại đang ngồi trên cành cây, tựa người vào tường mà ngắm mặt nước thanh trì.

Tại sao hắn luôn ngắm nhìn thanh trì???

Mộ Uyên khó chịu nghĩ rồi lại cười nhạo bản thân không ra gì, đến ngay cả ao trì nhỏ nhoi kia cũng phải ghen tỵ.

Y ngắm nhìn khuôn mặt lặng im của hắn, trong mắt cay cay khó chịu, tim đau quặn thắt. Y đột nhiên thấy Nam Cung Nặc đang nói gì đó, y chăm chú nhìn khẩu hình của hắn. Nhờ ơn hơn hai mươi năm đọc khẩu hình của Bạch Thước mà y rất thành thục làm việc này.

" Phong ba hóa yên ả, bình đạm biến hải triều. Từng bước nhấc cao, mặt không ngoảnh. Sau ngoảnh nhìn lại, hóa gò hoang. Tận lực truy bắt những mảnh nhớ, ngước trông không thấy bóng người đâu."

Mộ Uyên cười cười, đang hát a. Hắn vậy mà cũng có tâm tình hát trước cửa phòng ta! Đáng thương ngươi!!

Nam Cung Nặc đưa tay ra đỡ lấy một chiếc lá khô vừa rụng khỏi cành, mắt đỏ hoe, mũi hồng hồng. Hắn lại hát không một thanh âm, như trong một chiếc lồng trong suốt cách âm, y là khán giả chứng kiến màn biểu diễn vô thanh của hắn.

" Bãi bể hóa nương dâu, kí ức thành mơ hồ. Không nguyện nhuốm bi thương, không dám trông xa lộ. Ngả chén rượu cay, ước được tái ngộ."

Hắn đang bi thương? Hắn đang nhớ ai??

Nam Cung Nặc thả rơi chiếc lá, miệng cười xót xa, hắn nhấc mắt nhìn về phía cửa sổ nơi y đang đứng, nhếch môi nói.

" Ta muốn nói."

Mộ Uyên cảm nhận một trận run run dưới chân, y liền nghĩ ngay tới động đất, liền phóng ra khỏi cửa sổ, nhảy ra sân đứng. Nam Cung Nặc nhíu mày nhìn phương Nam, mắt tỏa hàn khí lạnh buốt.

Cơn rung chấn qua đi, Mộ Uyên bất giác nhìn lên cây, nhưng người đã không còn đó.

Nam Cung Ti mệt mỏi về phòng, hắn muốn tắm rửa ngay bây giờ. Nam Cung Nặc đứng nơi bậc hiên, truyền âm tới.

" Ta muốn ngươi trong vòng hai tháng học hết Trí tuệ lực Trung cấp."

Nam Cung Ti:"...." Mới vào cửa đã nghe thấy phải đi học, còn gì tụt cảm xúc hơn.

" Ba tháng sau ngươi hãy đi Liễu Man."

"...." Quả nhiên sóng Trường Giang sóng sau cao hơn sóng trước, thật kinh thế hãi tục!!!!

Nam Cung Ti day trán:" Lý do."

" Ma thú thượng cổ sắp thức tỉnh rồi, nó sẽ sớm phá vỡ phong ấn và pháp trận kìm hãm nó. Đến lúc ấy sẽ xảy ra đại kiếp nạn. Ngươi sẽ ra trận cùng Mộ gia."

" Ta chưa chuẩn bị tâm lý đi chết." Nam Cung Ti bất lực nói.

Nam Cung Nặc mỉm cười:" Có ta đây rồi thì ngươi còn lâu mới chết được."

" Ngươi sẽ đi cùng ta sao??"

" Đương nhiên. Ngươi là nghĩa huynh thân thương của ta a!!!"

Nam Cung Ti cảm thấy yên tâm và ấm áp vô cùng, xoa xoa mái tóc đen của Nam Cung Nặc.

Trong phòng thượng nghị, Mộ Uyên lãnh đạm nói:" Mau đi điều tra xem tam vị tế ti có bị thương tổn gì không!!"

Ba người nhận lệnh gấp rút rời khỏi.

" Thiếu Kiên, đã tìm ra tế ti nào chưa?"

Thích Thiếu Kiên nói:" Ta đã tìm được một lão nhân có năng lực như một tế ti, nhưng ông ta hai ngày trước đã qua đời trên giường."

Mộ Uyên khó chịu day thái dương, Thích Thiếu Kiên lại nói:" Nhưng trước khi mất, lão nhân có để lại một bức thư nói là có một chất tử đã được lão truyền thụ, hiện đang du ngoạn đâu đó ở phía Tây. Đã phái người đi tìm, nhưng chưa có kết quả."

" Tận lực tìm ra. Đây là vấn đề cấp thiết!"

Mộ Tiệp vốn đang lặng yên đột nhiên nói:" Có người có thể giúp chúng ta tìm."

" Ai??" Mộ Uyên kinh ngạc hỏi.

" Ta." Nam Cung Ti đi vào phòng, thấy Mộ Uyên khẽ cau mày liền nói:" Không phải ta tùy tiện vào đây! Cửu Cửu chỉ đường cho ta vào!"

Thích Thiếu Kiên trố mắt:" Ai là Cửu Cửu?"

Mộ Uyên nhìn tiểu bảo bối, y muốn lời giải thích. Mộ Tiệp cười:" A Uyên không biết thôi, hắn là thiên tài đó! Mới học Trí tuệ lực pháp có hai tháng mà đã học sắp xong Trí tuệ lực Trung cấp I rồi á!!!"

Mộ Uyên khó tin nhìn lại Nam Cung Ti mà hỏi:" Thật???"

Nam Cung Ti xấu hổ gật đầu:" Phải..."

Thích Thiếu Kiên cảm khái:" Ngư dân sắp thoát kiếp đánh cá rồi!!!!"

Mọi người:".................."

Mộ Uyên lại hỏi:" Ngươi tự học???"

Nam Cung Ti lắc đầu, lí nhí nói:" Gia đệ chỉ dạy cho..."

Mọi người:"...............................!!!!!!!!!!!!!!"

Thích Thiếu Kiên gãi đầu:" Hắn... từ bao giờ lại giỏi như vậy???? Bình thường toàn bắt ta mua bánh cho ăn. Chẳng lẽ ăn bánh của ta nhiều nên mới vậy??!!!!!"

Mộ Tiệp ho một tiếng:" Lệnh đệ thật là tài năng!!! Bái phục!!!!"

Mộ Uyên phất tay, nói:" Nam Cung, giúp ta tìm phương hướng của người kia a!"

" Tên là gì, bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu??"

Thích Thiếu Kiên nói:" Chung Ly Tu, ba mươi lăm tuổi, nguyên quán Hoàng thành."

Nam Cung Ti gật đầu, cúi xuống vài giây rồi chỉ lên bản đồ Sương Hy quốc:" Chỗ này, bán kính hai dặm."

" Nhanh như vậy!!!? Có chắc không đó?" Thích Thiếu Kiên ngạc nhiên, thốt ra nghi vấn của tất cả mọi người.

" Là vậy đó. Đây chỉ là một phép tính nâng cao một xíu thôi. Muốn chính xác đang ở chỗ nào thì đưa ta sợi tóc, móng tay hoặc máu của hắn, hắn có chết ta cũng chỉ được mộ hắn ở đâu." Nam Cung Ti tự tin nói.

Thích Thiếu Kiên lần đầu tiên phát hiện mình khá ngu ngốc.

Mộ Uyên sai năm người khác đi tới địa phương Nam Cung Ti chỉ, sau đó mọi người giải tán về nghỉ.

Mộ Tiệp thong thả đi cùng Nam Cung Ti ra khỏi phòng, khoác vai hắn nói:" Lợi hại a!!! Ta rất mong chờ ở ngươi đó."

Nam Cung Ti cười cười, khoác lên cổ y mà nói:" Không lâu sau ta sẽ đi cùng ngươi tới Liễu Man đó."

" A?? Khi nào????"

" Ba tháng sau."

Mộ Tiệp trầm mặc chốc lát rồi gật đầu nói:" Đến lúc ra trận nhớ đừng khóc kêu ta cứu đó!"

Nam Cung Ti nhún vai:" Xin cậy bóng đại thụ của Tướng quân vậy."

Hai người cười ha hả về phòng của Mộ Tiệp, hôm nay hắn lại học vẽ tiếp.


Bắc Hàn vương thong dong đi ngắm thành trấn phồn hoa trên Tầm Ly đảo, trên phố người mua kẻ bán náo nhiệt vô cùng.

Hắn vô tình nhìn thấy bên đường ngay dưới đăng lung màu cam vàng của một tửu điếm, một nam nhân vận thanh y phiêu bạc đang ngồi nhìn mình chằm chằm, mắt cong cong lộ vẻ cười gian manh. Hắn cũng trả lễ cười lại, cất bước tới chào hỏi.

" Xin hỏi vị công tử này tại sao lại nhìn ta như vậy???"

Thanh y nam tử vẫn cười, hắn đứng lên cất bước đi trước, Bắc Hàn vương hứng thú đi sau, buông lời cợt nhả.

" Mĩ nhân đang dẫn dụ ta hay sao?? Liệu có thể cùng mĩ nhân vui vẻ đêm nay???"

Thanh y nam tử không quay đầu nhưng Bắc Hàn vương lại nghe rõ thanh âm êm nhuận mà lạnh lẽo truyền đến.

" Vậy phải xem vương gia có nguyện ý cùng y vui vẻ một đêm."

Bắc Hàn vương không lạnh mà run, cảm thấy người phía trước có một cỗ uy nghiêm, bề trên. Hắn thấy kì hoặc, hỏi.

" Y là ai??"

Đột nhiên Bắc Hàn vương bị trấn trụ tại chỗ, tựa hồ có một luồng áp lực đè nén bước chân mình. Áp lực kinh hồn này.... là định thần chân trong Tinh thần lực Thượng cấp!!!!!! Mà luồng lực mạnh mẽ quen thuộc này thì hắn chỉ biết có một người làm đến thành thục như thế.

Sau lưng hắn truyền đến thanh âm lạnh lùng uy bức:" Sở Hà Dĩnh. Lâu ngày không gặp."

Sở Hà Dĩnh nuốt khan:" Mộ Uyên a, hạ thủ lưu tình."

" Ngươi dám trêu hoa ghẹo nguyệt hắn ta sẽ cho ngươi gặp tiên hoàng."

" Đừng đừng mà!!!!!" Sở Hà Dĩnh khóc không ra nước mắt.

Nam Cung Nặc nhìn Mộ Uyên một cái, sau đó phất tay một cái, Sở Hà Dĩnh liền lảo đảo thoát khỏi móng vuốt của y. Mộ Uyên nhìn Nam Cung Nặc, hắn giờ không còn giả ngây giả dại với y nữa.

" Đừng đi lung tung. Ta không thích tìm ngươi..."

Nam Cung Nặc chớp mắt quay đi, bỏ lại bóng lưng gầy gầy cho y.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.