Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2760 chữ

Nam Cung Nặc lon ton chạy đằng sau Thích Thiếu Kiên, miệng cười vui vẻ, người đi đường dường như cũng bị không khí hoan hỉ lặng im của hắn ảnh hưởng, mặt mày ai ai cũng đỏ hồng.

" Tiểu tử, lại đây, lão hủ tặng ngươi bộ y phục đẹp." Bố Khương đứng trước cửa tiệm đợi người, thấy Nam Cung Nặc liền hí hửng vẫy gọi.

Nam Cung Nặc kéo tay Bố Khương lắc lắc, chạy xung quanh ông mà cười. Bố Khương cũng rất vui, kéo hắn vào tiệm, lấy một mộc hạp chữ nhật ra đặt lên tay hắn.

" Ai nha nha, nghe nói lệnh huynh là một tế ti. Chúc mừng chúc mừng!!"

" Cha, Nam Cung không phải tế ti. Hắn chưa được cấp chứng nhận!" Thích Thiếu Kiên vỗ trán than thở nói.

Bố Khương đá chân gã một cái lườm nguýt, không thấy Tiểu Nặc sắp khóc rồi kia à!!!? Nói nữa ta đánh chết con!!!!!

Nam Cung Nặc uất ức nhìn Thích Thiếu Kiên, hoa tay biểu đạt:" Ngươi câm miệng a!!! Gia huynh nhất định thành đại tế ti!!!!"

Thích Thiếu Kiên an ủi:" Đừng khóc a~, Nam Cung sẽ hạ chú ta chết mất!!!"

Nam Cung Ti từ ngoài đi vào, tươi cười chào hỏi:" Lão Bố, có khỏe hay không??"

" Ây da da da, đại nhân mời ngồi." Bố Khương kinh hỉ lấy ghế, tay nhanh chóng rót chén trà thơm đãi khách, mặt niềm nở nói:" Đại nhân, mời dùng chút trà."

Nam Cung Ti ngại ngùng nói:" Lão Bố, đều là chỗ quen thuộc, đừng đa lễ như thế. Ta còn thấy ngại khi ông cứ mua quà bánh cho gia đệ."

" Chỉ là chút tiểu vật thôi!" Bố Khương kéo ghế ngồi xuống, Thích Thiếu Kiên bước lên bưng trà kính ông.

Nam Cung Nặc ôm vai Nam Cung Ti, vắt vẻo trên lưng hắn làm nũng:" Ca ca ăn hoa lan quế đi!!"

Nam Cung Ti nhéo bàn tay hắn, truyền thanh:" Lát mua cho, tư thế nghiêm chỉnh chút coi."

Thích Thiếu Kiên gọi:" Tiểu Nặc, đi, ta dẫn ngươi đi chơi phố."

Nam Cung Nặc liền bỏ ca lấy bạn, hai tên ngốc vui vẻ nắm tay nhau đi chơi. Nam Cung Ti gọi với:" Dám ăn thêm cái gì ta liền cho ngươi nhịn hoa lan quế!!!!!"

Bố Khương vuốt cái bụng béo cười hiền. Nhìn Thích Thiếu Kiên và Nam Cung Nặc chơi vui với nhau như thân huynh đệ, ông rất hạnh phúc.


Mộ Tiệp mè nheo bên tai Mộ Uyên:" A Uyên a~, sao huynh dạo này án binh bất động vậy hả!!? Không thấy theo đuổi A Nặc gì sất!!! Huynh đang âm mưu cái gì hay là lại lo sợ cái chi a!????"

Mộ Uyên day day trán, vỗ vỗ đầu y:" Bảo bối, đi mua kẹo kéo mà ăn đi. Để ta làm việc, ngoan ngoãn nghe lời."

Mộ Tiệp nằm bò ra bàn, ai oán nhìn Mộ Uyên:" Đồ vịt đực (uyên), mĩ nhân sắp lọt tay người khác rồi đó."

Mộ Tiệp căn bản chỉ nói dọa vậy thôi, ai ngờ Mộ Uyên lại nhớ tới Thích Thiếu Kiên, y liền đau lòng nói.

" Thế cũng đâu có liên quan đến ta, hắn vốn không để tâm tới ta."

Mộ Tiệp chột dạ, bẽn lẽn ngồi dậy, lo lắng hỏi:" A Uyên, hắn thật từ chối ngươi ư???"

Mộ Uyên cười khổ, nhéo má bảo bối nhà mình, buồn bã nói:" Hắn đã không thích ta, ta sao có thể cưỡng cầu."

Mộ Tiệp lại nhớ tới lời Nam Cung Ti nói: Tình cảm là không thể cưỡng cầu. Dẫu sao y cũng từng trải qua cảm giác như ca ca, đương nhiên đồng cảm và thấu hiểu. Y bất lực vỗ tay an ủi, bỏ ra ngoài để Mộ Uyên một mình tự ngẫm.

Mộ Uyên thở dài, thấy mệt mỏi quá sức. Mấy đêm nay y luôn nằm mơ cùng một giấc mơ, y mơ về đêm Nam Cung Ti và Mộ Tiệp ở trên mái nhà, nghe thấy những lời oán thán, những tiếng khóc dồn nén và thống khổ của Mộ Tiệp.

Mộ gia trước kia có chín người con, năm nam bốn nữ, tuy không cùng mẹ nhưng quan hệ vẫn tốt. Mộ Uyên là con thứ ba, Mộ Tiệp là thứ chín, cùng một mẹ sinh. Mười ba năm trước, vào cuối xuân, mẫu thân dẫn hai người và Thích Thiếu Kiên về quê ngoại chơi một tháng, nhưng được mười ngày thì nghe tin dữ, Mộ gia đã bị tàn sát. Phụ thân y, các dì của y, các huynh đệ tỷ muội của y, họ đều chết hết. Mẫu thân đau khổ đến bạo bệnh, bà sống leo lắt từng ngày, chỉ như chực chờ Mộ gia tới rước bà chầu trời vậy. Mộ Tiệp khi đó mới mười một, còn quá nhỏ mà đã phải chịu đả kích nặng nề, mình y là huynh lớn, phải luôn giữ vững tinh thần mà khôi phục lại Mộ gia từ đống đổ nát, lấy lại danh tiếng từ trong máu thịt. Trước lúc lâm chung, mẫu thân giữ chặt tay y và Mộ Tiệp, dốc hơi thở nặng nề mà nói: Không cầu trả được thù, chỉ xin các con khỏe, hãy chăm sóc lẫn nhau. Rồi bà nắm tay hai người lại một chỗ, chết không dám nhắm mắt. Mộ Tiệp gào khản giọng gọi mẫu thân dậy, cầu xin bà đừng bỏ đi, van nài bà hãy ở lại. Mộ Uyên chỉ có thể nuốt lại tiếng khóc, dập đầu trước giường mà lập thệ sẽ nuôi dưỡng đệ đệ thành tài.

Bao nhiêu năm trôi qua, Mộ Uyên chưa bao giờ thẹn với lòng rằng đã để Mộ Tiệp chịu vất vả hay thiếu sót cái gì, mà nay y lại thấy nhục nhã và xấu hổ cùng đau đớn, y căn bản vẫn chưa chu toàn....

Mộ Uyên bước đi trên thảm cỏ xanh mượt, u mê không biết mình ở đâu. Xung quanh có rất nhiều hoa bỉ ngạn, nhưng nơi y đứng lại là một vùng cỏ xanh không có một chút hoa. Những bông hoa đỏ tươi khoe sắc khiến không gian mê huyễn và ám trầm.

Y ngước lên nhìn, phát hiện ra có rất nhiều tơ hồng chăng kết với nhau như mạng nhện, vài sợi tơ thả bay bay gần đầu y.

Mộ Uyên nắm lấy một sợi tơ hồng, liền nghe tiếng cười thanh thúy của phụ nhân:" A Uyên, mau lại đây với mẫu thân." Mộ Uyên nhìn phụ nhân khá giống mình phía trước, bà vẫn đẹp y như xưa, chẳng thay đổi chút nào. Tiểu Mộ Uyên nắm tay bà nũng nịu cười.

Phía sau lại nghe tiếng quát của nam nhân trung niên:" A Uyên!!! Sao không chịu học hành hả!??? Lại dám đi chơi!!! Mau mang cái dạ của ngươi về đây!!! Ta đánh nát mông ngươi." Phụ thân y giữ Tiểu Mộ Uyên trên đùi mình, vạch quần ra đánh mông y khiến y khóc suýt ngất.

Rồi lại nghe tiếng mọi người cười nói, tất cả đều đang ngồi quanh bàn lớn ăn cơm vui vẻ. Nhị di nương vỗ đầu Đại ca bắt trả thịt cho Nhị tỷ, rồi quay sang bón cơm cho Mộ Tiệp mới có năm tuổi. Tam di nương gắp thức ăn liên tục cho mọi người quanh bàn, mẫu thân thì khuyên bà mau ăn. Phụ thân ngồi ăn đến uy nghiêm, nhưng Tứ muội cứ đá chân ông muốn mua kẹo kéo ăn, Ngũ muội chọc cơm bắn tung tóe lên người ông. Lục đệ giật tóc Nhị tỷ trêu chọc, Thất đệ ngồi đếm số thịt ngày càng nhiều trong bát mình, Bát muội cứ i a hát, Mộ Uyên đút cơm cho nó ăn.

Mộ Uyên thẫn thờ vươn tay ra, hình ảnh vui tươi, ấm áp kia liền tan biến, thay vào đó là tiếng gào khóc thê lương của Mộ Tiệp.

" Mẫu thân dậy đi! Sao mẫu thân không nói gì??? Người đừng bỏ chúng con mà!!!!! A Uyên, mau gọi đại phu trị bệnh cho mẫu thân a!!!! Hức hức, ca ca, sao không làm gì đi?????!!!"

Mộ Uyên quệt nước mắt nhìn nam nhân đang quay lưng với mình, y mặc một bộ đồ sang trọng nhưng lạ mắt, mái tóc đen đổ dài sau lưng.

" Ngươi là ai?" Mộ Uyên cảnh giác hỏi.

Nam nhân khẽ ngâm tiếng cười, không nói chỉ im lặng. Y cất bước về phía trước, Mộ Uyên cũng nhấc bước theo sau. Đi thật lâu thật lâu, nam nhân kia mới dừng lại bên suối, ngồi xuống vốc nước lên uống. Mộ Uyên cũng ngồi xổm trước dòng suối quanh co, vốc một ít nước lên uống, thật tanh!! Y muốn nôn ra nhưng lại có cảm giác bị ai chặn miệng không mở nổi, cuối cùng y nuốt hết số nước kia vào họng.

Nam nhân kia lại gần, tay vươn ra với y. Tay nam nhân này cứng cáp mà thon dài, trắng trẻo mà hữu lực, nhưng lại quấn mấy vòng tơ hồng xinh đẹp mềm mại.

Mộ Uyên giật mình ngước lên muốn nhìn nam nhân nhưng lại bất ngờ tỉnh dậy. Y mở mắt, mệt mỏi nhìn trướng đỉnh giường mình, nặng nề thở dốc một hơi. Y kinh ngạc nhìn Nam Cung Nặc đứng bên giường, môi và cằm hắn lấm máu nhem nhuốc, ngực và cổ áo cũng dính máu.

" Ngươi....." Mộ Uyên im lặng không nói nữa, một phần vì cổ họng khô rát, một phần vì vị tanh của máu trong miệng.

Nam Cung Nặc túm vai y nhìn chằm chằm vào mắt, môi lẩm bẩm tạo ra khẩu hình:" Im miệng!"

Mộ Uyên khó hiểu nhìn hắn, chuyện gì đang diễn ra thế này, y chỉ ngủ quên trên bàn, sao đã nằm trên giường rồi?? Quan trọng là Nam Cung Nặc đã làm cái gì???

Y đảo mắt nhìn tay trái của hắn, thấy loang lổ cả tay là máu đỏ tươi, vết thương sâu hoắm đang liền lại. Hắn sao lại làm như vậy??? Y rốt cuộc không tài nào hiểu nổi.

Nam Cung Nặc trèo lên giường, kéo Mộ Uyên nằm xuống, hắn vòng tay kéo đầu y vào lồng ngực mình, vỗ lưng ý bảo đi ngủ. Nhưng Mộ Uyên không dám ngủ, y đang rất bối rối. Làm ơn giải thích chút được không?? Y ngọ nguậy muốn dậy để hỏi cặn kẽ, hắn liền vung tay đánh đầu y về lòng mình, trừng mắt lườm, miệng nghiến ken két.

" Mẹ nó ngươi có ngủ hay không???"

Mộ Uyên ủy khuất nói:" Ta không hiểu."

" Vậy tốt nhất đừng có hiểu." Rồi hắn nhắm mắt ngủ luôn, tay truyền ra một chút khí lành lạnh đẩy vào mạch môn của Mộ Uyên.

Mộ Uyên đại khái đoán là hắn đang độ khí chữa trị cho mình, đồng thời kinh ngạc vô cùng, Nam Cung Nặc biết Khí thần lực!!!! Chuyện quỷ gì đang xảy ra đây??? Quanh hắn có quá nhiều bí ẩn và kỳ lạ. Mộ Uyên hiếu kỳ tự hỏi: rốt cuộc Nam Cung Nặc là ai, thân phận gì????

Cơn buồn ngủ lại kéo tới, y chìm vào u mê, toàn thân thả lỏng, tay khẽ siết người bên cạnh. Lâu lắm rồi mới được thoải mái ôm một ai đó như vậy.....

Một nam hài nhỏ nhỏ cỡ sáu, bảy tuổi đang chạy trên đồng xanh, nó nhào vào lòng một nam hài tầm hơn mười tuổi, dáng gầy gầy, mặc thanh y. Mộ Uyên phát hiện ra y phục hai đứa nhỏ này khác với y phục mà hài tử hay mặc bây giờ, nhưng lại có điểm tương đồng. Nam hài mặc thanh y bế bổng tiểu nam hài lên cười bảo.

" Tiểu bảo bối, ngươi nặng quá đó!!" Rồi quay lại gọi với." Thất lang, nhanh chân lên, mau về nhà thôi." Giọng nam hài thanh thúy, ôn nhuận mà trong trẻo vang bên tai Mộ Uyên, có cảm giác rất quen mà không tài nào nhớ nổi.

Một nam hài chừng tuổi nam hài vận thanh y chạy tới, vạt trước đựng toàn quả tươi và có cả một con gì đó giống chim, màu đen như nhọ nồi, lông tơ mọc lởm chởm đang ngoác miệng kêu 'quác'.

Là quạ à?? Y để ý kĩ, phát hiện đó hóa ra là nguyệt ô nha.

Thất lang thở dốc, miệng nhoẻn cười xinh đẹp:" Ha ha, mau xem, ta vừa bắt được một con quạ non nè."

" Thất lang, tiểu bảo bối muốn ôm."

Thất lang khịt mũi, thả hết quả ngon và nguyệt ô nha xuống rồi phủi tay ôm tiểu nam hài lên, hôn lên má nó cái chụt.

" Cửu lang a Cửu lang, ngươi xem xem, tại sao Hồng lang không chịu khen ta lấy một lời?"

Hồng lang nhặt một quả lên lau qua loa trên người Thất lang, gặm một miếng to rồi nhét vào cái miệng đang phàn nàn của bạn, vỗ tay nói.

" Mau về, Đại lang chắc lại đang đi tìm chúng ta."

Ba nam hài đi càng ngày càng xa, Mộ Uyên chỉ bàng hoàng dõi mắt trông theo. Tiểu nam hài kia chẳng phải là Mộ Tiệp sao??? Thất lang kia không phải y thì là ai??? Nhưng Hồng lang kia y không quen biết, đó là ai mà lại xuất hiện trong quá khứ của y???

Không, khoan!!! Đây chắc chắn không phải ký ức của y!!!! Đây là của người khác!! Y phục không giống của người thời nay lắm. Liệu có phải liên quan đến nam nhân y vừa mơ thấy bên suối hay không?????

Ngày hôm sau Mộ Uyên tỉnh lại, thấy Nam Cung Nặc đã đi khỏi, bên người cũng lạnh, hẳn là đã ly khai sớm. Mặt y không có máu, y phục đã thay một bộ mới giống y hệt.

Cửa mở, Mộ Tiệp bưng chậu nước đi vào, thấy Mộ Uyên đang ngồi trên giường nhìn mình, y thất thanh kêu.

" NGƯỜI ĐÂU!!!! GỌI BẠCH THƯỚC TỚI MAU!!!! CA CA TỈNH RỒI!!!!!!!!!!!"

"○,○||||||||" Cái gì vậy???

Bạch Thước nhanh chóng lao vào phòng, kiểm tra khắp toàn thân Mộ Uyên cẩn thận rồi viết lên giấy mấy phương thuốc đưa Thích Thiếu Kiên mang xuống sắc. Mộ Tiệp ngồi bên cạnh lo lắng hỏi.

" Bạch Thước, A Uyên có sao hay không??"

Bạch Thước làm thủ ngữ:" Y vốn không sao hết."

" Vậy tại sao lại ngủ suốt một tháng không tỉnh a!!?" Mộ Tiệp sốt ruột.

Mộ Uyên kinh hãi bật thốt:" Cái gì?? Ta ngủ lận một tháng!!!!!!??????"

Mộ Tiệp nhìn y, thì thầm:" Có phải huynh vì thất tình mà....."

" Nói bậy. Hôm đó sau khi đệ đi khỏi ta liền nằm ngủ trên bàn một lát, ai ngờ là ngủ một tháng chứ!!!" Mộ Uyên quá sức bối rối.... (/@,@/)

Bạch Thước:" Ta đã nghiên cứu Tinh thần lực cả tháng qua, hình như Mộ Uyên bị..... bị.... à ờ ta quên mất là cái chữ gì rồi."

Mộ Tiệp:" Quy hồi kiếp."

Bạch Thước vỗ tay:" Đúng, Quy hồi kiếp!"

Có thể nhiều người không biết đó là gì, nhưng Mộ Uyên lại rõ hơn ai hết. Y rất có thiên phú học Tinh thần lực pháp, đã tự nghiên cứu sâu môn pháp mà ai ai cũng có thể học này, phát hiện ra Tinh thần lực pháp có biết bao điều cao thâm ảo diệu ngay trong những bài thức thường ngày mọi người sử dụng.

Quy hồi kiếp chính là bài thức điều khiển tinh thần người khác nhớ về tiền kiếp của mình. Bài thức gần như bị thất truyền bởi tính cực đoan và nguy hiểm của nó, không mấy ai dám sử dụng. Trừ phi phải bị cái gì đó kích thích quá mạnh mới dám nghịch thiên tìm lại ký ức tiền kiếp, xem lại những gì vốn dĩ thuộc về quá khứ xa xưa của thân chủ.

Vậy tại sao Mộ Uyên lại gặp phải tình huống này???

Y giật mình kinh hãi, y đang nghĩ đến một khả năng: liệu có phải là chính y!??

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.