Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2898 chữ

Trong khoảng thời gian Mộ Uyên ngủ say, mọi sự vụ trong phủ đều do một tay Cửu gia tiếp quản, tất cả đều chu toàn, ổn định. Thích Thiếu Kiên nói cho Nam Cung Ti nghe: Nếu năm xưa không vì Sở Hà Dĩnh thì chắc chắn giờ này Mộ Tiệp đang làm một gia sư hay lão bản của tiệm nào rồi. Hắn giờ mới biết thì ra Mộ Tiệp học văn hóa rất tốt, y muốn làm thương nhân hoặc dạy học cho trẻ.

Mộ Tiệp xấu hổ đá Thích Thiếu Kiên, hai má hồng hồng ngượng ngùng.

" Thiếu Kiên, huynh đừng nói nữa!!!"

Nam Cung Ti phì cười, vỗ vai y an ủi:" Ta hâm mộ nhất là những người có ước mơ đó."

Mộ Tiệp cười cười:" Ừ." Mắt y khẽ chuyển, đứng dậy đi trước, nói có việc phải xử lý. Nam Cung Ti khịt mũi, đập đầu Thích Thiếu Kiên một cái.

" Lôi đài kén vở của ngươi thế nào rồi?"

" A?" Thích Thiếu Kiên xụ mặt:" Nghĩa phụ vẫn đang chọn qua chọn lại. Có người còn không biết xíu võ nào mà cũng chạy lên đòi đánh đòi đấm... Hừ, chán chết!"

Bạch Thước đi qua, nghe thấy hai người nói chuyện, bèn vội vã đi về.


Bạch Thước về dược quán, đem phơi ít thuốc ra trước khi mùa đông kéo về. Y xoa vai đi vào trù phòng, nhìn tiểu muội Bạch Nhu đang xắn tay áo nấu cơm tối, y khua tay làm dấu.

" Nhu Nhu có muốn ra ngoài chơi không?"

Bạch Nhu lắc đầu, vung tay chém khúc sườn làm đôi.

" Hay là ra ngoài đi dạo cũng được. Ở nhà suốt không chán sao?" Bạch Thước lại gần hơn.

" Đại ca đừng lo, muội thích ở nhà." Bạch Nhu bắt đầu trần thịt.

Bạch Thước thở dài, chán chường về phòng, lật sách đọc đến giờ ăn. Sau khi ăn xong, y đi dạo quanh sân tiêu thực, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng gọi của Thích Thiếu Kiên.

" Bạch Thước! Bạch Thước ơi a!!"

Bạch Thước đi mở cổng cho gã, làm thủ ngữ hỏi:" Có việc gì?"

Thích Thiếu Kiên ôm một con chó gầy rộc lên, mặt sụt sùi nói:" Mới nãy ta đi tuần về, phát hiện con chó này bị thương, ngươi mau cứu nó!!"

Thích Thiếu Kiên chưa bao giờ mang động vật hay người bị thương tới dược quán của Bạch Thước vào buổi tối, nay là lần đầu tiên. Gã ngồi trong phòng sau quầy, lo lắng nhìn con chó đang rên rỉ kêu đau.

" Liệu nó có chết không a??"

Bạch Thước:" Ngươi yên tâm, nó chỉ bị gãy chân thôi."

Cửa sau mở ra, Bạch Nhu vận một bộ y phục màu cam nhạt, tóc làm cách điệu, tai đeo khuyên hoa, môi điểm son nhạt, trông sáng sủa hơn hẳn mọi ngày.

Bạch Thước:" ●◇●???" Đây là ai, Nhu Nhu lạnh lùng, giản dị, âm trầm của ta đâu??? Sao trong quán nhà ta lại có một cô nương giống tiểu muội mà lại xinh hơn tiểu muội thế này????!!!

Thích Thiếu Kiên đỏ mặt cúi đầu chào, gã vừa mới khóc xong.... Bạch Nhu nhẹ cười khẽ, đứng một bên sau lưng Bạch Thước.

Bạch Thước:"........" Ta là ai? Ta đang ở đâu?? Ta vừa trọng sinh hay sao???

Chữa cho con chó gầy xong, Thích Thiếu Kiên tự giác bỏ vài xu lẻ vào cái mộc hạp trên quầy. Gã toan đi về, đột nhiên Bạch Nhu khẽ gọi.

" Thích tiểu ca."

" Có chuyện gì không cô nương??" Thích Thiếu Kiên cảm thấy tiếng gọi này hơi quen.

Bạch Nhu lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho gã:" Hôm trước chúng ta đụng phải nhau ở trên đường, ta bị chảy máu tay nên huynh có đưa ta chiếc khăn này. Ta đã giặt sạch, vật xin hoàn chủ."

Thích Thiếu Kiên căn bản không nhớ cái chuyện kia, nhận lấy xấu hổ nói:" Xin lỗi, ta không nhớ rõ lắm."

Bạch Nhu nghiêm mặt nói:" Ta là Bạch Nhu. Huynh có nhớ ta không?"

" A?? Tiểu Nhu tử???" Thích Thiếu Kiên kích động:" Tiểu Nhu tử đó hả?? Hơn sáu năm nay không gặp rồi nhỉ??? Muội thay đổi ghê đó, ta chẳng nhận ra luôn!!"

Bạch Nhu cười nhẹ, vỗ đầu chó nhỏ:" Đã muộn rồi, Thích tiểu ca cũng mau về đi thôi."

Thích Thiếu Kiên vỗ vai nàng, cười sang sảng:" Tiểu Nhu tử mau về, ngủ ngon!" Rồi gã xoay lưng bỏ đi.

Bạch Nhu vuốt nhẹ vai, bất đắc dĩ cười. Gã vẫn xem nàng như nữ hài năm nào.

Bạch Thước im lặng đứng sau cổng quan sát hết thảy, hậu tri hậu giác hiểu ra tình cảm tiểu muội.

Bạch gia hành y nhiều đời, đến nay tuy đã suy suyễn, danh tiếng không được như năm xưa nhưng ít nhiều cốt khí thanh lãnh, cao quý vẫn giữ lại. Năm xưa Bạch gia và Mộ gia có quan hệ không sâu, nhưng đến đời y lại trở nên thân thiết hơn vì y là bạn thân của Mộ Uyên và Mộ Tiệp. Lúc bé y hay dẫn Bạch Nhu kém mình sáu tuổi đến Mộ gia chơi, nàng đặc biệt dính Thích Thiếu Kiên. Sáu năm trước, Bạch gia phá sản, gia đình tan nát, phụ thân y thương con bèn dẫn y thượng Bắc, Bạch Nhu theo mẫu thân hạ Tây. Mãi đến hai năm trước, phụ mẫu cùng qua đời, hai huynh muội mới gặp nhau. Cả hai đều đến Tầm Ly đảo mở dược quán, định cư tại đây. Nhưng tính cách Bạch Nhu thực trầm lặng, nàng gần như không rời khỏi dược quán bao giờ, mỗi ngày nấu nướng, giặt giũ, đọc sách, luyện võ, phơi thuốc, trồng rau,....... Nhiều khi Bạch Thước thấy lo chẳng lẽ tiểu muội của y cứ sống như vậy cả đời?? Nay thấy Bạch Nhu đối Thích Thiếu Kiên có ý, thân là đại ca tất sẽ dốc sức dốc lòng.


Nam Cung Ti lập trận đã thành thục hơn nhiều, dưới sự chỉ dẫn của Nam Cung Nặc và nhờ tính cần cù của mình, hắn đã thành công luyện đến Trung cấp II.

Hắn quay sang hỏi Nam Cung Nặc:" Nè, Nặc, ngươi thấy ta đã tiến bộ hơn chưa?"

Nam Cung Nặc hiếm khi lộ ra nụ cười gian chuẩn thương hiệu 'Nặc gia gia', hắn gật gù:" Có tiến bộ, nhưng vẫn non tay lắm. Đợi Chung Ly Tu kia tới, ngươi tự xem mình có bao nhiêu phân lượng, liệu đường học tập. Dạo này Mộ Tiệp bận rộn, ngươi cứ tự học vẽ và khâu vá đi."

Học vẽ giúp rèn luyện sự kiên nhẫn và chính xác, học khâu vá giúp làm chuẩn xác và nhanh tay hơn. Hắn hiện giờ vừa vẽ đẹp vừa giỏi khâu vừa nhanh tay. Thế nhưng Nam Cung Nặc vẫn tỏ ý không đủ. Hắn có chút tức giận, bèn dồn vào đó làm động lực phấn đấu không ngừng.

Nam Cung Ti nỗ lực mỗi ngày, Nam Cung Nặc cũng vui vẻ quan sát thầm lặng.

Ngoài cửa, Thích Thiếu Kiên gọi:" Tiểu Nặc, ăn cơm chưa??"

Nam Cung Nặc liền vứt bộ dáng gian manh của mình đi, vẻ mặt hí hửng như hài tử. Nam Cung Ti buồn cười, nghĩ nghĩ có lẽ Mộ Uyên thích hắn là vì cái bộ dáng lừa người này.

" Đi sớm về sớm, ta đợi cửa."

Nam Cung Nặc lại giở quẻ ôm ôm, dụi dụi mấy phen rồi mới lon ton chạy đi ăn với Thích Thiếu Kiên.

Lát sau, Mộ Tiệp đứng bên ngoài cửa hỏi:" Nam Cung, vào được không??"

" Ừ." Nam Cung Ti giải khai trận, lấy khăn lau mồ hôi đi.

Mộ Tiệp bước vào, mang một khay cơm đầy bỏ lên bàn:" Thiếu Kiên nói ngươi chưa ăn gì, ta mang đến cho ngươi đây."

Nam Cung Ti không ngại có người trong phòng, cởi ngoại y và nội y ra, để lại mỗi quần dài. Cả người hắn đẫm mồ hôi, đang khó chịu muốn tắm ngay. Mộ Tiệp rót trà ra uống, chép miệng.

" Cơ lưng đẹp lắm! Xương hồ điệp gợi cảm lắm!!"

Nam Cung Ti:"///°•°///....." Muốn câu dẫn ta đúng không!!!!?????

Mộ Tiệp suýt xoa ghen tỵ:" Ta thật mong được như ngươi và A Uyên. Tại sao ta lại là cái dạng khó lên cơ chứ!!! Không có tí khí thế của Tướng quân thống lĩnh đại quân gì sất!!!!"

" Ha ha ha....." Nam Cung Ti ngồi vào bàn, cầm đũa gắp cơm ăn.

Mộ Tiệp chống cằm nhìn hắn chăm chú, khiến hắn chẳng dám nuốt cơm. Nhịn không nổi, hắn đành nhấc mắt hỏi.

" Sao nhìn ta dữ vậy???"

" Tóc ngươi dài tới vai rồi đó! Ta đang cảm khái, mắt ngươi thật đẹp!!"

" Vậy thôi ư??" Vậy cũng đừng nhìn lộ liễu tới thế chứ!!!!

Mộ Tiệp ăn cao liên ý, miệng dính vụn bánh. Nam Cung Ti quen tay lúc ăn cùng với Nam Cung Nặc, liền quệt vụn giúp y. Hắn phát hiện ra da mặt Mộ Tiệp rất đẹp, bèn cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Cửu Cửu đáng ghét!!!!! Dám quyến rũ như vậy!!!

Nam Cung Ti ức chế không biết nói sao cho thỏa, bực bội và cơm vào miệng. Mộ Tiệp phì phì vụn bánh, quệt miệng nói.

" A Nặc hắn.... có chút gì thích A Uyên không nhỉ?? Hắn có biết tâm ý ca ca với hắn hay chăng???"

" Ta không biết. Nặc chưa bao giờ nhắc về mấy chuyện yêu đương hay người khác."

Mộ Tiệp phùng má, biểu thị ý không vui. Nhưng rốt cuộc y không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cao liên ý. Nam Cung Ti muốn nhéo má y lắm nhưng xét thấy hành động vừa rồi đã đủ lỗ mãng lắm rồi nên đành nhéo đùi mình.


Bố Khương ngồi trong tiệm đến chán, ông bèn dồn thời gian rảnh để xem mấy mối tú bà giới thiệu. Xem một lúc ông thấy chóng mặt, hoa mắt, tay chân hơi run rẩy thiếu sức.

Đột nhiên một cô nương bước vào tiệm, lành lạnh nói:" Lão bản, ta muốn mua vài cuộn vải thượng đẳng."

Bố Khương cất sách đi, lấy tinh thần ra chào khách:" Cô nương, ở chỗ lão hủ loại vải thượng đẳng có nhiều lắm. Cô có muốn xem vài tấm mẫu không?"

Cô nương kia nhìn Bố Khương lúc lâu rồi nói:" Lão bản, giơ tay ra cho ta chút."

" A??" Bố Khương khó hiểu nhìn đối phương, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc thì cũng nhấc tay lên, nhưng vừa đưa lên một nửa liền vô lực thả xuống.

Cô nương kia thấy vậy, chạy ra ngoài hô lớn với một người ngay gần đó:" Vị huynh đài này, xin hãy chạy sang bên kia phố đến Bạch Y dược quán dẫn lang y ở đó qua đây. Việc gấp liên quan đến mạng người!!!!!"

Người nọ ngớ ra một chút thì thấy sau lưng cô nương kia Bố Khương đã xanh mặt mà ngã rầm xuống, mấy người kinh hoảng kêu lên. Cô nương kia giục người nọ mau đi thì quay lại đỡ Bố Khương lên. Không lâu sau, người nọ đã kéo Bạch Thước chạy tới, y hô hào mọi người mau tránh rồi chạy vào chữa trị cho Bố Khương.

Thích Thiếu Kiên đang ở ngoài bến cảng tuần tra các con tàu, đột nhiên hạ nhân phóng ngựa tới thông báo:" Đại nhân, lệnh phụ ngã bệnh, mau về xem!!!!"

Gã giật mình đánh thót, hai mắt biến đỏ, giật ngựa của người kia, phi như bay trở về, tâm xôn xao một mảnh... Cha, đừng có bỏ con đi!!! Gã nhớ về hai mươi hai năm trước, đêm ấy thân phụ gã cũng đẩy gã lên xe của tiền Mộ chủ, mặc kệ gã cầu xin không đi. Đó là lần cuối cùng gã được thấy ông.......

Mộ Tiệp ở Mộ phủ nghe gia nhân báo cáo, cau mày nói với quản gia:" Ngươi lo nốt sự vụ còn lại, ta sẽ tới xem sao."

" Vâng, Cửu gia sớm về."

Thích Thiếu Kiên kìm dây cương, lao xuống chạy thẳng vào tiệm, thấy bên trong là Bố Khương đang nằm trên chiếu, Bạch Thước ngồi bên châm cứu lên đầu ông, Bạch Nhu đứng phía sau bưng khay đựng y cụ.

Gã dồn nén lo lắng, run giọng hỏi:" Bạch Thước, gia phụ sao rồi??"

Bạch Thước đầu đầy mồ hôi, lắc đầu không nói, y đang hết sức chăm chú. Bạch Nhu đôi khi sẽ lau mồ hôi cho y, cẩn thận không gây tiếng động. Thích Thiếu Kiên nước mắt chảy suốt, nhưng gã vẫn im lặng nhìn chằm chằm Bố Khương, sợ lỡ như không còn cơ hội....

Mộ Tiệp không biết đến từ bao giờ, chỉ đứng chờ ngoài cửa.

Hơn năm canh giờ trôi qua, Bạch Thước cẩn thận rút hết châm trên đầu Bố Khương, y phục gần như ướt hết. Bạch Nhu khẽ cười, vỗ vai y khen ngợi rồi nói:

" Thích tiểu ca, nguy hiểm đã qua."

Khi nghe xong những lời này, gã gần như ngã khuỵu, may nhờ Mộ Tiệp ra đỡ kịp thời. Y cười nói.

" Thiếu Kiên, tốt rồi!!!"

Bạch Thước run rẩy đứng lên, Bạch Nhu nói:" Bây giờ đại ca hãy mau về nghỉ đi. Đêm nay muội sẽ ở lại trông bệnh nhân."

Mộ Tiệp nói:" Để ta đưa Bạch Thước về, y mệt rồi."

" Đa tạ Mộ tiểu ca."

Bạch Thước được Mộ Tiệp đỡ lên xe quay về dược quán. Trong tiệm chỉ còn lại ba người, Bạch Nhu lành lạnh nói.

" Thích tiểu ca, có thể để lệnh phụ về phòng nghỉ ngơi."

Thích Thiếu Kiên ôm Bố Khương lên mang về phòng nghỉ sau quầy, giúp ông đắp chăn cẩn thận. Bạch Nhu đứng ngoài cửa hỏi.

" Huynh có muốn ăn chút gì không?"

Gã khịt mũi gật đầu, khàn giọng nói:" Ừ, phiền muội vậy."

Bạch Nhu xuống trù phòng nấu ít mì trứng, mang hai bát lớn lên, mùi thơm tỏa ra nghi ngút. Hai người ngồi đối diện nhau, chậm chạp ăn.

" Hôm nay cảm ơn muội đã kịp thời cứu cha ta." Thích Thiếu Kiên đã nghe mấy người kể qua sự tình.

Bạch Nhu lau miệng nói:" Chỉ tình cờ vào tiệm mua ít vải, phát hiện ra lão bản hơi lạ, giống như bị bệnh."

Thích Thiếu Kiên dọn bát đũa, toan mang đi thì nghe Bạch Nhu khẽ nói.

" Thích tiểu ca, muội biết chút ít võ phòng thân."

" A??? Vậy khi nào rảnh cùng ta luận bàn đi."

"... Vâng." Bạch Nhu cười khổ, đúng là tên đần mà.


Mộ Tiệp về phủ, thấy Nam Cung Ti đang co ro đứng trong gió lạnh đầu đông. Khuya như vậy sao còn đứng đây? Thay đổi địa điểm ngắm sao ư??

" Nam Cung."

" Cửu Cửu, đói không?" Nam Cung Ti kéo áo choàng chạy lại gần.

" Không, ta không cần ăn tối. Ngươi không thấy lạnh à mà đứng đây??" Mộ Tiệp kéo áo cho hắn, bá vai đi về viện.

Mộ Tiệp ngáp ngủ, buông tay khỏi người Nam Cung Ti, vẫy tay toan đi về ngủ thì lại bị kéo lại.

" Ài u, lại cái gì???"

" Cho ngươi xem cái này!" Nam Cung Ti kéo hắn sát lại gần, úp lòng bàn tay mình lại với nhau, thổi phù một cái.

Mộ Tiệp dụi mắt nhích lại gần, nhìn tay hắn dần mở ra, một khung cảnh tí hon xuất hiện, đó là một con nai nhỏ chạy khắp núi rừng, lá vàng cuối thu rụng đầy rừng. Rồi cảnh thu đi qua, mùa đông quay về, khắp nơi phủ màu tuyết trắng xinh đẹp. Con nai nhỏ lại chạy băng băng qua núi, mùa xuân kéo đến, chim én bay liệng trên không. Mùa hạ lại về, cỏ cây xanh xanh bị nắng vàng phủ khắp, nai nhỏ dừng bên con suối trong, chậm rãi cúi mình uống nước. Đến đây khung cảnh biến mất.

Mộ Tiệp ngẩn người cười cười, tửu oa bên má trái hiện lên. Nam Cung Ti đã phải làm đi làm lại trăm lần mới thành công, muốn cho y xem đầu tiên.

" Nam Cung, ngươi thật giỏi." Y cung miệng cười khanh khách, vỗ tay liên tục.

" Hắc, sau này sẽ cho ngươi xem cái đẹp hơn!"

Mộ Tiệp thở nhẹ, ôm hắn một chút. Nam Cung Ti bất ngờ không thốt ra lời, tim rộn ràng đập mạnh.

" Cửu.... Cửu Cửu??"

" Chúc ngươi thành công!" Y buông hắn ra, nhẹ bước về biệt viện, khuất sau bóng cây cao cao, để lại mình hắn ngây ngốc đứng hứng gió lạnh.

Nam Cung Ti gãi đầu, ài, hồi nãy chậm chạp để người chạy mất toi. Tức ghê!!!!!!

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.