Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1208 chữ

Nam Cung Ti nhăn nhó nhìn Người truyền tin đang hí hửng sờ mó khắp bốn bức tường trắng.

" Ngươi... có biết chúng ta đang trong hoàn cảnh nào không mà còn vui vẻ thế hả???"

" Từ giờ hãy cứ gọi ta là Nam Cung Nặc."

" Lấy họ ta??" Nam Cung Ti kéo một sợi rơm trên đầu xuống.

" Ừm." Nam Cung Nặc vui vẻ kéo tóc mình, rút ra không ít rơm rạ.

" Nặc viết thế nào?" Nam Cung Ti kéo chỉnh cổ tay áo sơ mi, duỗi thẳng hai chân ra.

Nam Cung Nặc xếp mấy sợi rơm trên mặt đất thành chữ.

" Nghĩa là giấu kín, trốn tránh nha." Nam Cung Nặc tựa hồ rất ưng cái tên này.

" Còn tên ta viết thế này." Nam Cung Ti xếp một chữ bên cạnh chữ ' Nặc '." Nghĩa là sợi tơ."

Nam Cung Nặc nhìn chăm chú, khóe mắt loan loan ý cười. Nam Cung Ti không khỏi cảm thán, Nam Cung Nặc quả thực lớn lên rất dễ nhìn, mắt phượng mày thanh mũi nhỏ môi mỏng, dáng người cũng rất thanh thoát, tỏa ra yêu khí mị hoặc khác người. Tóc cũng thật dài thật đen~!!

Khoan, tóc!!!!!!

Nam Cung Ti sờ mái tóc ngắn của mình, kinh hoàng nhận ra một điều.

" Nặc, ta tóc ngắn!!!!!!"

" Ừ."

" Quần áo cũng khác ngươi và đám người kia!!!!!!"

Nam Cung Nặc phá cười, giọng truyền vào não Nam Cung Ti:" Giờ mới nhận ra à!!!? Đó là lý do vì sao chúng ta bị bắt vào ngục đó!! Ha ha ha ha."

Đúng, bọn họ đang ở trong ngục!

Khi Nam Cung Ti vừa tỉnh thì Nam Cung Nặc đã ở bên cạnh, cả hai nằm bên bờ biển.

Sau đó hai người đi vào bờ, thấy mấy người ăn mặc khá giống Nam Cung Nặc nên Nam Cung Ti cũng không chú ý bản thân khác họ bao nhiêu, liền vui vẻ chào hỏi. Đám người kinh hãi tru tréo lên, một người lấy tù và ra thổi. Hai người còn chưa kịp hành động đã có quan binh chạy tới bắt giam cả hai vào lao.

" Còn cười a~!!! Nặc, mau nghĩ cách thoát ra đi." Nam Cung Ti túm cổ Nam Cung Nặc mà lay lay.

" Im miệng!!! Thích chết!!!!" Một giọng nói rống lên, thanh âm thật lớn, rất có khí lực.

Nam Cung hai người nhìn một nam nhân lưng hùm vai gấu mặt dữ tợn đứng ngoài song sắt, lưng đeo trùy sắt nặng nề. Bên cạnh gã còn có một nam nhân trường thân lập ngọc, uy vũ kinh người, một thân giáp bào vô cùng bức nhân. Mà dung mạo, quả thật anh tuấn. Y khẽ cau mày đánh giá hai người trong lao, nam nhân dữ dằn bên cạnh đạp cửa lao một cước, cửa liền rơi xuống cái rầm.

" Mau ra đây bái kiến chủ thượng." Gã tựa hồ không kiên nhẫn nhìn hai người Nam Cung vẫn đờ đẫn ôm nhau cứng ngắc.

Nam Cung Ti liếc sang chủ thượng kia, y vẫn im lặng quan sát nãy giờ. Là một người đàn ông ba mươi tuổi, hắn lại rất có bản lĩnh và gan dạ, quyết không phục nhìn lại y. Nam Cung Nặc vẫn rúc trong lòng hắn, nhưng không phải vì sợ....

" Thiếu Kiên, đừng dọa họ."

Nam nhân dữ tợn tên Thiếu Kiên hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn nghe lời, lùi lại sau lưng chủ thượng. Nam Cung Ti đứng dậy, kéo theo Nam Cung Nặc cùng dậy, phủi bụi trên đầu hắn.

" Ta là Mộ Uyên, đây là Thích Thiếu Kiên. Các ngươi là ai?" Mộ Uyên khẽ hỏi, làm cho giọng của mình trở nên ôn hòa hơn.

Nam Cung Ti còn nghĩ y sẽ nói mấy câu để hăm dọa thị uy, không ngờ rất lịch sự nhã nhặn. Xem ra không tồi. Hắn khẽ gật đầu nói.

" Tên ta là Nam Cung Ti, đây là đệ đệ ta- Nam Cung Nặc. Bọn ta bị lạc tới đây, cho hỏi đây là đâu."

Thích Thiếu Kiên nói:" Tầm Ly đảo của Sương Hy quốc. Các ngươi đang ở gần Hoàng đô. Các ngươi là người ở đâu?"

Nam Cung Nặc truyền giọng tới tai Nam Cung Ti:" Không biết."

Nam Cung Ti nói:" Ta không biết."

" Ý ngươi là sao?" Thích Thiếu Kiên trợn mắt lên nhìn hắn, trừng Nam Cung Ti đe dọa.

" Nói ngươi bị mất trí. Ta bị câm, lại bị nhược trí, cái gì cũng ngu ngơ. Hai ta trôi lênh đênh trên biển nhiều ngày, cái gì cũng không biết." Nam Cung nặc khẽ truyền tin qua, Nam Cung Ti y theo lời hắn mà nói.

Mộ Uyên nheo mắt đánh giá hai người, sau đó nói:" Nếu muốn sống ở đây, hai người hãy nghe ta an bài."

Nam Cung Ti đành kéo tay Nam Cung Nặc đi theo y, ra khỏi nhà lao, đến một tòa điện to lớn. Thích Thiếu Kiên đưa hai người vào trong một căn phòng lớn, bày trí bên trong rất bình đạm nhưng vô cùng đầy đủ. Thích Thiếu Kiên ho khan một tiếng, nói với Nam Cung Ti.

" Hai người hẳn không phải thân huynh đệ đi?"

" Sao ngươi nghĩ vậy??" Nam Cung Ti cười cười khiến Thích Thiếu Kiên đỏ mặt.

" Vừa nhìn liền biết các ngươi chẳng có chút huyết thống gì."

Đột nhiên Nam Cung Nặc mếu máo chỉ Thích Thiếu Kiên, khổ sở u a mấy tiếng. Thích Thiếu Kiên nghi hoặc nhìn hắn, hỏi Nam Cung Ti.

" Hắn sao lại nhìn ta vẻ oan ức lắm vậy?"

Nam Cung Ti than thở:" Hắn coi ta như huynh trưởng, rất ghét bị kẻ nào nói ta và hắn không phải ruột thịt. Còn có, hắn rất ấm ức khi ngươi không chịu nhận hắn."

" Nhận làm gì???" Thích Thiếu Kiên hồ đồ hỏi lại.

Nam Cung Ti ai oán vỗ về Nam Cung Nặc, nói:" Nhận hắn làm nội tử a."

Thích Thiếu Kiên há hốc mồm nhìn Nam Cung Nặc đang cắn cắn môi, đánh mắt đưa tình cho mình. Gã kinh hãi rút đại trùy sau lưng hung hăng chỉ về phía Nam Cung Nặc, lắp bắp kêu to.

" Nam nhi... cũng có trinh tiết a!!! Ngươi đừng có nhìn ta kiểu đó!!! Đau mắt a!!!!"

Nam Cung Nặc như không sợ cây trùy lắm gai trước mắt, bổ nhào về phía Thích Thiếu Kiên. Gã thật ra bề ngoài dữ dằn nhưng bên trong mềm mại như cô nương nhỏ, không dám làm thương người nên chỉ đành để Nam Cung Nặc ôm cổ dụi lấy dụi để, mình thì chịu khổ trăm bề. Nam Cung Ti thật muốn cười, nhưng vẫn là thương hại Thích Thiếu Kiên thành thật, gọi Nam Cung Nặc quay về.

" Hắn rất xem trọng dung mạo ngươi a." Nhưng vẫn muốn trêu chọc chút.

Thích Thiếu Kiên xấu hổ bỏ chạy, để lại tiếng cười nghiêng ngả của Nam Cung Ti sau lưng.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.