Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1122 chữ

Nam Cung Ti ngồi đối diện Nam Cung Nặc, nghe hắn truyền lời qua tai.

" Cơ thể ngươi tuy rằng bị hành hạ khá nặng, nhưng sau khi xuyên qua đây thì đã khỏi hẳn. Không phải lo lắng để lại di chứng gì.

À phải, quên không nói với ngươi rằng từ giờ ta sẽ trở thành trợ thủ của ngươi, có gì không hiểu cứ hỏi."

Nam Cung Ti nhận ra mình cũng có thể truyền âm cho Nam Cung Nặc nên cũng không hé miệng.

" Được, vậy ta hỏi: Ta có thể quay về thế giới cũ không?"

" Không. Ngươi đã chết ở bên kia rồi."

".... Ta đang ở triều đại nào hay thế giới nào?" Nam Cung Ti hơi buồn, hắn đúng thật là đã chết ở đó rồi.

" Ngươi đang ở Thế giới 007, cách Thế giới 024 năm tỉ năm, nhưng vẫn là Trái Đất."

" Tức là ở chiều không gian khác."

" Đúng. Trái Đất là một vật thể chứa khoảng năm trăm thế giới với nhiều hình thái khác nhau. Nhưng cũng có một số thế giới có điểm tương đồng."

" Vậy những thế giới này sắp xếp như thế nào vậy?" Nam Cung Ti nghiêng đầu nhìn lông mày thanh tú của Nam Cung Nặc, vô vàn cảm khái.

Nam Cung Nặc chỉnh tay áo rộng của mình:" Sắp xếp theo thứ tự hình thành và xuất hiện. Thế giới lâu năm nhất là Thế giới 001, xuất hiện cũng phải nghìn tỉ năm rồi. Thế giới mới nhất là Thế giới 509, xuất hiện được năm trăm năm rồi."

" Trái Đất hình thành chưa thể lâu như vậy được."

" Thuận theo từng không gian thôi..."

" Ừm. Vậy tiếp, nơi chúng ta đang ở là Thế giới thứ bảy, cũng thuộc Trái Đất, nhưng nó có khác gì với thế giới cũ của ta không?"

" Thứ nhất, trình độ học vấn ở đây cao hơn Thế giới 024 vài bậc, ngươi phải đi học thêm ba năm nữa đi. Thứ hai, ở đây không có những yếu tố gây ô nhiễm môi trường như 024, ước tính hơn tám triệu tỉ tỉ năm sau mới bị diệt vong, và đây là con số thấp nhất mà bọn ta tính được. Thứ ba, chỉ có tám quốc gia trên thế giới này, và chỉ nói năm thứ tiếng mà thôi. Dân số cũng chỉ khoảng bốn tỉ trên khắp đại lục, đang có xu hướng muốn giảm. Thứ tư, nam nữ được phép thành thân với người cùng giới. Nhưng yêu cầu cao hơn ở đàn ông: chỉ được phép lấy một người đàn ông và không được phép lấy thêm một người nào khác. Thế nên là hỉ tiệc song phu khá ít, mà song thê hoặc phu thê chiếm nhiều hơn cả. Ngoài ra hôn nhân theo chế độ một chồng nhiều vợ và ngược lại. Thậm chí còn có một vợ nhiều thiếp. Thứ năm, chiến tranh chỉ xảy ra khi có Song Nhật, Huyết Hải hoặc Tam đại tế ti chi vong."

" Ờ ờ.... Cái thứ tư khá là mới mẻ đấy. Nhưng cái thứ năm....????"

Nam Cung Nặc hơi nheo mắt nhìn ngoài song cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt truyền tới.

" Song Nhật là chỉ hiện tượng hai mặt trời cùng xuất hiện, Huyết Hải là hiện tượng biển có màu đỏ như máu, Tam đại tế ti chi vong là cái chết đồng thời của ba vị tế ti mạnh nhất ở quốc gia này."

Nam Cung Ti khẽ nín lặng nhìn vào đôi mắt trầm tư của đối phương, tâm khẽ dậy sóng lớn.


Tuy là ngoại nhân nhưng hai người Nam Cung cũng được đối đãi đầy đủ, cơm canh ba bữa mỗi ngày, chăn ấm đệm êm có hết. Mà Thích Thiếu Kiên cũng rất chiếu cố hai người, thường hay đến hỏi thăm này nọ, còn mang không ít điểm tâm cho Nam Cung Nặc để dỗ hắn. Xem ra Nam Cung Nặc đã bị coi như một đứa trẻ đáng thương cần chăm sóc và thương yêu rồi.

" Ai nha, không được kéo áo ta!!!" Thích Thiếu Kiên kéo lại vạt sau của mình lần thứ ba mươi bảy từ ma trảo của Nam Cung Nặc.

" Nặc, đến, ăn không?" Nam Cung Ti quơ quơ bánh ngọt dụ dỗ Nam Cung Nặc đang buồn chán muốn chết.

Nam Cung Nặc vui vẻ ăn bánh, tung tăng chạy ra khỏi tiểu viện đi chơi. Thích Thiếu Kiên vuốt mồ hôi, kinh hãi than.

" Nam Cung a, ngươi sao có thể chịu nổi đứa nhỏ này a?! Mệt quá!!"

" Hắn rất đáng yêu." Nam Cung Ti cười, sau đó ngồi xuống ghế đá, cởi khăn trên đầu xuống. Bởi vì tóc hắn ngắn mà người ở đây đều để tóc dài, hắn đành mỗi ngày quấn khăn trên đầu để tránh sự soi mói của mọi người.

Thích Thiếu Kiên thuần thục lấy một cái hũ nhỏ ra, bôi chất màu lục lên mái tóc chấm vai của Nam Cung Ti. Chất này gọi là Lục Mao Thối, màu lục, đặc sệt, mùi rất... thối. Nhưng hiệu quả ở chỗ kích thích tóc mọc nhanh, trị hói, dưỡng tóc. Đứa trẻ dưới tám tuổi đều dùng hết. Vậy nên người ở đây có mái tóc vô cùng chắc khỏe, nghe nói có thể quật rách mặt người....!!!

Nam Cung Ti đã bôi Lục Mao Thối ba tháng nay, mũi cũng chai luôn rồi, có khi còn cảm nhận hương khác.

" Mấy ngày nay ta chưa nhận được công việc gì khác. Hay là lại ra biển đánh cá?" Đúng vậy, Nam Cung Ti phải đi làm, công việc không cụ thể, nhưng thường thường là sẽ đi đánh cá ngoài biển. Kiếp trước, khi còn sống với bố mẹ nuôi, nhà hắn rất gần biển. Lúc đó rảnh rỗi, hay cùng bố nuôi và ngư dân đi đánh bắt, có thể coi là nghề tay trái của hắn.

Thích Thiếu Kiên lắc đầu, vò vò tóc Nam Cung ti nói:" Cũng không cần. Hôm nay chúng ta đi đón Cửu gia."

" Cửu gia? Ai thế!??"

" Ừm, là tiểu đệ của chủ thượng. Tên là Mộ Tiệp, hai mươi bốn tuổi, thường thường sẽ ở Liễu Man- biên cương của Sương Hy quốc chúng ta. Ngài là Kinh Hồng Tướng quân của Sương Hy quốc quân."

Nam Cung Ti nghe ra được ý kính trọng trong giọng điệu của Thích Thiếu Kiên, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ vị tướng này.

Kinh Hồng à?....

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.