Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2389 chữ

Tình hình chiến sự Liễu Man gay gắt, mỗi giây mỗi khắc đều căng như chão. Huân Đô quốc đang tập hợp binh lực, liên tiếp gửi hai phong thư tới Kinh Hồng Tướng quân với ý đe dọa và khiêu chiến. Mà tại Liễu Uông, chỉ mới qua hai mươi tư canh giờ đã gây thiệt hại tới an ninh nhân dân: sụp lở, động đất,... Hoàng thành gửi hai đạo thánh chỉ cấp tốc tám trăm dặm, một cái lệnh cho Lại Chu mau chóng trấn định Thương Nhai thượng cổ ma thú, cái kia yêu cầu Kinh Hồng Tướng quân giải tán dân chúng đến nơi an toàn, trong vòng hai tháng nhất định có quân viện trợ.

Dưới lòng đất, Lại Chu đỡ Trương Tăng Quý dậy, tạo một trận phòng hộ tránh đất đá rơi trên đầu, đỡ ông đi. Lại Chu đi trước, run run nói với Mộ Tiệp.

" Tướng quân, ngài sao còn ở đây?? Bây giờ việc quan trọng của ngài là chiến sự."

" Đã có Thích phó tướng rồi."

Nam Cung Ti ngạc nhiên:" Thiếu Kiên đến từ khi nào???"

" Hai canh giờ trước."

Mộ Tiệp cau mày nhìn hai người đi cuối hàng, nói thầm với Nam Cung Ti:" Sao A Nặc xuống đây được vậy? Lại Chu không có kiến nghị hay gì à??"

" Lại lão gia không thấy được hắn đâu." Nam Cung Ti liếc ra sau một chút:" Hắn hạ trận lên ông ấy rồi."

Nam Cung Nặc kéo tay Mộ Uyên thì thào:" Lão già kia kém quá! Ta chỉ dùng tiểu trận thôi mà sao lão không thấy được ta?? Ai lại cho lão cái chứng nhận tế ti vậy?"

Mộ Uyên vỗ đầu hắn:" Ta biết ngươi giỏi rồi."

" Hai người bớt tình tứ đi!! Muốn mửa!!!!" Mộ Tiệp làm thủ ngữ, ánh mắt khinh bỉ.

Nam Cung Nặc cũng ra dấu:" Cửu lang thân ái, thích thì ngươi có thể nắm tay thân mật cùng tiểu tình nhân a."

Mộ Tiệp:" Làm việc nghiêm túc! Đây là cái chỗ nào mà dám công khai yêu đương! Không có tiết tháo!!"

Mộ Uyên:" Không có tình thú."

Nam Cung Ti:"...." Các người bắt nạt tôi đó à??? Có gì thì nói đi, có phải câm điếc cả đâu mà dùng thủ ngữ!!! Mụ nội một chút ta cũng không hiểu!!!!! (=▪=")

Nửa nén hương sau, bọn họ tới một căn hầm rộng lớn, thừa sức chứa trăm người một lúc, có bốn cánh cửa đen ở bốn góc tường, mỗi cánh cửa đều vẽ một đại trận màu đỏ.

Lại Chu nói với Trương Tăng Quý:" Ông mau mở cửa số ba ra."

Trương Tăng Quý đi đến một cánh cửa, vẽ vẽ gì đó vào không trung. Nam Cung Nặc nhân thời gian tận tình giảng giải mấy trận pháp trên bốn cánh cửa, tường tận nói về cách thức và công năng. Mộ Tiệp nghe không hiểu nên đi quanh hầm xem xét.

Y đi tới cuối hầm, nhìn lên tường, để ý kĩ sẽ thấy mấy bức họa sinh động nhưng hơi khó hiểu. Mộ Uyên đứng sau y, cười nhẹ nói.

" Huynh có chút ấn tượng với mấy thứ này. Đây là bức họa cảnh nhân dân năm xưa sinh hoạt và làm lụng, cực khổ và lạc hậu hơn bây giờ gấp ngàn lần. Mỗi ngày cơm không đủ no, áo không đủ mặc, tiền không đủ nộp, quan lại thì vơ vét của dân, hoàng đế sa vào hoạn lạc đồi phong bại tục, đất nước lầm than và có nguy cơ rơi vào tay giặc. Lúc đó huynh một mình nắm một phương, điên điên khùng khùng sống như ông hoàng. Mà hắn thì vẫn chăm lo đời sống của dân chúng, được kính trọng hơn cả hoàng đế."

Mộ Tiệp khoanh tay dựa tường, cười cười:" Đáng tiếc không được ở bên hai người lâu hơn."

Hai người đi dọc bức tường, Mộ Uyên rành rọt kể chuyện cũ ngày xưa, y hệt một nhà khảo cổ kiến thức đầy mình. Mộ Tiệp rất chăm chú lắng nghe, cứ như thế đi hết căn hầm. Lại Chu gọi mọi người tập trung lại, căn dặn.

" Bước vào trong kia, phải hết sức cảnh giác! Không được chạm vào bất cứ thứ gì, không được đi lung tung!!"

Trương Tăng Quý nói:" Có thể vào rồi."

Nam Cung Ti truyền âm tới Nam Cung Nặc:" Bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải để ý Cửu lang."

Nam Cung Nặc nhẹ gật, đó là điều đương nhiên, hắn sẽ không bỏ người quan trọng của mình đơn độc.

" Chiến tranh vốn là khốc liệt, đao kiếm chính là không có mắt, tự bảo trọng. Những gì ta vừa dạy ngươi buộc phải nhớ."

Nam Cung Ti gật đầu, không nói gì, tay nắm chặt. Nam Cung Nặc cười nhìn hắn:" Ca, ngươi đừng để tâm. Ta đi là thuận theo lẽ thường."

" Ai rồi cũng phải chết, phải về với cát bụi." Nam Cung Ti lầm bầm, cười dịu dàng với đối phương:" An tâm mà đi."

Bọn họ vừa đi qua cửa, không gian liền sáng lên, ánh sáng phát ra từ những chản đèn cổ nhẹ nhàng mà lạnh lẽo đến ớn người. Càng đi vào càng chật hẹp, những hình vẽ hai bên tường xuất hiện ngày càng nhiều và khó hiểu, khiến khán giả không khỏi hoa mắt chóng mặt. Trương Tăng Quý đi gần như dựa sát vào tường, lết bước loạng choạng. Mộ Tiệp bước lên đỡ ông tiếp tục hành trình.

Khi đi đến cuối đường, không gian hẹp tới nỗi mọi người chỉ có thể nghiêng người mà bước. Nam Cung Ti thân hình cao, nhìn thấy phía cuối đường là một bức tường, hắn hỏi Lại Chu.

" Lại lão gia, đi kiểu gì đây?"

Mộ Uyên vuốt mồ hôi lăn trên má, thở nhẹ hỏi nhỏ Nam Cung Nặc:" Làm gì đây?"

Nam Cung Nặc khẽ đáp:" Đó chỉ là ảo trận, phá giải là được."

Trương Tăng Quý nói:" Khoảng nửa canh giờ sau sẽ giải được trận này, mọi người cố gắng đợi."

Nam Cung Ti bị khó thở, cảm giác ngực bị chèn ép nặng. Mộ Uyên hỏi.

" Nam Cung, ổn không?"

Mộ Tiệp trượt dần xuống, ngã lên người Nam Cung Ti, hắn giật mình đỡ y:" Khốn nạn, trong này thiếu dưỡng khí quá!"

Mộ Tiệp mệt mỏi nói:" Không... Không phải thiếu dưỡng khí......"

Mộ Uyên nghiêng đầu nhìn đệ đệ:" Là sao??"

" Hừ... Có độc......"

Lại Chu nghi hoặc nói:" Sao lão hủ không cảm thấy làm sao??"

Trương Tăng Quý nói:" Hay là tướng quân không quen với cổ khí dưới này. Dù gì đây cũng là nơi âm u bất lành, cả cái thứ kia cũng bất thiện."

Nam Cung Nặc thổi ra một sợi tơ hồng nhạt, quấn lấy tóc Mộ Tiệp nói:" Độc thì đúng. Dưới này chôn rất nhiều xác nô lệ."

Nam Cung Ti:" Sao lại thế???"

" Đây vốn là mộ của hoàng thất năm đó, Thất lang một hôm phát điên, y liền quật mồ hoàng thất lấy làm của riêng luôn."

Mộ Uyên xấu hổ:"......"

Mộ Tiệp trực tiếp giả ngất luôn, mấy chuyện đào mộ này vẫn là đừng nghe thì hơn.

" Mẹ nó mấy lão lâu vậy!!!" Nam Cung Nặc khó chịu càu nhàu, giơ tay lên vẽ một cái, bức tường liền tách ra hai bên.

Lại Chu:"......... Lão Trương nhanh quá!"

Trương Tăng Quý sau mấy giây cứng đờ liền hét lên:" QUỶ!!!!!!!!"

Nam Cung Nặc lắc đầu ngán ngẩm:" Ai nha, còn không có tố chất! Nhớ năm xưa ta......"

Nam Cung Ti xấu hổ lên tiếng:" Là vãn bối a vãn bối làm!!!!"

Lại Chu bái phục nhìn hắn:" Nam Cung công tử quả là nhân tài!"

Trương Tăng Quý ôm ngực:" Công tử, lão hủ chỉ muốn sống lâu thêm mấy năm, mấy năm thôi!!"

Nam Cung Ti:"............... Vâng."

Đột nhiên, một ngọn gió nóng thổi tới, Trương Tăng Quý đứng gần cửa nhất, lập tức bị ngọn gió nóng làm cho xây xẩm mặt mày, ông ngã sấp xuống, thất khiếu chảy máu, cả người co quắp. Lại Chu phản ứng chậm nửa nhịp, cũng bị gió nóng thổi cho choáng váng. Nam Cung Ti vội làm một lồng bảo hộ nhưng hắn chắc chắn rằng tay mình không thể nhanh hơn gió, trong khoảnh khắc tim như ngừng đập.

" Chặn!!" Nam Cung Nặc lãnh đạm hô lên, hàng loạt dây tơ hồng bay ra từ người hắn quất vào không gian chật chội, tiếng xé gió vang khắp.

Nam Cung Ti đẩy Trương Tăng Quý qua cửa, những người đi sau lần lượt đi sang. Lại Chu lập trận để cứu người, nhưng từng giây phút trôi qua sinh mệnh của Trương Tăng Quý càng thoi thóp, cuối cùng ông thều thào một câu.

" Thôi..... Chết thì chết. Lão Lại,... nhớ mang hết số thư của ta để trong hòm dưới giường ra gửi về quê nhà."

Nói rồi ông nhắm mắt mà tắt thở, mọi người cùng trầm mặc không nói nên lời. Lát sau, Lại Chu đứng dậy, thu xác bạn già vào một cái xoáy lớn, thở dài đi tiếp. Nam Cung Ti không thể tin nổi người vừa nói muốn sống thêm mấy năm vậy mà lại chết nhanh như vậy, như một trò đùa vậy. Hắn thấy hụt hẫng khó tả, tay bất giác bắt lấy bàn tay nóng ấm của Mộ Tiệp, thì thầm.

" Đừng đi xa ta."

Mộ Tiệp đan năm ngón tay vào tay hắn, gật đầu, hai người cùng đi theo Lại Chu.

Mộ Uyên nhìn hai người họ, bất giác thở dài cảm thán: Cuối cùng tiểu bảo bối cũng không cần mình chăm nom nữa rồi.

Nam Cung Nặc giật áo y:" Đi thôi."

" Cẩn thận, đi sát nhau."


Tể tướng quỳ xuống lạy Sở Hà Dĩnh, cao giọng nói:" Vương gia, bây giờ là cơ hội tốt nhất, lúc này nhân dân đang lên tiếng oán trách Thu đế vô năng, bất tài, đã đến lúc có người lên thay rồi."

Sở Hà Dĩnh nhìn quyển sách trong tay, miết nhẹ góc sách, người đó bảo quản thật cẩn thận. Hắn hít một hơi, nhắm mắt hồi tưởng lại bộ dáng thư sinh nhẹ nhàng, ôn nhuận năm xưa, cảm nhận trống ngực dồn dập, rạo rực như ngày đầu gặp mặt. Khi đó, hắn đi trên phố xá phồn hoa chốn Hoàng thành, tiếng nói cười xôn xao và ồn ã, người đông như trẩy hội. Phía trên lầu cao của một quán trà, một chiếc chén rơi xuống vỡ nát trước mắt hắn, lập tức các hộ vệ vây quanh mình rút đao cảnh giới nhìn ngang liếc dọc. Hắn khó chịu ngước lên lầu, hai người đang ngồi bên lan can thưởng cảnh, một người uy vũ sâm nghiêm khiến người khác e ngại và kính ngưỡng, người kia là một thiếu niên trường thân lập ngọc tầm mười bảy, cả hai có vẻ khá giống nhau. Hắn bị thiếu niên kia cuốn hút ngay từ ánh mắt đầu tiên, y nghiêng người dựa lan can, lịch sự nói.

" Xin lỗi, tại hạ bất cẩn. Đại nhân không sao chứ?"

Một thân vệ của Sở Hà Dĩnh quát:" Hỗn xược, dám mạo phạm vương gia!!!! Mau quỳ xuống tạ tội!!!!"

Thiếu niên nheo mắt cười để lộ tửu oa, cười như không nói:" Xấc láo nhỉ, chủ nhân ngươi còn chưa nói gì đâu."

Sở Hà Dĩnh phất tay đuổi thân vệ đang xấu hổ xuống, nói:" Là bổn vương không biết quản người, mạo phạm quý công tử đây. Xin hỏi quý danh công tử."

" Ha ha, không dám." Y cong môi cười nhạt, mắt lạnh liếc qua rồi cùng nam nhân cùng bàn đứng dậy bỏ đi.

Sở Hà Dĩnh tuy nhục nhã nhưng lại rất hứng thú, từ đó vô tình trầm mê y, nhung nhớ y. Nhưng mà hắn có yêu người kia bao nhiêu cũng không bằng yêu cả giang sơn này, hắn quyết định gạt tư tình qua bên, ra sức gây dựng quân đội riêng cho mình. Vậy nên, hắn buộc phải cắt đứt quan hệ của cả hai, khiến y từ bỏ. Một năm sau, hắn tình cờ phát hiện Tể tướng sai người hãm hại y, lấy danh nghĩa của hắn chống lưng. Hắn vừa hận vừa căm giận, nhưng hắn không thể lỗ mãng chất vấn Tể tướng, ông chỉ muốn hắn biết đâu là điều mình phải làm. Và cứ như vậy, y quay lưng thật. Dù đúng theo ý mình nhưng Sở Hà Dĩnh luôn thấy khó chịu, luôn thấy nhớ nhung khôn nguôi người đó.

" Vương gia, xin hãy dẫn binh!" Tể tướng kéo Bắc Hàn vương quay trở lại thực tại.

" À." Hắn nghiêng đầu, nghĩ một một chút:" Được, chuẩn bị đi, mười ngày sau hành động."

Tể tướng vui mừng lại Sở Hà Dĩnh, cáo lui ra ngoài.

Lâm Gia Anh nhận được tin, vội vội vã vã vào cung diện kiến Hoàng đế xin thăm ái nữ. Thu đế duyệt, ông nhanh chân chạy tới báo cho Lâm Bình Mai xuất cung, lấy cớ về quê nghỉ ngơi một tháng. Lâm Bình Mai nghe xong liền nhất quyết không chịu, Lâm Gia Anh quát.

" Con còn muốn làm loạn cái gì?? Thu đế sẽ sớm ngày phải chết không nghi ngờ, con còn ở lại chỉ có chết."

" Phụ thân, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Hoàng thượng có băng hà thì con vẫn còn đang mang cốt nhục của ngài, con gái sớm đã không còn là người của Lâm gia nữa rồi." Lâm Bình Mai quay lưng đi vào trong, khóc nói:" Phụ thân, sau này đừng đến tìm con nữa. Vĩnh biệt, phụ thân."

Lâm Gia Anh khóc không ra tiếng, phất áo bỏ đi:" Mai Nhi bảo trọng, vi phụ....."

Sẽ nhớ con lắm, con à........

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.