Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1954 chữ

Nam Cung Ti ngồi trên giường, mặt đen sì như đáy nồi, mặt mày vừa ủy khuất vừa như có thâm cừu đại hận với ai. Đại khái là sau khi ăn uống no say xong, hắn vác Mộ Tiệp về ngủ.

" Ai u, tiểu tổ tông a~!!! Ngươi nặng quá thể!!!! Đi cho thẳng!!!!!! Thẳng!!!" Nam Cung Ti thở hồng hộc như trâu, lết cái thân tướng quân của mình lên giường, đẩy y nằm vào góc, còn mình lăn ra hít thở một lúc lâu mới lấy lại sức được.

Mộ Tiệp run chân hạ ngay bụng hắn mà gác, hại Nam Cung Ti suýt nữa nôn sạch ra, quá hại dạ dày a!!!!! (●□●|||||)

" Miêu gia gia, cẩu gia gia, tranh...... ựa... tranh nhau miếng thịt gà. Khắp giang sơn, mình gia gia~ gáy~ a sủa~......."

Kinh Hồng Tướng quân lại bật mode karaoke khi say rồi!!!!!!!

Nam Cung Ti muốn sùi bọt mép rồi. (○◇○;)

Mộ Tiệp lăn một vòng lên người Nam Cung Ti, mê man nhìn hắn, mặt hồng hồng vì say, hơi thở nồng mùi rượu. Nam Cung Ti thoạt sượng, cảm giác toàn thân nóng rực, dục hỏa bùng cháy.

Tiêu rồi tiêu rồi!!!! Hắn cả năm nay ăn chay không ăn mặn, cứ tưởng đã thanh tâm quả dục rồi, không ngờ lại... ngay lúc này!!!!!!!

" Cửu Cửu, xuống!" Nam Cung Ti định đẩy vai y ra để tự chạy về giải quyết cá nhân, ai ngờ y không biết phối hợp, ôm chặt người không buông, bắt đầu gào lên hát như chọc tiết lợn.

" Miền Nam cách trăm ngàn dặm, chạy qua đất Liễu lắm núi cao. Nguyệt ô nha cất cánh bay cao, tiếng khóc than xé rách nhân tâm. Tựa tiếng quân ta gào xé trong lòng, như tiếng mẹ ta tiễn bước đầu làng."

Ngoài trướng có tiếng kêu than thảm liệt của mấy binh sĩ:" TƯỚNG QUÂN A, NGÀI IM MẸ MIỆNG LẠI ĐI!!!!!!!!!"

Nam Cung Ti:"........" Ta sắp không chịu nổi rồi.....

" Cửu Cửu, ta phải đi." Hắn gần như là khóc lóc mà cầu xin. Ta sợ mình không nhịn được mà làm chuyện có lỗi với ngươi nhưng tuyệt đẹp với ta a!!!!!!

Mộ Tiệp gục xuống hõm vai hắn, ôm chặt người:" Ở với ta!!" rồi lại tiếp tục hát như rú:" Ca ca ta, yêu người ta, thà bị đánh cũng vẫn yêu người ta~. Mẹ ta khóc, cha ta đánh, ca ca vẫn nói yêu người ta. Một mình ta, đứng giữa nhà, hận không thể đánh chết ca ca~... Ối a, ca ca ta~......."

Nam Cung Ti không thể chịu nổi, mạnh mẽ lật mình đè y, hung hăng hôn cắn người. Mộ Tiệp run lên, đờ người ba giây lập tức giãy nảy muốn đẩy hắn ra. Không biết hắn bị cái gì mà đột nhiên khỏe vô cùng, càng đẩy hắn càng siết chặt tay y lại, túm hai tay y lại bằng một tay, tay kia tách mở một chân của y ra chen vào giữa.

Mộ Tiệp mơ màng nhìn thấy ba kẻ cao to thô kệch trước mắt, đôi mắt dâm tà ánh lên võng mạc, một kẻ giữ chân một kẻ giữ tay y khiến y khó mà tránh thoát, kẻ còn lại đè lên người y, để lộ dục vọng lõa lồ không che đậy. Bọn chúng cười khả ố, sằng sặc, giật phăng áo y ra để lộ cơ thể đang dần chắc khỏe sau gần một năm luyện tập kham khổ. Một bàn tay thô ráp xoa vuốt trên ngực y, cảm giác thật kinh tởm, nhưng y vô năng kháng cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ kia đang cắn mút ngực mình. Y không dám kêu lấy một tiếng, đây là kho chứa lương thực của doanh trại, chỉ cần y kêu nhẹ một tiếng nhất định sẽ bị phát hiện. Kẻ kia thủ dâm ngay trước mặt hai đồng bọn, tiếng động càng lúc càng kịch liệt. Kẻ đó đang vừa vuốt ve da y vừa làm cái chuyện đê tiện, kinh khủng đó bộc lộ thứ dục vọng hoang dã ấy. Hai kẻ kia bắt y phải mở chân ra, một kẻ chen vào muốn kéo quần y xuống, thực hiện hành vi dâm tiện. Đột nhiên, y nghe tiếng mẫu thân cười, nghe thấy bà nói:" Cửu Cửu." Y nảy ra hai ý tưởng: Tự sát tại chỗ đến với mẫu thân, hoặc......

Mộ Tiệp đột ngột siết chân lại, sức mạnh kinh người bộc phát, ép chặt vào xương sườn đối phương khiến hắn ta lập tức hãy xương, rú lên đau đớn. Một kẻ khác vung đao muốn chém y, y xoay chân đá kẻ đang thống khổ gào khóc vào tên cầm đao, hai kẻ đó bay ra đập mạnh vào tường. Kẻ còn lại không kịp kéo quần lên, hốt hoảng rút tên bắn y. Mũi tên như bị chặn lại, va đập vào khoảng không tới nát tan. Kẻ kia xông lên chém loạn, Mộ Tiệp nhặt đao chém.

Mấy lính tuần tra nghe tiếng động lớn, lại thấy kho lương thực không có lính canh gác, tưởng trộm bèn xông vào, liền ngưng thở trợn to mắt nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt. Mộ Tiệp tay không đánh với ba kẻ lực lưỡng hơn mình, thân thủ linh hoạt, động tác nhẹ nhàng như bước mà ra tay ác độc. Ba kẻ kia chết thảm. Mấy người lính kia nhìn thể trạng của mấy kẻ đã chết, lại nhìn Mộ Tiệp một lúc, hiểu ra đại khái, lập tức ngậm miệng giúp y thủ tiêu xác chết, dọn dẹp kho, im lặng giữ bí mật này.

Một lần nữa mở mắt ra, Mộ Tiệp nhìn thất Nam Cung Ti đang vuốt má mình, cúi xuống tách mở hàm mình mà hôn quyện. Trong nháy mắt, cả cơ thể y cứng đờ, không nhúc nhích nổi. Tâm trí chính là lạnh lẽo cùng kinh sợ, nhưng thân thể lại không có ý bài xích hay chán ghét.

Nam Cung Ti đột ngột dừng quấn lấy lưỡi đối phương, bật thẳng lưng, sợ hãi nhìn y. Mộ Tiệp ánh mắt âm trầm cùng lệ khí tỏa ra, như một mãnh thú chuẩn bị bất cứ lúc nào xé rách con mồi, và con mồi đó chính là hắn. Nam Cung Ti nghẹn họng nhìn y, một sự hổ thẹn trỗi dậy cùng không cam lòng và chán nản, vì sao đến bây giờ y vẫn không muốn cùng hắn thân mật. Chẳng lẽ đến với hắn chỉ là thương hại??? Nếu vậy hắn thà chết quách đi cho bớt đau khổ.

Hắn ngồi sang bên, kéo chăn trùm người Mộ Tiệp, khàn khàn nói:" Xin lỗi."

Mộ Tiệp lâu sau mới chậm chạp ngồi dậy, nhích tới gần Nam Cung Ti hôn lên trán hắn vẻ trấn an:" Xin lỗi." rồi kéo chăn nằm xuống, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, buồn bực thở dài trong lòng, tự thấy xấu hổ. Nam Cung Ti là đàn ông trưởng thành từ ngoài vào trong, không chỗ nào không có mùi vị nam tính và thành thục của nam nhân ba mươi tuổi. Nhưng y lại khiến hắn không có chỗ phát tiết, thực sự làm nghẹn tức người ta, không chán ghét mới lạ. Càng nghĩ lại càng khó chịu vô cùng, liệu Nam Cung Ti có chán y, có cảm thấy tẻ ngắt, muốn bỏ y đi tìm người khác??????

Nam Cung Ti ngồi tê cả chân, thấy Mộ Tiệp chẳng có động tĩnh gì, thở dài phỉ nhổ mình không biết kiềm chế không biết chờ đợi. Hắn lại nhìn chằm chằm lưng y, buồn bã nhớ lại đôi mắt lạnh lùng của y, càng thêm nản. Ngả mình xuống giường, hắn nắm chặt tay niệm an thần chú trăm lần mới ép về dục vọng của mình.

Đột nhiên Mộ Tiệp nằm lùi lại về phía hắn, lăn một vòng ôm hắn, mắt vẫn nhắm nghiền. Nam Cung Ti nhìn khuôn mặt trước mắt, nhẹ cười nhu hòa, xem tiểu tử này đang an ủi trái tim nứt của mình kìa! Hắn cũng hết bồn chồn, buồn bực, vòng tay kéo người ôm nhẹ, nằm lùi xuống áp mặt vào cổ và ngực y, hít thở đều đều rồi ngủ thiếp đi.


Gió đêm khá lạnh, Nam Cung Nặc ăn mặc mỏng manh, đi trong gió mà không run lên. Mộ Uyên đi sau hắn, nhàn nhạt mở miệng nói.

" Ngươi có xem ta là thế thân của Sinh Cơ quân không?"

Nam Cung Nặc vẫn rảo bước đều đều, từ tốn nói, giọng rất nhỏ nhưng vẫn khiến y nghe được:" Ngươi có điểm gì khác trước kia mà gọi là thế thân?"

" Đó là Sinh Cơ, là Thất lang. Còn ta họ Mộ tên Uyên, một chút cũng chẳng liên quan tới ma đồ kia." Mộ Uyên lạnh lùng nói, mắt híp nhẹ, che đi sự ưu sầu nhàn nhạt.

" Cũng thế thôi." Hắn nói, coi như không nghe ra sự bất mãn của người ta.

Mộ Uyên nói:" Ta có cảm giác ngươi muốn rời bỏ ta."

Nam Cung Nặc dừng bước, sự run rẩy dưới đất truyền lên khiến hai người dừng lại. Lúc sau hắn mới nghiêng đầu nói.

" Ngươi có nhớ vì sao gọi ta là Hồng lang không?"

" Bây giờ hay năm xưa?" Mộ Uyên nhìn mũi giày, cảm nhận tiếng 'ù ù' vang lên.

" Ha, khi nào chẳng thế." Nam Cung Nặc cười nhạt, nhún vai đi tới trướng lều của mình, quay lại nói." Mời."

Mộ Uyên đi vào, ôm hắn từ phía sau, liếm nhẹ vành tai đối phương, trầm thanh nói:" Muốn quyến rũ ta à?"

Nam Cung Nặc cầm tay y lên hôn nhẹ ở khớp ngón tay y," Vậy phải xem ngươi muốn không đã."

Hắn xoay người, ôm lưng y, tựa vào vai y thở nhẹ như có như không:" Hôm nay ở đây với ta đi."

" Không nghĩ Nam Cung tiểu công tử vẻ ngoài si ngốc nhưng thật ra rất phong lưu nha!" Mộ Uyên ngửi hõm vai hắn, xoa xoa tóc hắn nói:" Ngủ thôi."

Lời y nói theo đúng nghĩa đen, chính là nằm trên một chiếc giường đắp chung một chiếc chăn bông ôm nhau ngủ tới sáng.

Sáng hôm sau, sự biến tới.

Lại Chu được Trương Tăng Quý dìu ra khỏi hầm, chạy ra ngoài hang, y phục nhếch nhác dính đất cát, khuôn mặt kinh hoàng run rẩy hạ năm trận liền, sợ hãi kêu với lính canh

" Mau!!! Truyền báo cho tướng quân: Ma thú thức tỉnh rồi!!!! Nó sắp phá trận ra ngoài rồi!!!!!"


Ngoài biên cảnh Sương Hy quốc cách năm trăm dặm về phía Nam, nhân dân kinh hoàng nhìn lên trời, hai mặt trời đồng thời mọc lên cao, ánh sáng nóng rực khiến người khác choáng óc. Chỉ mới giờ Dậu đã nóng như bốc lửa cháy rừng.

Tại hoàng cung xa xôi, một vị tế ti cao tuổi vì không chịu nổi nhiệt mà qua đời. Trước lúc lâm chung run rẩy nói với Hoàng đế đang ngồi bên giường.

" Sương Hy quốc...... Sinh Cơ quân... về. Họa................ nước ta........ họa....." rồi nhắm mắt xuôi tay, hơi thở đoạn.

Hoàng đế run vai quát với Ngự lâm quân:" Truyền lệnh trẫm, Sương Hy quốc phải chết!!!!!"

Song Nhật tái thế, Sinh Cơ hoàn kiếp, Thương Nhai thức tỉnh, Sương Hy chiến loạn, họa ập đến.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.