Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3313 chữ

Nửa năm qua, tình hình chiến cuộc tại Liễu Man vẫn luôn không ổn, mỗi ngày sẽ có vài cuộc chiến lẻ tẻ, khi là binh lính, khi thì nhân dân, vô vùng căng thẳng. Cuộc đại chiến gần nhất cách đây một tháng rưỡi, ít nhất nửa năm nữa mới lại tái chiến, hai bên cũng cần thời gian chuẩn bị và hồi phục.

Thích Thiếu Kiên nuốt nốt miếng lương khô vào bụng, đứng dậy phủi tay đi kiểm tra một vòng. Bạch Thước từ trại quân y đi ra, khẩu trang dính máu vẫn chưa tháo, y phục dính loang lổ vài vết máu và cát bẩn.

" Bạch Thước, ăn gì chưa??" Thích Thiếu Kiên đi tới hỏi.

Bạch Thước vứt khẩu trang vào thùng, bắt đầu sát trùng tay chân, y mệt mỏi lắc đầu. Thích Thiếu Kiên khá lo, nhìn khuôn mặt trắng không chút máu của y mà thấy tội.

" Thôi, hôm nay ngươi tạm nghỉ đi, đã bốn ngày nay chưa ăn ngủ đàng hoàng rồi mà. Muốn cứu người thì lang y cũng phải khỏe đã."

Bạch Thước lau tay cẩn thận, lết từng bước quay về trướng lều toan nghỉ ngơi thì vấp chân ngã xỉu luôn tại chỗ. Thích Thiếu Kiên vội vàng nâng người dậy cõng y lên chạy vào trại quân y, gọi Bạch Nhu.

" Tiểu Nhu tử, lệnh huynh ngỏm rồi!!"

Bạch Nhu kiểm tra cho đại ca xong, đắp kín chăn cho y:" Bị cảm mạo."

" Ài, xú thật! Y yếu như vậy..." Thích Thiếu Kiên lập tức ngậm miệng, dè dặt nhìn Bạch Như, xấu hổ cười trừ.

Bạch Nhu kéo tay gã ngồi xuống, nói:" Bị thương mà cũng không chữa, không sợ sẽ để lại tật ư?" Vừa nói nàng vừa nhẹ nhàng kéo mở áo gã, thấy một vết chém khá dữ tợn ngang hông.

Thích Thiếu Kiên vừa ngại vừa nghĩ: Sao lại thấy xấu hổ quá??? Chậc, Tiểu Nhu tử cũng đâu còn là nữ hài ngày xưa. Mình phải giữ khoảng cách với người ta, lỡ làm mất danh dự nàng thì không hay!!

" Muội sẽ khâu cho huynh, uống chút thuốc gây tê đi." Bạch Nhu nhấc chén lên đưa gã uống rồi mới bắt đầu khâu.

Mộ Tiệp đi vào trại quân y, thăm hỏi từng bệnh nhân, mang ít hoa quả phân phát cho họ. Nam Cung Ti đi ngay sau, dùng tiểu trận kiểm tra cho mọi người. Một nữ quân y đi ra, nói với hắn.

" Công tử không cần phí sức kiểm tra, Chung Ly công tử đã làm rồi, chữa trị nhanh hẳn."

Hắn gật gù cười, đứng lên chào hỏi:" Mị cô ăn chưa?"

Mị cô e thẹn cười đáp:" Đã ăn."

Nam Cung Ti đưa nàng đĩa trái cây nhỏ, ôn hòa nói:" Không có gì nhiều, Mị cô cứ mang về cùng mọi người ăn."

Mị cô cắn môi tiếc hận, sao không phải đưa riêng ta??

Nam Cung Ti đưa xong liền lượn theo tướng quân nhà mình, thăm Bạch Thước. Mộ Tiệp liếc hắn một cái, cười.

" Nàng ta có ý với ngươi."

" Ai nha, ta không biết đó. Ngươi để ý??" Nam Cung Ti nhún vai đá mắt nhìn y.

Mộ Tiệp cũng nhún vai, không ý kiến.


Trong Nguyệt Hòa cung, Thu đế vui vẻ ôm một nam hài hai tháng tuổi, nụ cười hòa ái trên môi làm lãnh ý trước kia trong mắt hắn dịu bớt nhiều. Lâm Bình Mai ngồi tựa vai hắn, tùy thời chọt má con. Đột nhiên Bắc Hàn vương đi vào, Lâm Bình Mai lập tức biến sắc, vô thức túm chặt tay Thu đế. Mà Thu đế vẫn vui vẻ chơi với con nhỏ, hôn lên cái miệng hồng hào xinh xắn của nó.

Lúc lâu sau, Thu đế mới đưa con cho Lâm Bình Mai, thong thả đứng dậy nhìn Sở Hà Dĩnh đang kiên nhẫn đứng chờ một bên. Lâm Bình Mai bật khóc ôm con nhìn Thu đế, nghẹn ngào nói.

" Hà Minh, chàng đừng đi."

Sở Hà Dĩnh phất tay, Tể tướng cẩn trọng bưng khay đựng một chén rượu lưu ly vào, đưa trước mặt Thu đế.

Lâm Bình Mai ai oán khóc nấc, Tể tướng hừ mũi trừng nàng, nàng liền ác độc lườm lại, ông run lên cúi mắt xuống. Ánh mắt đàn bà thật đáng sợ!!

" Hoàng huynh có di nguyện gì không?" Sở Hà Dĩnh nhìn Thu đế, nhàn nhạt hỏi.

" Có." Thu đế cười nói:" Thứ nhất, mang mộc hạp trên bàn trong phòng trẫm gửi cho Mộ gia chủ."

" Được." Sở Hà Dĩnh mặc kệ ánh mắt phản đối của Tể tướng, đáp ứng.

" Thứ hai, để Lâm quý phi và hài nhi của ta rời Hoàng thành, các ngươi vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt hai người họ."

" Được." Sở Hà Dĩnh gật đầu nhận lời.

Tể tướng khẽ kêu khổ.

" Cuối cùng..." Thu đế khẽ thở ra:" Dẹp yên chiến loạn trong vòng bốn năm và trong suốt thời gian ngươi tại trị không được để xảy ra chiến tranh."

Sở Hà Dĩnh hơi cười mỉa mai:" Đương nhiên, Hoàng huynh." Ta sẽ làm còn tốt hơn ngươi.

Lâm Bình Mai chạy tới ôm chầm lấy Thu đế, tay cầm một cây trâm thoảng mùi cây mai, nàng nắm cây trâm lẫn tay hắn nỉ non.

" Hà Minh, thiếp yêu chàng."

" Mai Nhi, Du Du phải nhờ cả vào nàng rồi. Ta xin lỗi." Thu đế ôm nàng vào lòng." Cảm ơn nàng vì luôn tận tụy vì một kẻ vô dụng như ta."

Lâm Bình Mai cười, thì thào:" Hãy phù hộ cho mẫu tử thiếp. Du Du nhất định khôn lớn mạnh giỏi."

Thu đế hơi nghẹn giọng:" Nếu có thể, ta ước chúng ta vẫn sẽ là phu thê kiếp sau."

Rồi hắn buông Lâm Bình Mai ra, cầm chén rượu lên nhìn Sở Hà Dĩnh:" Nếu có kiếp sau, ta mong chúng ta sẽ không phải sinh ra trong nhà Đế vương."

Nâng chén rượu lên, Thu đế chầm chậm mà khoan thai cạn sạch. Cây trâm gỗ mai trong tay rơi xuống, trơ trọi nằm trên sàn hoa cương như chính chủ nhân nó...


Mộ Uyên nhìn Sở Hà Dĩnh, không, bây giờ phải gọi là Phù đế, y tĩnh lặng không nói gì, cao cao tại thượng ngồi đối diện hắn.

Phù đế đẩy mộc hạp tới cùng với Cửu âm khí toàn thư:" Đa tạ Mộ gia đã ra tay phò tá trẫm. Đây là đồ tiên đế để lại."

Mộ Uyên cầm lên, mộc hạp y hệt chiếc lần trước. Y gật đầu:" Tạ ân hoàng thượng."

Phù đế nói:" Muốn trẫm ban thưởng gì cứ nói."

Mộ Uyên đứng dậy, cười cười nói:" Thần xin một việc thôi."

Phù đế gật đầu:" Cứ việc."

Hắn liền cảm thấy nhức nhối ngang qua hông, kinh ngạc nhìn đối phương tra kiếm vào bao, khuôn mặt còn hòa nhã đính lên một nụ cười lạnh.

" Hoàng thượng hẳn không quên chuyện cũ nhỉ? Người Mộ gia không phải muốn chọc vào là được." Mộ Uyên lành lạnh nhìn hắn khinh thường, quay lưng bỏ đi.

Phù đế quay về mở áo ra mới biết mình bị chém ba nhát chứ chẳng phải một, lại không nói cho ai biết chuyện này, đành tự chữa thương tự an ủi lòng mình.

Nam Cung Ti ăn cơm suýt bị nghẹn, trân trối nhìn Chung Ly Tu:" Ngươi nói gì cơ?"

Chung Ly Tu gật đầu:" Phù đế đang ở trong quân doanh. Chắc chắn luôn."

Nam Cung Ti nuốt canh:" Sao hắn lại đến đây???"

" Ừm.... để mang đồ trả lại cho Mộ chủ thượng. Ta nghe loáng thoáng thị tòng của Phù đế nói vậy."

Nam Cung Ti cúi đầu nhai rau, bực bội nghĩ, cái mẹ gì phải tự mình vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới biên cương này chịu cực, không ở lại Hoàng thành làm an yên lòng dân đi!! Có trá!!!!!! (>"<)

Mộ Tiệp đi vào, toan ngoác miệng than thở thì ngậm lại kịp thời, sao Chung Ly Tu lại ngồi trong trướng của hắn ăn cơm????

Y ngờ vực liếc mắt qua lại hai người, Chung Ly Tu sợ cái vị tướng quân này lắm rồi, vội vã ăn nhanh cáo lui bỏ chạy.

Nam Cung Ti lau miệng, cười nhe răng với đối phương, vô tình để lộ một miếng rau xanh trên răng cửa. Mộ Tiệp gồng mình phùng mang trợn mắt nín nhịn cười, mắt cong lên khó che giấu. Nam Cung Ti lo lắng nhìn y, cái quái gì thế???

Mộ Tiệp chống tay lên bàn, cúi xuống ngậm môi hắn hôn. Nam Cung Ti rất nhanh ôm hông y, vươn lưỡi đáp trả. Y hôn liếm một lúc, sau đó đẩy vai hắn ra, liếm đi nước bọt trên môi, cười suýt sặc.

Nam Cung Ti không hiểu gì cả, xấu hổ xoa mặt, lí nhí hỏi:" Có gì cao hứng vậy????"

Mộ Tiệp gõ gõ tay lên mũi hắn, lắc đầu cười:" Hài hước ghê, cưng a!" rồi cầm đao đi ra ngoài, để lại Nam Cung Ti vừa ngượng ngùng vừa khó hiểu.


Lưu công công tay cầm thánh chỉ, cất giọng the thé nói:" Thánh chỉ đến!"

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, nghe Lưu công công truyền chỉ đến:" Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Kinh Hồng Tướng quân Mộ Tiệp và thượng chủ Tầm Ly đảo Mộ Uyên có công lớn trong việc trừ đi mối họa lớn là Thương Nhai thượng cổ ma thú, lại thêm trung tâm ái quốc, đức độ thương dân, có cống hiến to lớn trong việc giữ gìn biên ải, bảo vệ lãnh thổ. Nay Hoàng thượng phong thưởng vạn lượng, trăm con ngựa quý và năm mươi mẫu đất ở Phú Thịnh thành phía Tây Bắc cho Mộ thượng chủ. Đồng thời sắc phong Kinh Hồng Tướng quân thành Cửu Tịch Hầu, tặng trăm lạng vàng, một tòa lâu tại Hoàng thành, ba trăm mẫu đất sau Liễu Uông và một đôi bảo kiếm. Khâm thử!!!!"

Hai người Mộ huynh đệ vẫn quỳ không tiếp, Lưu công công run run nghĩ: Sao thế này??????? (○○|||||||||)

Mộ Tiệp hơi ngước đầu lên, kiên định dõng dạc nói:" Thần..... kháng chỉ!"

Lưu công công:" ○A○.................." Kháng chỉ??????!!!!!

Mọi người nhất thời im lặng không dám hé răng nửa lời, tất cả hận không thể chui luôn xuống đất, ông tổ ơi, cái thế sự vô thường gì thế này!!!!????

Mộ Uyên khẽ hắng giọng:" Thần xin diện kiến long nhan."

Lưu công công nghe vậy vội chạy vào thông báo, lúc sau đi ra, hắng giọng nói:" Truyền."

Mộ Uyên cùng đệ đệ đi vào trong, nửa quỳ xuống đồng thanh nói:" Hoàng thượng vạn tuế."

" Miễn lễ." Phù đế gật đầu, mắt hơi liếc qua Mộ Tiệp rồi nghiêm mặt hỏi:" Các ngươi có biết hành động vừa rồi của mình chính là khi quân phạm thượng không hả?"

" Thần biết." Mộ Uyên gật đầu, ung dung mắt đối mắt với Phù đế, áp lực đè lên vai đối phương khiến hắn hơi căng thẳng.

Mộ Tiệp ngẩng đầu nói:" Hoàng thượng, thánh chỉ vừa rồi không hợp lý. Vì vậy chúng thần không thể nhận."

Phù đế nhướng mày, chống cằm hỏi:" Ồ, không hợp lý ở đâu??"

" Bẩm hoàng thượng, hiện tại chiến sự nguy ngập, nhân dân lầm than. Nếu chúng thần nhận chỉ thì há chẳng phải là lũ ô hợp hám tài chỉ biết vơ vét của dân, làm sao có thể là 'trung tâm ái quốc, đức độ thương dân'?" Mộ Tiệp nhìn thẳng mắt hắn nói, đôi mắt kiên định.

Phù đế nghe tiếng tim đập 'thình thịch', thiếu niên dịu dàng hòa nhã năm xưa đã biến mất rồi, giờ đây đã thay da đổi thịt thành một nam tử trưởng thành, gan trường dũng cảm, khí khái hiên ngang mà lại tuấn dật phong nhã, hơn xưa nhiều lắm. Hắn cúi đầu bấm chặt ngón tay, nặn ra nụ cười ôn hòa.

" Tốt lắm! Quả nhiên là người Mộ gia, không màng danh vọng, không để sa bước. Được, đợi ngày hòa bình, trẫm ắt sẽ ban trọng thưởng. Còn về tước Hầu gia của tướng quân, ái khanh hãy cứ nhận lấy."

Mộ Uyên và Mộ Tiệp quỳ xuống đồng thanh:" Tạ long ân."

Nam Cung Ti đứng ngoài, lo lắng dõi mắt nhìn trướng lều to lớn phía trước, kiên nhẫn chờ đợi. Chung Ly Tu đứng bên cạnh nói.

" Này, ta phải đi qua chỗ Lại lão gia đây, ngươi có đi cùng không?"

" Không, ngươi đi đi."

Chung Ly Tu khịt mũi:" Quả như lời đồn."

" Cái gì lời đồn??" Nam Cung Ti khó hiểu nhìn y:" Lời đồn gì?"

" Ừm..." Chung Ly Tu ghé tai hắn thì thầm:" Mị cô có một hôm vừa khóc vừa nói, nàng nghe mấy bệnh nhân chán không có gì làm thì tán dóc, họ nói ngươi là tình nhân của Mộ..... Khụ, ừm, Mộ tướng quân."

Nam Cung Ti:"... Thế sao lại khóc?"

" Mị cô rõ ràng thích ngươi, ý tứ lồ lộ ra mà ngươi cứ lờ đi." Chung Ly Tu nhỏ giọng chép miệng:" Mị cô cũng coi như xinh xắn, lại nhỏ nhẹ ngọt ngào, uyển chuyển mềm mại, thích hợp làm vợ."

" Thích thì ngươi lấy nàng đi!" Nam Cung Ti gãi cằm:" Ta cũng đâu có ý với người ta, tướng quân nhà ta là quá tốt rồi."

Chung Ly Tu sửng sốt:" Mẹ ơi, hai người là thật!??" Sau đó lại xấu hổ cụp mi:" Là thật ư?"

Nam Cung Ti gật đầu:" Nói ra cũng chẳng có gì phải e ngại. Ta theo đuổi lâu lắm đấy!"

" Ôi, ngươi cũng không sợ thành 'quá phụ' sao?? Trên chiến trường đao kiếm vô tình a!!" Chung Ly Tu có chút lo ngại.

" Ta biết, vậy nên ta mới theo y tới đây." Nam Cung Ti cười nhẹ:" Thà rằng thấy người mình yêu trên sa trường tanh tưởi cũng còn hơn phải ở phương xa thấp thỏm đợi chờ. Chim thước chắc gì sẽ bay tới cho ta tin vui."

Chung Ly Tu xót mũi, gật đầu nghẹn ngào nói:" Cố gắng lên, Nam Cung Ti!!!!! Ngươi ngầu lắm!!"

Nam Cung Ti:" Cảm ơn." Hắn nghiêng người nhìn bóng hình cao cao của Mộ Tiệp, từng bước chân mạnh mẽ hữu lực của y thật ổn định, lưng thẳng tắp như cây trúc xanh, khuôn mặt vừa có nét trẻ con vừa có nét trưởng thành đối lập mà lại hài hòa vô cùng.

Mộ Tiệp đi tới, nhìn hai người:" Làm gì ở đây líu ríu thì thầm vậy??"

Mộ Uyên rất chuyên nghiệp dỏng tai hóng chuyện:" Có gì hay ho à?"

Chung Ly Tu đỏ mặt nhìn Mộ Uyên:" Chủ thượng, ngài qua đây tiểu nhân nhờ cái này." Rồi kéo kéo đẩy đẩy y đi xa khỏi cặp tình nhân kia.

Nam Cung Ti:" Hắn làm gì ngươi không?"

" Ai?" Mộ Tiệp kéo tay hắn đi hướng trường thao luyện.

" Sở Hà Dĩnh!" Nam Cung Ti nhấn mạnh.

Mộ Tiệp thở dài:" Tên Phù đế cũng dám gọi sao? Phong tước thôi."

Nam Cung Ti ủ dột nắm ngón út Mộ Tiệp:" Hắn có mưu đồ cướp ngươi đi khỏi ta."

" Hà, để xem ngươi có giữ được gia gia không đã." Mộ Tiệp nhún vai.

" Ta không tự tin lắm." Nam Cung Ti nhỏ giọng nói, mắt đượm buồn.

Mộ Tiệp cắn lưỡi tự chửi mình ngu xuẩn, hắn vẫn nhớ y năm xưa thích Phù đế, còn muốn 'lên giường' với người ta nữa kìa.

Y ho một chút, nghiêng người nói nhỏ vào tai hắn:" Cưng à, ta chỉ thích ngươi thôi. Ngươi đáng yêu như vậy, sao ta nỡ bỏ rơi?"

Hắn hơi quay đi, lầm bầm nói:" Đáng yêu cũng đâu được gì."

" Ôi bảo bối, đừng giận! Ta thương ngươi nhất!!" Mộ Tiệp khều lòng bàn tay hắn, thổi gió nói ngọt bên tai người.

" Hừm, thế còn tạm." Nam Cung Ti bĩu môi, trở tay nắm tay y, vui vẻ hẳn.


Năm tháng sau, một đợt đại chiến lại đến, Liễu Man thất thủ, Kinh Hồng Tướng quân cho lui binh lại hai mươi dặm sau Liễu Man, đóng quân ở rừng sâu Liễu Uông, chuẩn bị chiến dịch tiếp theo.

Trong mười bảy ngày lẩn trốn sự truy tung của Huân Đô đại quân, Phó tướng quân Thích Thiếu Kiên cùng với một tiểu đội hai bảy người và ba trăm lính tinh nhuệ của Huân Đô bị lạc trong rừng trong lúc đánh nhau , tình cờ phát hiện một vùng trũng sâu, lại khá gần hang nguyệt ô nha. Với kinh nghiệm dày dặn và sự quyết đoán đúng lúc, Thích Thiếu Kiên thành công thăm dò được địa phận, quyết định dẫn dụ địch vào tròng. Sau khi địch bị lừa vào bẫy mới phát hiện bất ổn, nhưng đã quá muộn, tất cả ba trăm lính tinh nhuệ trong đó dẫn đầu là Thái tử Huân Đô quốc bỏ mạng. Qua chiến thắng này, sĩ khí đại quân Sương Hy quốc tăng vọt, Phù đế tự mình xuất chinh ra trận, đẩy lùi quân địch ra ngoài Liễu Man năm mươi dặm vào thung lũng Ô Nha trong bảy ngày, giành lại thế chủ động. Qua bảy ngày nữa, chưa đợi Huân đô đại quân kịp hồi phục thì Kinh Hồng Tướng quân lại điều binh mãi mã xuất kích, trong đêm khuya đột kích vào doanh trại quân thù, lấy được thủ cấp của đại tướng địch, đánh đuổi địch ra khỏi Sương Hy quốc thổ.

Trên đường trở về doanh trại, Sương Hy quân bất ngờ bị đánh chặn ở thung lũng Ô Nha, Kinh Hồng Tướng quân điều khiển quân lính đánh trả, trong lúc giao chiến với đầu lĩnh kẻ thù đã bị thương nặng, rơi xuống thung lũng sâu ngút ngàn. Thích Thiếu Kiên tức giận vung chùy đánh bay đầu tướng lĩnh kia, giết chết hơn nửa số địch chặn.

Suốt ba ngày qua mà vẫn chẳng thể tìm được Mộ Tiệp, mọi người đau khổ không thôi. Nam Cung Ti dù có trăm ngàn lần truy tung tìm kiếm y thì cũng không cảm nhận được gì. Đến ngày thứ sáu, Lại Chu thông báo trong thương tiếc: Kinh Hồng Tướng quân đã hi sinh anh dũng trong cuộc chiến. Quân lính bi thương vô cùng, nhưng vì sợ quân địch phát hiện ra nên chỉ dám dắt khăn tang trong tay áo để tưởng niệm vị anh hùng dân tộc.

Mộ Uyên ngã bệnh liệt giường, Nam Cung Ti mỗi ngày túc trực bên giường, chăm sóc cẩn thận, chân gần như không bước ra khỏi trướng lều.

Một đêm mưa bão, mấy người lính loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc thê lương mà xé ruột xé gan, cồn nỗi nhớ vị tướng quân vui vẻ mà uy nghiêm đã khuất, ngậm nước mắt xót thương cho y.

Nam Cung Ti quỳ bên cửa lều Mộ Uyên, khàn giọng nức nở nhìn vào khoảng không đen đặc, tim đau như cắt, mặt ướt đẫm. Mộ Uyên nằm mệt trên giường, gác tay lên mặt nấc nghẹn. Hôm nay là thất đầu của Mộ Tiệp.

" Cửu Cửu, sao ngươi không quay về??"

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.