Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2600 chữ

Lâm Bình Mai đeo gùi lên lưng, cầm gậy chống đi xuống núi. Trong gùi có rất nhiều hoa cỏ xanh mướt, thoảng hương thơm ngát êm dịu. Nàng vội vã xuống núi, quay trở về căn nhà nhỏ dưới chân núi, nôn nóng muốn nấu thuốc. Sở Du, con trai nàng, nửa năm trước trở bệnh, đại phu nói nó khó lòng sống qua hai tuổi. Nàng đau khổ, nhưng cũng chỉ đành gồng gánh nỗi đau, nín nhịn uất nghẹn mà chạy lên núi hái thảo dược về, chỉ mong kéo dài cái mạng nhỏ của con.

Vừa về đến sân nhà đã nghe tiếng con khóc oa oa, Lâm Bình Mai vội chạy vào, thấy Sở Du đã đi ra quần, miệng chảy ra máu, mặt nó trắng nhợt, tiếng khóc yếu ớt hẳn.

Lâm Bình Mai hoảng sợ, vừa ứa nước mắt vừa nâng Sở Du dậy, lau máu và nước mắt cho con tránh để nó bị ngạt thở. Nàng à ơi hát dỗ con, vừa nấu thuốc vừa vỗ về nó. Lâu sau, Sở Du nín, nó mê man tựa ngực mẹ ngủ, mặt vẫn yếu nhược như cũ.

Đêm xuống, gió thổi mạnh, ánh đèn lay lắt hắt lên gương mặt góa phụ hư nhược và yếu đuối. Nàng ôm Sở Du bật tiếng khóc tê tái, tựa như xé gan xé phổi.

" Du Du..... Con ơi mở mắt ra nhìn mẹ...... Đừng chết!!!! A Hà Minh!! Chàng có linh xin hãy cứu Du Du!!!!! Thiếp không sống nổi mất...... Du Du!!! Con à........."

Lâm Bình Mai tay siết chặt mảnh giấy vụn, quỳ rạp xuống khóc đến lả người.

Cánh cửa bật mở, một người bước vào, nhẹ liếc mắt nhìn hai mẫu tử kia, đi tới ôm Sở Du lên giường, đỡ Lâm Bình Mai lên.


Hôm nay là bốn chín ngày mất của Mộ Tiệp, Mộ Uyên đứng trên vách núi, hạ mắt nhìn xuống thung lũng Ô Nha, đổ vò rượu thơm xuống, miệng lầm bầm.

" Tiểu bảo bối, đệ đi như vậy, huynh chịu không nổi. Hai người các ngươi chính là oán niệm ta nên mới lần lượt bỏ ta mà đi đúng không?"

Một hồi tù và vang lên khắp núi rừng, đây là tiếng báo có chiến tranh. Mộ Uyên đóng nắp vò, lên ngựa chạy về doanh.

Đã được hai năm kể từ ngày chiến tranh xảy ra, những cuộc chiến vẫn không ngừng diễn ra, tử vong vô số. Huân Đô không muốn ngừng chiến, Sương Hy không muốn vong quốc, hai bên cứ thế giằng co mãi không dừng.

Trên chiến trường, hai bên quân giao chiến, tiếng hô hào rung trời chấn đất, vó ngựa đạp trên xác thịt, trường mâu đao kiếm nhiễm máu tanh tưởi, óc trắng cùng máu đỏ bắn bẩn mặt người...

Thích Thiếu Kiên rống lên, vung chùy đánh bay hơn mười tên ra xa, túm dây cương ngựa nhảy lên yên sắt, phóng thẳng vào quân địch. Nam Cung Ti cưỡi ngựa lao theo sát, thẳng lưng vung bột phấn Bạch Thước đưa cho, đồng thời đánh ra bốn pháp trận chém chết gần trăm kẻ địch. Một mũi tên phóng sượt qua vai hắn, là từ hướng tướng địch. Lại thêm ba mũi tên nữa lao tới, nhắm thẳng đầu hắn hòng giết chết hắn. Ba mũi tên bị chặn đứng, chuyển hướng ngược lại đâm chết phó tướng địch và trúng vai trái chủ mũi tên.

" Con mẹ nó, lại tên kì đà cản mũi Mộ Uyên!!!!! Giết chúng!!!!" Tướng lĩnh rống giận, mắt đỏ ngầu như muốn ứa máu ra, hắn tức tối bẻ gãy mũi tên xuống, lao người nhảy xuống lưng ngựa, vung trường mâu chém vào đối phương.

Mộ Uyên đứng trên tường thành, điều khiển chiến cuộc, tùy thời ứng trận, không để quân mình rơi thế hạ phong.

Thích Thiếu Kiên đối chiến với tướng địch, hai người hăng máu chỉ muốn quắp đầu kẻ thù xuống khỏi cổ, răng cắn chặt tới nỗi sắp đứt lợi, gân xanh gồ lên như muốn vỡ ra.

Nam Cung Ti phun một ngụm máu tanh ra, vẽ trận đánh liên tiếp vào địch. Một mũi tên cắm phập vào mắt ngựa khiến nó phát rồ lên làm hắn ngã xuống. Cơn đau trên cánh tay lan tỏa ra, hắn biết mình bị gãy xương rồi. Nhưng giữa chiến trường khốc liệt, nơi nơi là kẻ thù chỉ muốn xé xác hắn ra thì chữa thương lúc này gần như là bất khả thi. Mộ Uyên cau mày dùng Tinh thần lực đánh tới, ai ngờ lại bị tế ti bên địch hạ trận dựng ảo cảnh khiến y không biết được Nam Cung Ti đang ở đâu.

Nam Cung Ti đang nằm trong vòng bảo hộ mình vừa hạ, khách huyết cảnh giác nhìn tế ti đang đứng bên kia trận tuyến, kẻ đó rất mạnh, lại có kinh nghiệm mấy chục năm nay, hắn khó lòng đả bại. Đường mắt khẽ chuyển, Nam Cung Ti cầm một thanh kiếm nặng trịch lên tùy thời ứng chiến, sức lực hắn sắp kiệt quệ tới nơi rồi.

Thích Thiếu Kiên sục sôi máu đánh bay trường mâu của đối phương, tháo một cây kim dài từ tay cầm xuống, trở tay đâm vào cổ hắn. Đối phương hai mắt mở lớn, miệng há hốc cố nghẹn ra một câu cuối cùng.

"..... Huân...........Đô vạn... ặc.......vạn tuế......." Tướng địch ngã xuống, chết không nhắm mắt nhìn lên trời cao.

Thích Thiếu Kiên vội vã xoay ngựa chạy tới muốn cứu hiểm cho Nam Cung Ti, nhưng khoảng cách lại quá xa. Gã sốt sắng thúc ngựa như điên, máu chảy khỏi môi.

Nam Cung Ti nhấc kiếm lên, đánh gạt một cây thương ra, nhưng liền sau đó là hơn chục cây thương và mũi tên lao vào đâm hắn. Hắn cứ nghĩ mình chết rồi, cứ nghĩ mình sắp được gặp lại người mình yêu, nhất thời thở dài buông kiếm xuống.

Vút...

Một sợi dây đỏ tươi bay ra, xé gió đánh bay tất cả vũ khí cùng kẻ thù ra xa mười thước, Nam Cung Ti đứng lặng người, Mộ Uyên mắt như xung huyết, đỏ lừ.

" Nặc????" Nam Cung Ti ngơ ngẩn nhìn sợi dây đỏ xinh đẹp mảnh mai quấn lên bàn tay hắn, cảm giác như có một luồng ôn nhiệt chạy thẳng vào tim.

Thích Thiếu Kiên kéo Nam Cung Ti còn đang đờ ra lên ngựa, nhấc xác tướng địch lên khiến quân địch rối loạn như rắn mất đầu, nháo nhác bỏ chạy. Mộ Uyên sai một toán quân truy đuổi giặc khoảng hai dặm rồi rút về doanh. Trận đại chiến kéo dài ba ngày ba đêm cuối cùng cũng tạm dừng, Sương Hy quân toàn thắng.

Mộ Uyên ngồi bên cạnh nhìn Bạch Thước nhanh chóng xử lý vết thương cho Nam Cung Ti, nói:" Bạch Thước, lát nữa ngươi tạm nghỉ một canh giờ, để những quân y khác làm đi. Trận này thương vong không nhiều lắm, ngươi hãy giữ sức."

Bạch Thước nhợt nhạt gật đầu, mắt hơi cong lên lộ ý cảm ơn. Nam Cung Ti sau khi được trị thương xong thì cảm ơn Bạch Thước, hạ một tiểu trận trị bệnh liên tục cho y. Sau khi Bạch Thước rời khỏi, Mộ Uyên nói.

" Vừa rồi.... là hắn??"

" Không." Nam Cung Ti kéo áo lại, mệt mỏi nói:" Là thứ cuối cùng hắn để lại cho ta."

Mộ Uyên nhìn cuộn dây trên tay trái hắn, nhợt nhạt cười:" Tốt lắm! Lúc đó ta cứ ngỡ ngươi sẽ theo bảo bối mà đi, ta sợ suýt chết. Ngươi... cũng là một người bạn mà ta quý trọng."

" Cảm ơn." Nam Cung Ti cúi đầu, vuốt dây trên tay, có chút lạ lẫm." Cửu Cửu nói là ta sẽ có một ngày đứng ở vị trí cao mà nhìn xuống vạn người, sẽ hiểu được cảm giác nhận ngàn vạn kính ngưỡng.... Nhưng ta còn chưa làm được, hắn đã đi rồi."

Mộ Uyên vỗ vai hắn:" Ta sẽ thay đệ đệ chứng kiến, cố lên..."


Trên quan đạo hẻo lánh, một con lừa đang thong thả cất bước đi đều đều, tiếng chuông lanh lảnh kêu lên nghe rất vui tai. Người cưỡi lừa lắc lư đầu theo chuyển động của vật cưỡi, đuôi tóc đen nhánh mềm mại lắc lư qua lại, hai chiếc chuông bạc nho nhỏ trên dây buộc tóc va chạm vào nhau tạo thanh âm khe khẽ.

Xa xa, một nhóm người ăn mặc quân phục đang đánh đập, quát tháo với hai ông cháu ăn mày.

" Mau đưa cái thứ ngươi đeo ra đây!!!! Để gia tức lên thì các ngươi liệu hồn!" Một tên đạp vai nữ hài, xối xả chửi.

Lão nhân u u khóc, vội vã ôm chân hắn ta cầu xin:" Đại nhân lượng thứ, chúng con bần cùng làm gì quý giá, mong các ngài tha cho a!!'

Nữ hài hu hu khóc lớn, núp mình sau lưng lão nhân nỉ non:" Các vị đại nhân tha cho!"

Mấy tên kia cũng không định tha, một kẻ tức tối cầm mã tấu toan chém người cướp của thì bị chặn lại bởi một cây gậy nhỏ, hắn ta trừng mắt quát.

" Kẻ nào chán sống!????"

Hắn ta ngạc nhiên nhìn người trước mắt, ánh mắt đối phương âm hàn băng lãnh tới tận tủy, không kìm được run rẩy lùi lại ba bước. Đối phương miết nhẹ ngón tay trắng ngọc, lành lạnh nói.

" Cút."

Mấy kẻ kia nhìn hắn một chút, thấy trên mình đối phương chẳng có vũ khí gì, nghĩ nghĩ chốc lát liền bạo gan xông lên muốn giết. Nam nhân kia thẳng sống lưng nhìn bọn chúng, tạo một bức tường khí vô hình cản chúng bên ngoài. Lão nhân kinh hãi ấn đầu cháu mình dập đầu lạy, run rẩy không dám ngẩng đầu lên. Có những việc tốt nhất là không nên thấy thì hơn.

Nam nhân cầm cây gậy thong thả đánh mấy kẻ kia, nhìn thì nhẹ nhàng mà sức lực lại mạnh mẽ, ra tay ác độc. Rất nhanh, mấy kẻ kia đều khóc gào lên kéo nhau bỏ chạy.

Nam nhân nghiêng người đỡ hai ông cháu kia dậy, ôn nhã hỏi:" Hai vị không sao chứ??"

" Đa tạ ân công giúp đỡ."

" Không có gì."

Nữ hài ngước mắt dâng một bọc nhỏ trong lòng lên:" Ân công, xin hãy nhận chút ân tình báo đáp."

Hắn nhìn bọc nhỏ kia, ngửi thấy mùi bánh bao, hóa ra mấy kẻ kia là cướp thức ăn. Chiến tranh là vậy, chỉ có nhân dân là khổ cực nhất, miếng ăn có mấy khi được no, canh còn chẳng có mà húp. Hắn khẽ cười.

" Đa tạ, hai vị cứ giữ lấy. Cáo từ." Nam nhân cúi chào rồi lại cưỡi ngựa đi tiếp.

Lúc sau nữ hài mới hỏi:" Gia gia, sao ân công lại đi về hướng Liễu Man?"

" Đừng quản nhiều. Mau đi, mấy tên đào binh lại chạy tới bây giờ!" Lão nhân lắc đầu kéo cháu đi tiếp hướng cần đi.

Hai ông cháu đi tới chập choạng, thuận lối chạy tới một tòa miếu cũ nát, dọn dẹp qua loa chỗ nằm, đốt một đống lửa để sưởi ấm. Nữ hài mở bao ra, lấy một chiếc bánh bao lớn bẻ hai miếng, miếng to đưa lão nhân, miếng nhỏ phần mình. Lão nhân ăn mấy miếng nhỏ rồi đẩy hết cho nữ hài ăn.

Đột nhiên có tiếng bước chân chậm chạp đi tới, hai ông cháu co rúm lại ôm chầm lấy nhau, nghe được tiếng 'cộc cộc' đều đều. Lúc sau có hai nam nhân đi vào, một hắc y nhân và một tử y nhân. Hắc y nhân kia gương mặt trắng nhợt nhưng lạnh lùng, tay cẩn thận đỡ tử y nhân. Nữ hài từ trong lòng lão nhân nhìn tử y nhân, thấy hắn tay cầm gậy trúc, đeo một dải khăn trắng tinh, hắn là người mù.

Lão nhân cúi đầu chào hai nam nhân kia:" Các vị cũng ở lại nghỉ chân nhỉ?"

Hắc y nhân nhẹ gật:" Lão bá yên tâm, bọn ta chỉ muốn trú một đêm, sớm mai liền đi ngay."

Nữ hài ôm một đống rơm rạ chạy tới, lo sợ đưa cho hắc y nhân, lí nhí nói:" Có thể lót nằm, tốt hơn là nằm trên mặt đất lạnh lẽo."

" Đa tạ tiểu thư." Hắc y nhân khẽ nhếch môi cười, nhìn qua có chút âm u đáng sợ. Nữ hài rớm nước mắt bỏ chạy về chỗ lão nhân, sợ hãi co vào người ông.

Hắc y nhân:"......" Ta đâu có làm gì!!!

Đột dưng tử y nhân nói:" Ta đói quá."

Hắc y nhân gật đầu, viết gì đó vào lòng bàn tay hắn rồi đi ra ngoài. Hơn nửa canh giờ sau hắc y nhân quay lại, tay xách hai con gà rừng. Hắn đi qua chỗ hai ông cháu, cẩn thận đặt một con xuống.

" Mời nhị vị."

Lão nhân và nữ hài vội cúi tạ hắn, nhanh chóng đem nướng con gà lên.

Hắc y nhân xử lý con gà rất nhanh, nhóm lửa nướng thịt. Sau khi nướng xong, hắn đặt gà vào một chiếc lá lớn, đưa cho tử y nhân, tự mình ngồi một bên nhấm nuốt. Tử y nhân kia ăn khá chậm, có lẽ là vì bị mù nên bất tiện, nhưng cử chỉ lại cho thấy hắn là một người sống cảnh sang quý, tư thế tự nhiên nhưng không lỗ mãng, ngược lại rất nho nhã. Nữ hài thấy thế không khỏi ngượng nghịu, ăn chậm nhai nuốt cẩn thận hơn.

Đêm lạnh buông xuống, hai ông cháu co mình ôm nhau ngủ, hắc y nhân không biết kiếm đâu ra một tấm áo rách, đắp cẩn thận cho họ. Tử y nhân nhẹ giọng nói.

" Trần Cư, khi nào tới nơi??"

Trần Cư đi tới, viết chậm lên tay hắn:" Ít nhất nửa tháng nữa."

Tử y nhân gật đầu:" Ngươi vất vả rồi, cứ ngủ đi."

Trần Cư lấy một tấm chăn trong hành lý ra đắp cho hắn, lại viết:" Đừng nôn nóng, sẽ nhanh thôi."

Sáng sớm hôm sau, hai ông cháu quả nhiên không thấy hai nam nhân kia đâu. Nữ hài ôm chiếc áo lên, gấp lại cẩn thận. Lão nhân ho khan nói.

" Anh Anh, đi thôi."

Anh Anh nhẹ đáp, giắt áo trên lưng, cầm tay lão nhân đi tiếp.

" Gia gia, khi nào chúng ta mới về tới Phú Thịnh thành?"

" Chắc phải một năm quá." Lão nhân rớm nước mắt:" Anh Anh, phải vững tin, nhất định có thể về nhà. Con đã mười ba rồi, xa cha mẹ cũng năm năm nay. Tội nghiệp Anh Anh."

" Gia gia, có gia gia thương con, con hạnh phúc lắm!" Anh Anh kéo tay lão nhân, nhoẻn miệng cười ngọt ngào.


Nửa tháng qua đi, con lừa đã gầy rộc đi, mệt mỏi dừng chân nhìn doanh trại xa xăm kia. Nam nhân xuống lừa, dắt nó đi về phía trước.

" Phù, cuối cùng cũng....." Nam nhân nhẹ nở nụ cười, thẳng hướng doanh trại Sương Hy quốc.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.