Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1946 chữ

Huân Đô quân lần này dường như muốn quyết một phen sống còn, hơn ba trăm vạn binh trên những chiến thuyền khổng lồ ở ngoài khơi xa như một cơn bão chuẩn bị ập đến.

Phù đế siết chặt nắm tay, cúi đầu nhìn ngọc ban chỉ ở ngón cái, đột nhiên nhớ tới Thu đế, hắn cắn răng ngước mạnh đầu lên, trận này buộc phải thắng!!

Dân chúng nhanh chóng được đưa xuống hầm trú, quân lính và chiến thuyền mau chóng ra khơi, chuẩn bị đương đầu với đợt bão lớn này.

Một khắc sau, hai bên đã lao vào nhau giao đấu, bom đạn oanh tạc mặt biển, đao kiếm chém thẳng quân thù, tên lao vun vút tựa mưa gió, máu chảy lênh láng trên biển và thuyền. Huân Đô đại quân thế như chẻ tre, lấn lướt xông lên thuyền đối phương, hô hào gầm thét. Sương Hy quân rơi vào thế hạ phong, chỉ biết đỏ mắt chém những kẻ nào dám tới.

Mộ Tiệp vung đại đao chém chết bảy tên vừa xông đến, trong đầu tính toán mấy phen. Bây giờ quân giặc đang ngày càng áp đảo quân mình, nếu không giành lại thế chủ động, Tầm Ly đảo nhất định bị mất. Mà cấm vệ quân từ Hoàng thành đến đây mất ít nhất nửa tháng, đến lúc đó có khi Huân Đô quân địch đã đánh vào Hoàng thành lúc nào chẳng hay.

Đột nhiên phía cuối thuyền chiến của Huân Đô quân vang lên tiếng binh khí tương giao, người người hò hét khản giọng. Mộ Tiệp nhảy bật lên cao, khí dồn xuống chân đẩy y lên càng cao hơn nữa. Phóng mắt về phía cuối đoàn địch, thấy hơn hai mươi trung ma pháp trận đủ màu hiện lên rồi tắt đi, tiếng hét càng thê thảm, tựa như nơi đó là địa ngục trần gian, muôn vàn thống khổ. Y nhanh chóng điều khiển quân lính đổ xô tiến lên, áp sát quân địch, giành giật từng hồi.

Trên chiến thuyền ở cuối đoàn Huân Đô quân, Nam Cung Ti run vai quỳ xuống, khách huyết, hừ mấy tiếng nhìn cỗ máy giết người phía trước. Khi trận chiến vừa bắt đầu, Nam Cung Nặc liền mở 'cách điểm chân không' trận, ném hắn qua cửa. Nam Cung Ti run rẩy thở dốc, mẹ nó mất sức quá trời, vừa ngước đầu lên đã thấy thật nhiều quân địch đang trố mắt nhìn hắn.

Nam Cung Ti:" Fuck!!!!!!"

Nam Cung Nặc thong thả qua cửa, nhếch môi cười:" Chào." Tiếng hắn vừa dứt liền có bốn trung pháp trận và ba tiểu ma trận hiện ra sau lưng, đánh liên tiếp vào quân địch.

Ba tế ti còn lại của Huân Đô quốc đều là những lão nhân kinh nghiệm đầy mình, tuy rằng kinh hãi trước tư thái thản hoặc của kẻ vừa tới nhưng vẫn phản ứng thật nhanh, hạ liền mười trận đáp trả. Nam Cung Ti không đứng dậy nổi, quyết định quỳ trên sàn thuyền, hạ mấy tiểu trận mang tính xâm phạm, thâm nhập vào nơi chứa đạn dược, đánh nổ gần hết. Phía dưới hầm có tiếng gào thét thảm, may mà Nam Cung Ti đã dùng một trung trận nén lửa cháy trong hầm lại, không gây ảnh hưởng tới bề trên. Nếu mà không làm vậy thì hẳn giờ cả cái thuyền này đều nổ tan tành không nghi ngờ.

Nam Cung Nặc vung dây quấn chết hơn hai mươi người, vẫn chưa động tới ba lão già kia được. Hắn đảo mắt quanh thuyền, đoán đại khái có hơn ngàn quân trên này, dùng phương pháp loại trừ thì hiện khoảng hơn tám trăm.

Nam Cung Ti khách huyết, rên rỉ nói:" Đệ đệ thân ái, ta không trụ nổi a~!"

" A xùy, còn nói được còn trụ được. Mau tìm kẻ dẫn đầu quân đi." Nam Cung Nặc xua tay nói, tay kia siết dây ép nát cổ của một lão tế ti.

Nam Cung Ti quệt máu trên môi, truy lùng khắp thuyền, lan trận sang cả những thuyền xung quanh, nửa khắc trôi qua hắn vẫn không tìm ra được. Không, không phải là tìm được hay không, chính là không cảm nhận được có kẻ nào đủ khả năng thống lĩnh cả một đại quân như vậy. Nam Cung Nặc lia mắt nhìn hắn, hừ mũi nhìn hai tế ti trước mặt, rạch một đường máu trên tay vẽ ra một đại trận, tạo ra ảo giác cho địch, cho chúng thấy những điều đáng sợ nhất của mình. Tiếng khóc thét trỗi dậy, nhiều kẻ không chịu nổi mà vung vu khí đánh loạn, dần dần thành tự chém giết lẫn nhau.

Một tế ti thoát được trận, gầm gừ muốn phá trận mà không thể, lão quyết ra tay với Nam Cung Ti trước. Nam Cung Ti bị lão đánh lén sau lưng, một nhát kiếm chém mạnh khiến hắn cơ hồ ngất lịm. Nam Cung Nặc đảo mắt phá trận của lão, ngồi cạnh Nam Cung Ti.

" Ca, ngươi có sao không??" Vừa lo lắng đỡ Nam Cung Ti dậy hắn vừa vội chữa thương cho.

Nam Cung Ti giật khóe môi:" Tìm... ra rồi..... Con thuyền thứ bảy từ dưới lên..... ừm... khụ khụ.......... ta nhận ra đó... là Thái tử Huân Đô quốc.... khụ... ta từng mấy lần thấy hắn ra trận....."

Nam Cung Nặc nhanh chóng bắn pháo lên trời, hiện ra mũi tên lao xuống con thuyền thứ bảy từ dưới lên, Mộ Uyên nhận được tin liền kéo hai chiến thuyền tiên phong đánh lên, Phù đế chỉ huy mười hai chiến thuyền lao vào đánh giữa.

" Nặc...." Nam Cung Ti đã ngừng chảy máu, chỉ mà cảm thấy mí mắt nặng trịch, buồn ngủ vô cùng." Ta... ừ... ta nhớ ngươi lắm... Ngươi đi như vậy....... ta căn bản không an tâm. Ngươi nói là tốt cho mình.... nhưng ta thấy ngươi không hề cam tâm..... Khụ.... Khi Cửu Cửu đi, ta thật sự.... chịu không nổi....."

Nam Cung Nặc giật dây tơ hồng trong tay, cắt đứt cổ của hai lão tế ti, tiếng tru tréo sợ hãi vẫn vang vọng. Hắn vuốt tóc Nam Cung Ti, mơ màng nhớ lại hình như mình cũng từng được ca ca xoa đầu giống vậy. Hắn cắn môi nói.

" Ca, xin lỗi vì ta chẳng nhớ gì cả."

" Tên ranh...." Nam Cung Ti lầm bầm chốc chốc rồi nghiêng đầu ngất đi.

Bảy canh giờ trôi qua, kết quả đã lộ rõ, Huân Đô quân thua trận, ba phần tư quân bị diệt sạch, Thái tử đành đi ra xin hàng.

Phù đế và Thái tử Huân Đô quốc mở một cuộc đàm luận ba canh giờ, cuối cùng Phù đế cho đối phương năm mươi con thuyền lớn có sẵn lương thảo để Huân Đô quân quay về nước.

Hai tháng sau, bằng tốc độ nhanh nhất, hơn mười sứ thần của Huân Đô quốc đi Phi Thiên đến Hoàng thành Sương Hy quốc, mở cuộc đàm phán kéo dài nửa tháng. Huân Đô quốc phải đền bù thiệt hại chiến tranh, còn đền bù cái gì thì Phù đế tự quản, quân tướng không thèm để ý.

Sau khi chiến tranh kết thúc, toàn thể mở đại tiệc ở doanh trại, cung chúc nhau những vò rượu cay những miếng thịt béo, ăn uống no say ba ngày ba đêm mới tàn cuộc. Thích Thiếu Kiên vẫn chưa rút quân về doanh, gã chưa an tâm, sợ kẻ địch lại đến nên chỉ dám cho các anh em uống chén rượu trắng xem như ăn mừng.

Bạch Nhu cởi mũ sắt nặng nề xuống, nàng nở nụ cười tươi nhìn Thích Thiếu Kiên chạy từ trên tường thành xuống, lao về phía mình. Thích Thiếu Kiên ôm chầm lấy nàng, sụt sùi khóc lớn, vừa vò đầu tóc nàng vừa bế thốc nàng lên.

" Sao muội ngốc vậy hả??? Ra trận lỡ không về được thì sao??? Hả!!!!????"

" Muội chỉ muốn thấy huynh thôi." Bạch Nhu ôm cổ gã, khóc:" Nếu có chết muội cũng cam lòng."

Thích Thiếu Kiên hít sâu nói:" Tiểu Nhu tử, chúng ta thành thân đi!"

Bạch Nhu ngơ ra, đến khi nghe tiếng hò reo hoan hô của mọi người mới giật mình hiểu ra, gật đầu liên tục.

" Huynh nói rồi phải giữ lời đấy!! Thích tiểu ca, muội yêu huynh lắm!!!"

" Ta cũng thích muội." Thích Thiếu Kiên khóc còn lớn hơn, u u suốt canh giờ.

Mộ Uyên thở nhẹ nhìn gã, cười nói với Mộ Tiệp:" Bảo bối, chúng ta thế mà lại thua tên ngốc kia."

" Thiếu Khiên sắp phải lấy vợ rồi." Mộ Tiệp vuốt mặt:" Huynh ấy sẽ có một mái ấm riêng, không lo nữa rồi......"

" Ài, khóc cái gì?" Mộ Uyên vỗ đầu y, cười:" Bảo bối ngốc."

" Mẹ khỉ!!" Mộ Tiệp quệt mắt, lầm bầm một lúc.

Nam Cung Ti ngồi trên đất chống cằm nhìn Thích Thiếu Kiên và Bạch Nhu, thế là hết có người bôi Lục Mao Thối cho mình rồi. Cũng không còn người chăm trẻ nhà mình nữa.... Có chút xúc động!

Nam Cung Nặc cười vui vẻ phóng trận lên trời, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên không thật xinh đẹp, chúc phúc cho cặp đôi trẻ. Hắn mơ hồ nhớ Thích Thiếu Kiên thường hay dắt tay mình đi chơi quanh phố.... Phố??? Phố nào??? Hắn hơi mê man suy nghĩ, phố này hơi quen...

" Nam Cung, A Nặc, chúng ta về doanh trước đi." Mộ Tiệp chạy tới gọi.

" Được." Nam Cung Ti gật đầu đứng lên, kéo tay áo Nam Cung Nặc:" Nặc, đi."

Nam Cung Nặc ôm đầu hoảng hốt nhìn quanh, đôi mắt trợn lớn nhìn hết người này lại tới người khác, hắn nhớ ra Thích Thiếu Kiên hay dẫn mình đi chơi phố, Nam Cung Ti sống chung với mình, Mộ Tiệp khắc hình nhân tinh xảo gửi tặng, Mộ Uyên ngẩng đầu lên nhìn hắn cười....

" A....." Nam Cung Nặc giật mi, khuỵu chân quỳ rạp xuống, hít thở gấp gáp....

" Ngươi không sao chứ???" Nam Cung Ti quỳ xuống đỡ hắn hỏi.

Mộ Tiệp lùi hai bước ngồi xuống:" Ngươi khó thở sao A Nặc??? Nói gì đi chứ!!"

Mộ Uyên chạy vội tới, lay vai hắn mấy cái:" Hồng lang! Hồng lang!!!"

Lại Hồng Lang!!

Nam Cung Nặc vung tay đẩy Mộ Uyên ra, giận giữ quát:" Đừng gọi ta bằng cái tên đó!!!"

Mộ Uyên chững lại, ngây người nhìn hắn mà chẳng thốt nổi một câu. Thích Thiếu Kiên và Bạch Nhu giật mình nhìn họ, hoang mang hỏi.

" Sao thế???"

Nam Cung Nặc nhìn sợi dây buộc đỏ trên vai Mộ Uyên, hắn nhớ y luôn dùng dây này. Hắn cắn răng trừng mắt nói.

" Kia là Hồng Lang tặng ngươi??!"

Mộ Uyên nhận ra hắn đang nói đến dây buộc trên đầu mình, gật nhẹ muốn nói là hắn tặng, nhưng Nam Cung Nặc lại như bị chọc giận, hắn cười lạnh.

" Đẹp lắm!" rồi đứng dậy bỏ đi.

Mộ Tiệp ngớ ra:" A Nặc sao vậy???"

Mộ Uyên xoa cổ lắc đầu:" Không biết."

Nam Cung Ti vỗ tay nói:" Hình như đang ghen."

Mộ Uyên như nhớ ra cái gì, vội vàng đuổi theo Nam Cung Nặc.

Mộ Tiệp:" Gì vậy?????"

Nam Cung Ti:" Hiểu lầm thôi."

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.