Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3242 chữ

Nam Cung Nặc lắc lư người đi trên thành mạn thuyền, gió biển giật ngược vạt áo và thổi tung đuôi tóc dài của hắn trở nên lộn xộn nhưng lại phảng phất sự tiêu dao thích ý. Hắn hít một hơi gió mặn rồi thở ra thật dài, miệng há thật to.

Nam Cung Ti:"...... Nặc, đệ đệ thân ái, làm gì thế???"

" Ngươi không thấy sao?" Nam Cung Nặc cúi đầu nhìn hắn, ha ha cười:" Ta đang ăn gió."

Nam Cung Ti tặc lưỡi:" Ăn ra cái gì rồi?" Xem ra cái tính vẫn không khác lắm so với trước kia.

" Ừm, ăn ra....." Nam Cung Nặc ngồi xuống thành gỗ, vắt chân lắc lắc, ngón tay trỏ gõ lên mũi vẻ suy tư." Ừm, ta ngửi thấy mùi máu."

" A?" Nam Cung Ti đứng thẳng lên:" Nói rõ coi."

Nam Cung Nặc ngả ra sau nói:" Phía Tây Bắc cách đây bảy trăm hải lý, mùi máu khá nồng."

Nam Cung Ti giật mình, quay phắt lại huýt sáo gọi một ám vệ đang ẩn mình đâu đó, hắn vội nói.

" Mau báo cho Mộ hầu gia cách đây bảy trăm hải lý về phía Tây Bắc có thể đang có chiến tranh."

" Vâng!"

Nam Cung Nặc nhìn ngược mặt biển xanh thăm thẳm, sóng trắng xô vào thuyền, bọt trắng bắn tung lên, thỉnh thoảng sẽ có những con cá lớn bơi qua. Hắn vui vẻ vẫy tay chào bọn chúng.

" Nặc, ta đi gặp Cửu Cửu chốc lát, ngươi đừng chạy lung tung." Nam Cung Ti vỗ vai hắn, quay lưng bước nhanh.

" Ờ." Nam Cung Nặc phất tay.

Nam Cung Ti vừa đi thì Mộ Uyên từ dưới hầm đi lên, y vừa đi kiểm tra lại lương thực và vũ khí đạn dược. Vừa đi lên đã thấy Nam Cung Nặc nằm ngửa ra sau, chốc chốc vẫy tay hú gọi mấy con cá, y khẽ cười nói.

" Nam Cung tiểu công tử, ngươi không sợ bị say sóng sao?"

Nam Cung Nặc chống tay ngước đầu dậy, khúc khích cười xua tay:" Mộ chủ thượng mau qua nhìn mấy con cá lớn kia đi, chúng rất thân thiện, cứ bơi mãi quanh thuyền."

Mộ Uyên đi tới tựa lên thành mạn thuyền, cúi nhìn mấy con cá đang phun nước bơi lượn, đôi khi còn kêu lên như ngân.

" Tiểu công tử thích thú vật nhỉ? Mà xem ra chúng cũng thích ngươi nữa."

" Ồ, có lẽ thế." Nam Cung Nặc nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt của y." Mộ chủ thượng hẳn đã có hồng nhân rồi nhỉ?"

Mộ Uyên quay qua nhìn vào mắt hắn:" Ừ, cũng lâu lắm rồi."

Nam Cung Nặc chớp mắt:" Vậy người kia có biết không??"

" Biết nhưng cũng không biết." Mộ Uyên nhợt nhạt cười.

" A, sao lại thế?? Mộ chủ thượng có chỗ nào không tốt nhỉ? Vừa soái vừa cao vừa giàu vừa giỏi, chuẩn hình mẫu trong lòng nhiều người thế mà." Nam Cung Nặc vuốt cằm liệt kê ra, khóe mắt khẽ cong lên cười như không.

" Ha ha, thế à??" Mộ Uyên quay đi nhìn thẳng, hất đuôi tóc vướng trước ngực ra sau lưng, một luồng gió thổi bay những sợi tóc của y lên.

Nam Cung Nặc nhích lại gần, vai kề vai với y:" Thế người kia có thích ngươi không??"

Mộ Uyên đan ngón tay vào nhau chống cằm, mắt nhắm lại, lông mi run run nhẹ nhẹ:" Có, người đó yêu ta. Ta cũng yêu hắn, lâu rồi." Như cả một đời dài đằng đẵng những phong sương vậy.

" Hắn giống ta không?" Nam Cung Nặc nghiêng tới, nắm cằm Mộ Uyên kéo lại đối diện mình, mắt khẽ nheo lại." Ta và hắn giống nhau chứ?"

" Sao ngươi cho là vậy?" Mộ Uyên hơi cựa cằm muốn tách ra, mắt khẽ rũ xuống phảng phất sự tránh né.

Nam Cung Nặc bóp xương quai hàm đối phương kéo sát mặt mình, đôi mắt lạnh lẽo tựa băng hàn quan sát nhất cử nhất động của y mà khóe môi vẫn nhếch lên cao như đùa bỡn." Mỗi lần nhìn ta, ngươi đều như đang ngắm nhìn ái nhân, mê đắm, nồng nàn và ôn nhu. Gì nhỉ, ta tự hỏi hắn là ai đó??"

Mộ Uyên bị nắm đau nhưng y vẫn không phản kháng, chỉ mấp máy môi nhìn đối phương.

" Hồng lang."

Hồng Lang à....?!

Nam Cung Nặc cười gằn, con sói chết tiệt nào đó đáng chết đấy!

Hắn tức giận tới bật cười, tay kia túm gáy y kéo lại, thực hiện màn cưỡng hôn táo bạo. Mộ Uyên còn chưa kịp phản ứng hắn đã dùng ngón cái cạy miệng y ra, lưỡi luồn vào lộng hành, khắp khoang miệng bị hắn liếm hôn tới nghẹn thở, y chẳng có đường tránh. Nam Cung Nặc cắn mạnh lưỡi y, mùi máu nồng lên nơi đầu lưỡi và khóe môi.

Nam Cung Nặc thầm chửi bới bản thân vô sỉ, hạ lưu, thối nát, biến chất, bạo ngược, lại vô lý!! Nhưng mà cảm giác quá tuyệt, sự hưng phấn đẩy hết sạch những đạo lý hay quân tử cho chó gặm kia ra khỏi óc, chuyên tâm giày xéo miệng lưỡi đối phương.


Mộ Tiệp phái ra hai mươi chiến thuyền đi trước thăm dò, nếu là Huân Đô thì lập tức tham chiến.

Quả nhiên quân Huân Đô và quân Tầm Ly đang đánh nhau ác liệt, hai bên nã pháo tạc đạn phóng tiễn như mưa, tiếng hò hét hò giết rúng động mặt biển, máu tươi lênh láng đỏ cả biển, xác chết xác thuyền lênh đênh trôi nổi. Sương Hy quân nhanh chóng nhập chiến, khoảng nửa canh giờ sau Huân Đô chiến thuyền tan tác bại trận, quân lính Tầm Ly đảo nhanh gọn thu dọn chiến cuộc...

Mộ Tiệp nhảy lên một con thuyền, nhận ra Trần lão bản thân mặc giáp sắt, bộ dáng hiền lành chăm chỉ của một lão bản hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự uy mãnh của một vị tướng lĩnh.

" Hầu gia!" Trần Mông quỳ một gối xuống, cung kính chắp tay cúi đầu chào Mộ Tiệp.

" Trần tướng quân chớ quỳ, ta nhận không nổi." Mộ Tiệp vội đỡ tay ông lên, cười nói:" Lệnh lang hiện đang ở đây."

Trần Mông gật đầu:" Đa tạ hầu gia đã chiếu cố khuyển tử."

" Không không, ta phải cảm tạ lệnh lang đã luôn chiếu cố ta."

Nam Cung Ti đi tới, nghiêng đầu hỏi:" Vị tướng quân này, xin hỏi chúng ta có gặp mặt bao giờ chưa nhỉ? Ta thấy ngài hơi quen..."

Trần Mông liền đổi thành khuôn mặt nịnh nọt hiền lành của Trần lão bản, cười khoe răng nói:" Nam Cung công tử lại đến mua cao liên ý và hoa quế nguyệt cho gia đệ sao??"

Nam Cung Ti sặc:"....... Trần lão bản??!!! Oa, ông là Trần lão bản a!! Nhưng....."

Trần Mông giải thích:" Lão hủ vốn là theo hầu Thu đế, theo lệnh tới đây làm việc giám sát..."

Mộ Tiệp hơi cúi đầu nói:" Xin lỗi ngài vô cùng."

Nam Cung Ti trầm lặng nhìn hai người, Mộ gia xem như là phản bội Thu đế, trợ giúp Phù đế tạo phản cướp ngôi.

Trần Mông vỗ vai y cười hồn hậu:" Thu đế ngày bé nhớ ân Mộ gia, ngài nói tự gây họa tự chịu lấy, âu cũng là do mình tạo nghiệp, không hề trách cứ Mộ gia."

Mộ Tiệp cúi đầu, khuôn mặt tĩnh lặng như đang nhớ lại cái gì, y hơi lắc đầu, dẫn Trần Mông đi gặp Trần Cư. Nam Cung Ti thở dài bước theo.


Sau khi cập bến vào Tầm Ly đảo, Mộ Uyên liền bị Nam Cung Nặc kéo tuốt đi đâu. Nam Cung Ti thân là nghĩa huynh cũng không có ý quản chuyện tên điên kia làm cái gì, càng mặc kệ tên bạn thân bị làm sao, hớn hở đi theo trai.

Mộ Tiệp ngồi sau bàn dài, một đống giấy tờ chất cao quá đầu, chản đèn treo trên giá hắt lên những tia sáng êm ái. Nam Cung Ti ngồi đối diện y, tay cầm kẹo kéo đút vào miệng.

" Ăn đi, ngon lắm!"

" Không." Mộ Tiệp lầm bầm khó chịu:" Ta không muốn......"

" Hứ?" Nam Cung Ti liếm khoé môi, đầu lưỡi hồng hồng ướt ướt trông càng gợi cảm.

Mộ Tiệp bĩu môi cúi đầu, tên đáng ghét này, còn dám quyến rũ gia!! (="=)

Nam Cung Ti rướn người lên nhìn y, cười nói:" Cửu Cửu, cũng ba năm rồi ngươi có ăn kẹo kéo đâu. Không nhớ món khoái khẩu của mình sao?"

Mộ Tiệp cười gằn:" Người đâu!!"

Hai hộ vệ đi vào:" Dạ."

" Lôi người ra..." Mộ Tiệp nhìn Nam Cung Ti, lãnh khốc nói:" Treo cây cho hắn chơi đu dây."

Nam Cung Ti:"....." Cái gì???? Tại sao????

Hắn bị hai hộ vệ lôi ra ngoài, trói chân tay thật chặt, bị treo ngược trên cây cao trong biệt viện của Mộ Tiệp, hai hộ vệ cứ chốc chốc đẩy hắn qua qua lại lại tới muốn ói ra.

" Cửu Cửu!!!!! Ta sai rồi sai rồi sai thật rồi!!!!! Cho ta xuống!!!!!! Á á á á á á!!!!!!!!"

Mộ Tiệp vung bút viết viết lật lật, đắc ý dạt dào:" Hưm hưm hưm, chơi gia gia chắc!! Đáng chết!!!!"


Nam Cung Nặc lượn vòng quanh phố, hí hửng xem cái này ngó cái kia liếc cái nữa, bộ dáng tò mò vô cùng. Mộ Uyên vẫn thong thả đi theo hắn, nhiều người chào hỏi y, thăm hỏi rất nhiều. Đại khái y rời đảo cũng đã ba năm, mọi người luôn nhớ tới.

" A, cái này là gì??" Nam Cung Nặc mở to mắt nhìn những khối bánh đa dạng lắm màu, mùi thơm vô cùng.

" Ai dô, tiểu tử ngươi về rồi à??" Lão nhân bán bánh nhe răng hiền hòa cười với hắn:" Mấy năm không gặp ngươi vẫn chẳng thay đổi. Nào, tiểu tử, tặng ngươi một khối cao liên ý."

Nam Cung Nặc nhìn ông ta:" Biết ta sao??"

" Ấy, chẳng lẽ lão hủ nhận nhầm người?" Lão nhân nhìn nhìn hắn, xấu hổ nói:" Ừ, cũng phải, tiểu tử kia vừa điên vừa câm, làm sao lại trông sáng sủa thông minh như này."

Nam Cung Nặc liền nhớ tới Hồng Lang, lòng âm ỉ nhức nhối khó thở:" Hắn ta giống ta lắm sao??"

Lão nhân vẫn gói cao liên ý lại tặng hắn, ông ta nói:" Đáng thương lắm! Hắn chắc khoảng hai mươi tuổi, nhưng mà bị vấn đề ở não, hành vi quái gở, suốt ngày ôm ôm bám dính lấy Thích phó tướng và ca ca mình. Nhưng mà hắn là một hảo hài tử, hay làm nũng với các lão ông lão bà trong thành, lại ưa mắt nữa. Nhiều khi bọn ta thấy hắn bị bắt nạt sẽ ra cứu."

" Vậy a...." Nam Cung Nặc nhận gói bánh của lão nhân:" Cảm ơn nhé, ta sẽ ghé thăm thường xuyên."

" Ờ ờ, đi thong thả." Lão nhân ha ha vẫy tay tạm biệt hắn, sự nồng nhiệt của ông ta khiến hắn bớt khó chịu ít nhiều.

Mộ Uyên đi tới, nhìn gói bánh:" Cao liên ý à? Thơm thật."

Nam Cung Nặc khó chịu cười:" Ngươi dám coi ta là đồ chơi. Hay lắm Mộ chủ thượng!!"

Mộ Uyên ngớ người:" Đồ chơi??? Ngươi nói gì vậy???"

Hắn túm cổ y kéo xuống, gằn giọng nói:" Quay về nhà ngươi đi, ta cần nói chuyện."

" Ờ....."


Bạch Thước cầm cây chổi dài quét dọn nhà cửa đã hai năm không được dọn dẹp, bụi bay tứ tung, mọi thứ đều ám trầm.

Trần Cư rửa hết bình gốm bát sứ trong nhà, sau đó cầm khăn ẩm kéo thùng nước đi lau dọn cẩn thận từng chỗ. Khi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thước đang quét mạng nhện trên mái xuống thì Trần Cư thấy đầu y dính kha khá bụi bặm, tóc vốn đen nhánh nay hơi xám đi.

" Bạch đại nhân, bụi dính trên tóc kìa."

Bạch Thước dừng tay, chớp mắt mấy cái rồi hắt xì mấy lần, mắt thoáng chốc đỏ lên. Y khụt khịt mũi, đi ra ngoài sân tháo khẩu trang rửa mặt. Y đưa tay phủi đầu, tia nắng cuối ngày chiếu qua tường bao hắt lên gò má nhợt nhạt khiến y trở nên hồng hào hơn hẳn, mắt hơi rũ xuống che bóng mờ dưới mi. Trần Cư nín thở nhìn đối phương, nghe tiếng tim tăng vọt, cảm nhận cơn ngứa nhẹ khó nói trong lòng, chẳng biết phải gãi ở đâu.

Nếu hỏi vì sao Trần Cư lại ở đây thì phải nói đến hai canh giờ trước. Khi gặp lại cha mình tức Trần Mông, y muốn ở cùng ông để làm tròn chữ 'hiếu', nhưng Trần Mông lại không chịu để y ở nhà, mà Mộ Tiệp lại không muốn y trở thành hầu cận, còn y lại không thích làm khách của Mộ phủ. Cuối cùng, khi Trần Cư còn đang đắn đo liền thấy Bạch Thước đang xuống thuyền lên bờ thì liền xin ở nhờ. Đúng như mấy chàng lính nói, Bạch Thước rất dễ tính, vừa mới nhờ thì y đã đồng ý ngay, cũng chẳng đòi tiền thuê trọ. Trần Cư tuy ngoài mặt vẫn đơ như khúc gỗ nhưng trong lòng lại đang đấu tranh tư tưởng các loại.

Bạch Thước bưng nước mơ lạnh ra đưa Trần Cư, y ngồi đối diện ngồi thẳng lưng, nhàn nhã bưng trà nhấp vị, tao nhã vô cùng.

" Bạch đại nhân không uống nước mơ sao?" Trần Cư hỏi.

Y lắc đầu ra dấu:" Bị dị ứng."

" À, vậy hẳn là làm cho lệnh muội."

Bạch Thước gật đầu:" Nó thích uống nước mơ mà ngại ta không uống được nên không làm, thế nên ta tự ngâm."

Trần Cư hơi cười nhẹ:" Ta cũng có một đại ca, huynh ấy hiện đang ở Hoàng thành với đại tẩu. Gia huynh hơn ta tám tuổi, ngày trước toàn chạy đi chơi chẳng chịu học hành gì, nhưng mà luôn mang đồ chơi hay và thức ăn ngon lén cho ta ăn. Nhớ lại thì hầu như huynh ấy lúc nào cũng chăm sóc chiều chuộng ta."

Bạch Thước ngẩn ra, y đột nhiên nhớ lại ngày xưa Bạch Nhu cũng hay bám vạt áo y đi khắp nơi. Nhớ có lần y dẫn nàng đi bắt gà rừng cùng Mộ Tiệp, lỡ làm nàng ngã trầy chân, y cuống quýt không biết dỗ nàng nín khóc như nào. Mà nàng dường như chẳng biết sợ, cứ thấy y đi là lại bám riết.

Trần Cư nhấc mắt nhìn Bạch Thước đang nhìn về phương Nam, tay khẽ động, chạm nhẹ mắt đối phương. Bạch Thước giật mình mấy giây, y nhanh chóng lấy lại tinh thần, mặt khẽ quay đi, tay ôm chổi và thùng đem cất vào nhà kho. Trần Cư nắm nhẹ tay, đầu ngón tay nóng rực, mắt lại tối đi thật trầm.

Bạch Thước đứng dựa cửa, tay khoát nhẹ nhìn Trần Cư đang nhìn mình chằm chằm, y cũng không phản ứng gì, miệng lại làm khẩu hình.

" Đừng đụng vào ta."

Trần Cư hơi cười, máu nóng trào dâng, lâu lắm rồi chưa thấy kích thích như vậy. Mấy tên ô hợp trong triều chẳng bao giờ dám nhìn thẳng y lấy một lần, ánh mắt luôn co cụm e sợ cái mạng mình quá ngắn. Mà hiển nhiên Bạch Thước chẳng phải hạng yếu kém như bề ngoài thể hiện, tâm cao khí ngạo, cốt cách thanh tao quý phái, dù rằng gia thế đã suy nhưng sự kiêu ngạo chưa vong.

Vậy để xem ta chinh phục ngươi kiểu gì.


Nam Cung Nặc vừa kéo vừa lôi Mộ Uyên vào biệt viện của y, ha ha nói:" Mộ chủ thượng a, cái nhà ngươi cũng lớn thật, sao đi mãi mới tới chỗ ở của ngươi thế?"

" Cũng được." Mộ Uyên bị đẩy vào phòng, y khẽ xoay vai cười:" Nam Cung tiểu công tử rốt cuộc là ta đã mạo phạm gì mà ngươi lại nóng giận như vậy??"

Y vừa quay qua liền bị Nam Cung Nặc đè lên tường chặn môi, chẳng biết hắn ăn cái gì mà đột nhiên hung hãn thấy sợ, đè người ra hôn cũng phải cắn mấy cái xuống cổ. Mộ Uyên hơi hoảng, y đẩy vai hắn ra thở dốc.

" Nam Cung Nặc..... Từ từ......"

Nam Cung Nặc vừa bực bội nói vừa cởi ngoại y vướng víu ra vứt một bên:" Mẹ nó lúc nào rồi còn từ từ. Ngươi qua đây."

Mộ Uyên còn chưa kịp quay lưng bỏ chạy đã bị túm vai lại đè xuống bàn, áo gần như là bị xé ra. Nam Cung Nặc như bơm máu gà, hung hăng bạo hôn từ môi xuống ngực, tay vuốt ve vào lý y. Mộ Uyên thở dốc nặng nề, cảm giác cơ thể nóng rực, dục hỏa trỗi dậy khiến mắt y hằn lên tia máu. Ý thức mơ hồ, y theo bản năng lật đối phương lại, đầu gối quỳ trên mặt bàn mát lạnh cũng không khiến y tỉnh táo lại. Mộ Uyên cúi xuống cắn mạnh lên môi Nam Cung Nặc cơ hồ sắp ứa máu, hắn khẽ rên lên mở miệng ra, y liền đưa lưỡi vào quấn lấy đối phương. Nam Cung Nặc ôm lấy cổ y, chân hơi co lên quấn lấy hông đối phương. Mộ Uyên ôm người lên để hắn ngồi trên chân mình, nghiêng đầu hôn dọc từ cằm xuống cổ. Nam Cung Nặc run lên hừ mấy tiếng, cả người đỏ bừng, mỗi chỗ y hôn lên ngày càng nóng hơn.

Mộ Uyên ôm hông hắn lên ném lên giường, một tay đè hai tay hắn lên đầu, tay kia tách hai chân hắn ra chen vào. Nam Cung Nặc hừ lạnh nghĩ, con sói đỏ kia chắc chẳng mạnh bạo như ta đâu nhỉ?!!

Nam Cung Nặc vừa nghĩ vậy vừa phối hợp cởi lý y ra, cả hai còn chưa kịp cởi quần đã nghe tiếng hộ vệ bên ngoài hô lớn.

" Chủ thượng, địch tập kích!!!!!!!!!!"

Mộ Uyên:"......." Tại sao lại phải là lúc này????? Vì sao chứ??? (×.×")

Nam Cung Nặc cắn chặt răng nín giận, gia gia còn chưa kịp 'sướng'!!!!! Rốt cuộc đã phạm sao Thái Tuế hay sao????!!!!!

" CHỦ THƯỢNG, ĐỊCH TẬP KÍCH!!!!!!" Hộ vệ bên ngoài vẫn gân cổ lên hô.

Mộ Uyên khàn khàn nói:" Biết rồi."

Nam Cung Nặc thở dài ngồi dậy, nhặt áo lên mặc vào:" Để lần sau đi."

Mộ Uyên không nói gì, lúc này mới chú ý tới vùng hõm giữa xương quai xanh của hắn, ngoại trừ chỉ có một dấu hôn hồng hồng ra thì chẳng thấy vết xăm đâu.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.