Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại 3

Tiểu thuyết gốc · 4373 chữ

Toàn thân dù có đau đớn như bị xé toạc ra cỡ nào đi chăng nữa thì Bạch Thước cũng chẳng thể hét ra nửa tiếng, tiếng nức nở cũng thật quá nhỏ, như ngậm trong họng nghẹn mãi chẳng ra vậy. Y dù có khóc bao lâu, giãy dụa bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi sự kiềm hãm và dục vọng của đối phương. Sự nhục nhã và sợ hãi như khuếch đại trong tâm trí, suy nghĩ đình trệ, tâm như chết lặng. Bạch Thước mở lớn hai mắt căm hận nhìn Trần Cư trước mặt, đôi mắt xung huyết như ứa máu, nước mắt cũng đỏ lên chảy xuống cằm.

Trần Cư cứng người lại, mọi động tác đều dừng hết, y sững sờ một lúc mới nhìn lên đôi mắt kia, run rẩy buông tay ra tự hỏi: Ta làm cái gì thế này?

Bạch Thước được buông tha, mắt nhắm nghiền lại, cả mặt trắng bệch không một giọt máu. Trần Cư hốt hoảng đỡ đầu y dậy, luống cuống nhìn cả hai đều lõa thể trên giường, tóc tai tán loạn, chăn mền nhăn nhúm. Trần Cư sợ hãi nhìn máu đỏ trên chăn và chân của Bạch Thước, lập tức sợ tới vô lực, cả người nhũn ra nhìn mãi. Y cố gắng vục dậy tinh thần, vội vã nhặt y phục lên mặc tạm, lại nhìn hồng y trên sàn mà cắn môi lắc đầu, nhanh chóng ôm Bạch Thước lên mang đi tắm rửa.

Sau khi bỏ Bạch Thước vào dục dũng, Trần Cư lại vội vàng vào dược phòng tìm thuốc ngâm, đổ vào nước rồi cẩn thận chà cọ cơ thể Bạch Thước. Xong mới lại ôm ra ngoài lau người rồi mặc y phục cẩn thận vào, đặt người lên giường đắp chăn ém góc cẩn thận. Quả nhiên khoảng một canh giờ sau Bạch Thước đã bị sốt, Trần Cư thức trắng đêm trông nom y, tinh thần căng thẳng.

Đêm qua ai cũng uống say mừng lễ cưới của Thích Thiếu Kiên và Bạch Nhu, y mang Bạch Thước về. Vốn dĩ là sẽ đi ngủ, cuối cùng... cuối cùng....... Y tửu lượng cũng tốt, chắc chắn chỉ hơi ngà ngà men say, tinh thần vẫn xem là thanh tỉnh. Nhưng Bạch Thước thì khác, y chính là ngủ tới mê sảng, cái gì cũng không biết. Thế mà Trần Cư, y lại cưỡng bức đối phương, chính là có ý đồ rõ ràng chứ chẳng phải vô ý. Dẫu y có thể chống chế rằng mình là uống say đến loạn tính, nhưng cũng không thể tránh được tội cưỡng hiếp.

Chống tay ôm mặt thật lâu, Trần Cư thở dài lắc đầu tự giễu. Mới hôm qua còn hứa hẹn với Bạch Nhu rằng sẽ đối tốt với Bạch Thước, vậy mà mới qua mấy canh giờ y đã làm trái lời thề, có bao nhiêu vô sỉ có bấy nhiêu ti tiện!!

" Bạch đại nhân, ta vô cùng xin lỗi."

Bạch Thước mở mắt nhìn trướng đỉnh, cả người đau nhức, đầu óc mụ mị, tâm trí mãi mới quay về. Những hình ảnh đêm qua lại ùa về, y vừa thống hận vừa xấu hổ, thật muốn thở dài mà. Hiện giờ sự cũng đã lỡ, có hận có nhục có ngại cũng phải đối mặt. Y lại nhìn sang, thấy Trần Cư đang ôm mặt lầm bầm đau khổ, nghĩ nghĩ chốc lát. Dù rằng y là bị cưỡng bức, nhưng ít ra cũng là cái tên kia cưỡng. Được rồi, cũng nên bàn bạc chút.

Trần Cư bỏ tay xuống, nhìn Bạch Thước mấy giây rồi vội vã đứng dậy.

" Ta đi nấu chút đồ ăn cho ngươi."

Nhìn cái bộ dáng chạy trối chết của đối phương, Bạch Thước bị nghẹn..... Đi đâu??? Ta muốn nói chuyện!!!! (□•□)

Bạch Thước bị ốm mấy ngày, hầu hết thời gian đều ở trong phòng ngủ, ăn uống đều được chăm lo cho, thân thể cũng đang ngày càng tốt hơn. Nhưng mà Trần Cư cứ luôn lặng thinh ngồi một bên, thậm chí thời gian y ở cùng cũng không quá nửa canh giờ. Mà trên hết chính là hành động né tránh của y, nếu cứ như vậy thì Bạch Thước làm sao bàn bạc an ổn đây???

Đến ngày thứ bảy, Bạch Thước uể oải ngồi dậy, xương cốt kêu rắc rắc mấy tiếng giòn tan. Y ngáp nhẹ, xoa người A Miêu, nhướng mày cười, béo lên không ít.

Trần Cư đứng ngoài cửa gõ nhẹ, y nói vào:" Ta ra ngoài có việc, đói thì ăn đồ ăn trên bàn. Ta đi đây."

Bạch Thước nhìn chiếc bóng di chuyển chầm chậm in trên cửa, lòng trỗi lên sự hoang mang khó nói. Y mở cửa sổ ngó đầu ra nhìn, Trần Cư đang đậy thức ăn trên bàn lại, đặt một ít thuốc ở bên rồi đi. Bạch Thước thoáng chốc giật mình, A Miêu nhảy lên bậu cửa sổ kêu một tiếng, Trần Cư ngoái lại nhìn. Bạch Thước chớp mắt mấy cái, làm khẩu ngữ.

" Về sớm đấy."

Trần Cư chẳng biết có hiểu hay không, y không phản ứng gì rồi quay đi. Bạch Thước đóng cửa lại, ôm A Miêu xoa xoa nó.

Trần Cư đi thẳng một mạch tới Mộ phủ, trên đường gặp Thích Thiếu Kiên xách túi lớn túi nhỏ đi. Thích Thiếu Kiên vui vẻ chào hỏi.

" Trần Cư, đi đâu đó? Bạch Thước có ở dược quán không??"

" Đi Mộ phủ một chút. Y đang ở đấy, nhớ bảo y ăn chút gì lót dạ."

Thích Thiếu Kiên:" Có chuyện gì mà đến đó? Gặp ai à??"

" Ừm..... Mộ chủ thượng... Ta đi đây." Trần Cư gật đầu rồi bước đi, Thích Thiếu Kiên nhún vai rồi chạy tới Bạch Y dược quán.

Trần Cư đứng trước Mộ phủ, hít sâu mấy hơi rồi đi vào. Quản gia chạy tới chào y.

" Trần nhị thiếu gia."

" Quản gia, cho hỏi Mộ chủ thượng...."

" À vâng. Để ta vào báo cho chủ thượng."

" Không cần. Ta tự mình là được." Trần Cư cúi đầu nói thêm:" Liên quan đến Bạch đại nhân."

Quản gia im lặng lui xuống, tâm khó hiểu nhưng vẫn chạy lối tắt đánh tiếng cho Mộ Uyên. Mộ Uyên hạ chén xuống nghiêng đầu.

" Bạch Thước? Gấp?"

" Dạ. Xem sắc mặt Trần nhị thiếu gia có vẻ nghiêm trọng." Quản gia nhịn thêm một câu không nói, trông như đi đánh trận quyết sinh quyết tử ấy!

Một hạ nhân gõ cửa báo:" Chủ thượng, Trần nhị thiếu gia xin gặp."

" Mời vào." Mộ Uyên phất tay cho quản gia lui, y đứng lên chỉnh vuốt y phục đón khách.

Trần Cư đi vào phòng, chắp tay kính cẩn chào Mộ Uyên, Mộ Uyên cười.

" Trần Cư, ngươi chỉ cần chào một tiếng là được, ngươi thế này khiến ta rất ngại."

Trần Cư lùi hai bước, phất vạt trước quỳ thụp xuống, Mộ Uyên giật mình đỡ hai tay y nói.

" Ngươi làm cái gì vậy?? Mau đứng lên!"

" Mộ chủ thượng." Trần Cư đẩy nhẹ tay y ra, nâng tay lạy sát đất, trán đập mạnh trên sàn làm Mộ Uyên sợ hãi." Ta đến đây để xin lỗi ngươi một việc."


Thích Thiếu Kiên để đồ xuống, cười nói với Bạch Thước đang ngồi bên bàn ôm A Miêu chơi đùa.

" Bạch Thước, khỏe rồi sao? Đói chưa?? Ăn gì đi!"

Bạch Thước nhìn gã cười nhẹ:" Làm gì mà sang đây? Sao không ở nhà chăm vợ đi?"

Thích Thiếu Kiên buồn cười gạt tay y đưa chén canh hầm sang:" Ta cũng có bổn phận chăm sóc ngươi nha! Hồi nãy đến có gặp Trần Cư đang tới Mộ phủ, y nhờ ta nhắc ngươi ăn đó."

Bạch Thước:" Y đi đến đó làm gì?"

" Nói là gặp chủ thượng." Thích Thiếu Kiên xếp đồ vào trù phòng rồi dược phòng, sau đó đi ra ngồi vào bàn." À, trông y có vẻ vội lắm a."

Bạch Thước hạ chén xuống, ngẩn người mấy phút rồi đập mạnh chén lên bàn bật đứng dậy. Thích Thiếu Kiên thót tim hỏi.

" Sao thế???"

Chẳng kịp làm thêm động tác gì, Bạch Thước đã vội vã chạy ra khỏi dược quán, lao thẳng về hướng Mộ phủ, tâm trí loạn xạ lên, tinh thần căng thẳng hơn bao giờ hết.

" Bạch Thước!!!!! A Thước!!!!!! Ngươi đi đâu vậy???? Chạy chậm chút!!" Thích Thiếu Kiên lo lắng chạy theo y, hô to gọi nhỏ mấy lần.

Bạch Thước xông vào Mộ phủ, thở gấp mấy hơi, cả người bủn rủn, mồ hôi úa ra ướt tóc mai. Thích Thiếu Kiên chạy đến kéo y lại hỏi.

" Ngươi sao thế hả??? Đang bệnh như vậy còn ra ngoài làm gì a?"

Bạch Thước vội làm thủ ngữ với gã:" Mộ Uyên đang ở đâu??"

Thích Thiếu Kiên cũng bị y làm cho cuống lên, vội hỏi gia nhân:" Chủ thượng đang ở đâu?"

" Dạ, ở biệt viện tiếp khách ạ."

Bạch Thước vung tay:" Đừng đi theo." rồi lao nhanh đến biệt viện của Mộ Uyên.

Y chạy nhanh vào sân viện, đẩy bật cửa phòng ra thì thấy Trần Cư đang quỳ rạp dưới sàn, Mộ Uyên đứng đối diện ngạc nhiên nhìn lại.

" Bạch Thước, ngươi...."

Bạch Thước đi tới kéo tay Trần Cư lên, đấm lên mặt y một đấm mà tay đau muốn gãy, Trần Cư kinh ngạc nhìn y.

" Ngươi...."

Mộ Uyên ho khụ một tiếng, đi tới kéo tay Bạch Thước:" A Thước, ta ra ngoài chút, hai ngươi.... từ từ nói chuyện."

Trần Cư lo lắng nhìn Bạch Thước:" Đổ mồ hôi nhiều như vậy?? Có mệt không?"

Bạch Thước vuốt ngực thở mệt mấy hơi, cầm chén trà lên uống cạn, lau mồ hôi làm thủ ngữ.

" Ngươi bị điên à? Sao lại đến gặp Mộ Uyên?? Ngươi đang đi tìm chết sao?"

" Ta... ta chỉ là...." Trần Cư cúi đầu thật thấp:" Ta chẳng dám nhìn ngươi."

Bạch Thước đá chân y bắt y ngẩng đầu lên:" Ngươi không nhìn ta thì sao biết ta muốn nói gì?? Ta là người câm!!!!"

Trần Cư xoắn xuýt nhìn đến tay y gật gật." Ta xin lỗi. Bạch đại nhân, ta sợ phải....."

" Ngươi nhìn cho kĩ đi. Ta cảm thấy hành động ngày hôm đó của ngươi vô cùng hèn hạ vô cùng khốn kiếp!!! Nhưng sự cũng đã lỡ, đâu thể chỉ xin lỗi là xong hả?! Vì vậy đôi ta cần bàn bạc!!"

Trần Cư nhìn y một chút lại gật đầu:" Ta cũng thế. Nhưng ngươi lại bệnh nên ta chẳng dám. Nên hôm nay ta đến đây để xin phép Mộ chủ thượng trước."

" Làm gì?????"

" Lệnh phụ mẫu đã qua đời, bậc trưởng bối lại chẳng tại, chỉ có mình Mộ chủ thượng là thân cận với ngươi nhất, hơn nữa cũng xem như là trưởng bối của ngươi. Ta đến xin y cho phép.... phép... khụ khụ....." Trần Cư đỏ mặt lí nhí nói tiếp." Cho phép ta....."

Bạch Thước cũng xấu hổ nhìn quanh rồi phất tay:" Nói tiếp."

" Nhưng nếu không được thì ta xin y ban tử tội. Tầm Ly luật trị đến ngay cả Hoàng đế cũng không can thiệp được."

" Ngươi!" Bạch Thước vò tay áo mấy lần rồi tiếp:" Ngươi thật là! Chết rồi thì ai sẽ đền bù cho ta đây? Ngươi chết thì coi như hết việc, tốt quá còn gì! Trần gia rốt cuộc sao lại dạy dỗ ra cái loại như ngươi chứ??"

Trần Cư nhìn lên ngập ngừng:" Ta.... ngươi tha lỗi cho ta. Ta thề sẽ không tổn hại đến ngươi nữa. Nếu còn lần sau ta sẽ tự chặt tay mình."

Bạch Thước hít sâu rồi xua tay:" Được rồi. Về thôi."

Trần Cư hơi kéo áo y lo lắng nói:" Chuyện kia... Ta muốn danh chính ngôn thuận ở cùng ngươi." Thấy Bạch Thước nhướng mày y hít thật sâu dõng dạc nói." Bạch đại nhân, ta muốn chúng ta thành thân."

Bạch Thước nhíu mi gật gật:" Tùy đi. Ta muốn về." rồi giật tay áo bỏ đi.

Mộ Uyên đứng ngoài sân vui vẻ nói thật to:" A Thước, ngài thông gia, sao lại đỏ mặt như vậy????"

Bạch Thước tức giận chạy như bay. Trần Cư che miệng cười, chẳng thể kiềm chế được sự vui sướng trong lòng. Mộ Uyên đanh mặt nói.

" Trần nhị thiếu gia, ta sẽ coi chừng ngươi đấy."

" Đa tạ chủ thượng."

" Ừm." Mộ Uyên liếc quanh rồi nói:" Nếu không phải y thích ngươi thì ta đã chém chết ngươi rồi."

Trần Cư:".... Y thích ta????"

Mộ Uyên bá vai y thở dài:" A Thước à, y có chút vô cảm, nhưng mà rất thành thật. Nếu không thích ngươi thì sao phải chạy tới đây làm gì??? Còn vội vã hoảng hốt như thế??"

" Vâng...."

" Y giống như đệ đệ ta vậy. Hãy quan tâm y nhiều vào." Mộ Uyên vỗ vai Trần Cư, ánh mắt đầy vẻ cậy nhờ." Đừng phụ tâm ý y."


Bạch Nhu nhìn qua lại hai người trước mắt, một đang phơi thảo dược, một đang sửa ống dẫn nước, không khí có chút kì dị khó nói.

" Đại ca, muội về đây."

Bạch Thước gật đầu cười mỉm rồi lại tưới tiếp. Trần Cư chào tạm biệt nàng rồi lại sửa ống. Bạch Nhu ném một viên đá về phía Trần Cư rồi đi ra ngoài, y cũng đứng dậy theo sau.

" Hai người cãi nhau?" Bạch Nhu lo lắng hỏi.

" Không. Muội đừng lo." Trần Cư lắc đầu.

" Vậy sao xa cách vậy? Đáng lẽ muội đi rồi thì hai người phải càng có nhiều cơ hội hơn chứ."

Trần Cư cúi đầu:" Là do ta chọc giận y thôi."

" Nếu thế thì xin lỗi đi." Bạch Nhu lắc đầu bỏ về, Trần Cư cũng chỉ có thể thở dài.

Tuy rằng y đã được tha thứ, song không có nghĩa y đủ mặt dày mà đối Bạch Thước như xưa, quả thực cảm giác quá hổ thẹn quá ti tiện!!

A Miêu kêu mấy tiếng cắn áo Bạch Thước, y nhìn nó cười cứng ngắc, ôm lên vai mang ra khỏi vườn, ngồi lên ghế nhìn ngơ ngẩn ra xa. Dạo này Trần Cư cứ luôn cẩn cẩn dực dực, thực sự có hơi quá... Thật ra y cũng chẳng còn thấy tức giận gì, nhưng Trần Cư vẫn lo sợ đủ điều, vừa qua giờ Dậu liền chui vào phòng tắt đèn đi ngủ.

Trần Cư mang một ít trà hoa huệ và điểm tâm ra để lên bàn:" Ăn chút đi."

Bạch Thước nhấc A Miêu lên bàn, bỏ một miếng bánh cho nó ăn. Y ngước lên toan làm thủ ngữ thì một trận ù tai kéo đến, y khó chịu ôm đầu và tai gục mặt xuống. Trần Cư vội bán quỳ bên y, ôm vai y nhẹ lay.

" Bạch đại nhân, Bạch đại nhân!! Ngươi sao vậy????? Khó chịu sao?!!"

Bạch Thước lắc đầu mấy lần, mồ hôi rơi xuống, thần sắc nhợt nhạt. Trần Cư ôm y lên mang vội về phòng đặt lên giường, kéo tay y ra bắt mạch tượng. Lúc sau Bạch Thước giật nhẹ tay đẩy ra.

" Bạch đại nhân, sao rồi?"

" Không sao." Bạch Thước ra dấu, uể oải hẳn đi, y thẫn thờ nằm trên giường nhìn góc tường.

" Bạch đại nhân?" Trần Cư lo lắng vuốt tóc y rồi lại giật mình rụt tay lại, đây là hành động vô thức, nhận ra thì lại sợ đối phương chán ghét.

Bạch Thước nhìn đối phương chăm chú, lại là ánh nhìn dò xét, y nhấc tay lên.

" Ngươi có ngại ta tàn tật không?"

" Không." Y dứt khoát trả lời:" Dù cho ngươi có ra sao ta quyết không rời."

Bạch Thước cười:" Không cần thề. Ngươi thích ở thì ở thích đi thì đi, chẳng ai quản nổi ai đâu." Ngừng chốc lát y ngồi dậy." Kỳ thực, ta không còn giận ngươi nữa."

" Cảm ơn....." Trần Cư hơi muốn cười nhưng vẫn nhịn lại nhìn đối phương:" Vừa rồi sao thế??"

" Ù tai thôi. Ngươi cũng biết là tai mũi họng liên quan chặt chẽ với nhau, nhiều người bị câm bẩm sinh dễ bị điếc về sau. Ta hồi xưa tai rất yếu, khó nghe rõ. Nhà ta có một loại thuốc hiếm, gia phụ cho ta uống liền sáu năm mới khỏi. Hẳn bây giờ lại phát tác."

Trần Cư nhíu mày gật đầu:" Thuốc còn không?"

" Hết rồi." Bạch Thước cụp mi cười.

Trần Cư khó chịu kéo mặt y lên:" Đừng ủ rũ, ta sẽ kiếm thuốc cho ngươi. Bạch đại nhân, ta đã hứa sẽ chăm sóc ngươi thì tất nhiên là làm tốt."

Bạch Thước chớp mắt một cái, Trần Cư liền mím môi buông y ra, vừa rồi rất muốn hôn một cái!

Bạch Thước siết tay một chút rồi làm thủ ngữ:" Ta ổn. Ta biết cách làm thuốc."

" Ừm."

" Vậy được." Bạch Thước nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, lại ra dấu." Từ giờ ngủ cùng ta."

Trần Cư nhíu mày lúc lâu mới gật đầu, cắn răng khóc thầm: Nhân sinh như một trò đùa a!!! Ngươi căn bản muốn thử ta!!

Tối đó Trần Cư mặt liệt mà tâm không liệt nằm trên giường cùng với Bạch Thước, tâm tình thật khổ hơn cả đi làm quân cảm tử vậy. Có lẽ cả người cứ căng chặt và tinh thần bất an khiến y mệt mỏi hẳn, cơ thể dần thả lỏng ra, hai mắt cũng híp dần lại, cơn buồn ngủ kéo tới. Y nhớ nếu là khi còn làm ám vệ, bản thân sẽ luôn đề cao cảnh giác, cơn buồn ngủ chẳng bao giờ tới. Nhưng giờ chắc đã 'về vườn' nên mới thành vậy...

Một cái chọc nhẹ ở vị trí hông khiến Trần Cư bật mở mắt muốn tung đòn đánh, nhưng may mà y kịp dừng tay khi thấy đôi mắt bình tĩnh của Bạch Thước, đòn vừa rồi nếu đánh lên đối phương thì chỉ có chết chẳng kịp cảm nhận gì. Trần Cư vò đầu bất đắc dĩ thu tay lại.

" Sao thế?"

" Ngươi không tắt đèn à?" Bạch Thước hướng chản đèn trên bàn nhíu mi.

" Quên mất." Trần Cư đi xuống vặn tắt đèn rồi lên giường, toan nằm xuống thì bị Bạch Thước kéo tay xuống.

Cả hai đối mặt nhìn nhau trong bóng tối mập mờ, ánh sáng lẻ loi ngoài cửa sổ chiếu vào hắt lên khuôn mặt đối phương ánh lành lạnh và ám trầm. Trần Cư đứng hình mấy phút mới nói.

" Ngủ đi."

Bạch Thước buông tay để đối phương nằm xuống, y kéo chăn đắp ngang vai, viết lên tay người kia khiến y vừa nhột vừa khó chịu.

" Dám giở trò ta thiến ngươi."

"..... Vâng." (=.=;)

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ Trần Cư sẽ dậy trước tiên. Y vừa mở mắt liền thấy đỉnh đầu đen nhánh thoảng mùi thảo dược, trong lòng là Bạch Thước đang thở đều đều say ngủ, cánh tay vắt ngang hông, chân gác chân. Trần Cư im lặng nén khóe miệng vui vẻ lại, nhẹ tay nhẹ chân rút chân tay ra, không ngờ Bạch đại nhân bám rất chặt a!

Cứ như vậy qua ba tháng trời, ngày ngày cùng nhau làm việc bán thuốc chữa bệnh, đêm đêm đồng sàng cộng chẩm, tóc tai kề cận. Thật ra như vậy cũng rất tốt, chí ít sẽ càng hiểu nhau hơn.

Một ngày đẹp trời, Trần Mông vác kiếm từ Liễu Man xa xôi phía Nam ngồi tàu chạy đến Tầm Ly đảo rồi lao ngay tới Bạch Y dược quán đòi chém đòi giết con cưng của mình.

" Trần Cư Cư, tên tặc chủng kia, mau ra đây cho ta!!!! Ta nuôi ngươi ăn học tử tế gần bao nhiêu năm qua mà sao ngươi dám làm như thế hả!!!?????"

Bạch Thước nhìn Trần Cư:" Trần Cư Cư a~!"

Trần Cư xấu hổ nói:" Tộc ta khi chưa làm lễ Đội mũ sẽ lấy tên hai chữ, thành niên sẽ bỏ một chữ đi."

Trần Cư đi ra nói:" Cha..."

" Tướng quân! Đã bảo không được gọi là 'cha'!!!!!" Trần Mông Mông tức giận hua kiếm chém loạn.

" Vâng tướng quân, Bạch đại nhân mời ngài vào nhà nói chuyện."

Trần Mông đập lưng con trai lôi cổ y vào trong, dược quán đóng cửa ngày hôm nay.

" Bạch đại nhân!!" Trần Mông lão lệ tung hoành quỳ một gối xuống nâng tay nói:" Bản tướng vô dụng chẳng dạy nổi con, nay xin tạ tội ngươi. Tuy rằng hơi muộn, chẳng hay ngươi có việc hay vật gì muốn, ta đều dốc sức dâng lên đền trả nợ này."

Bạch Thước phất tay đỡ ông dậy, thấy y chẳng nói gì Trần Mông đành cắn răng rút kiếm.

" Đây dù sao cũng là cốt nhục, giết nó bản tướng chẳng nỡ. Nhưng nếu chặt một cái tay cái chân của nó thì ta làm được!"

Trần Cư lạnh sống lưng nhìn Bạch Thước:" Bạch đại nhân."

Bạch Thước xua tay ra dấu:" Trần tướng quân bớt nóng, chúng con hãy tốt."

Trần Cư dịch thuật lại.

" Vậy.... đại nhân có ý gì?"

Bạch Thước liếc mắt nhìn Trần Cư, ý vị thâm trường chỉ y, Trần Mông trợn mắt nhìn con mình hai giây rồi hùng hổ nói.

" Được, bản tướng xin gả sang Bạch gia."

Trần Cư:"..........." Rất muốn hộc máu.

Bạch Thước rót chén trà cười tươi rói mời mọc Trần nhạc phụ, ông hỉ hả cả buổi. Sau khi ăn uống no nê xong, Trần Mông cáo từ, nói về khách điếm của mình ở. Trần Cư đi tiễn ông một đoạn.

" Cư Cư à, con lần này là sai quá sai a."

" Con biết." Trần Cư gật đầu:" Vậy nên con mới bị gả đi đây."

Trần Mông xuýt xoa than thở:" Một hài tử đáng thương, con phải chăm sóc nó cho tốt."

" Dạ."

" Nó tuy bề ngoài lạnh nhạt với con nhưng cha thấy ánh mắt nhìn con rất ấm áp và thân thiết, hiển nhiên đã xem con như thân nhân." Trần Mông nói những lời này cũng rất xấu hổ, bèn ho khan nói tiếp." Chuyện hôn sự sẽ nói cùng Mộ chủ thượng, cha cũng sẽ báo cho đại ca con hay tin. Con a, sắp tứ tuần rồi mới thành thân, thật kém cỏi!"

" Cha nhọc lòng rồi." Trần Cư chỉnh áo khoác cho ông nói." Có tuổi rồi, phải biết chăm sóc mình chẳng trẻ đâu mà hóng gió lạnh."

" Hừ." Trần Mông hừ mũi." Mẹ con mất sớm, chẳng đợi được tới ngày vui của hai con. Mà tính con giống nàng, lạnh mặt lại cứ kiệm lời, nên ngọt ngào chút kẻo sớm bị thất sủng."

Trần Cư:"................" Thế sao mẹ mãi không bị cha thất sủng???????

" Về đi." Trần Mông phất tay rời đi, đợi ông khuất bóng Trần Cư dùng khinh công quay về dược quán.

Bạch Thước uống rượu say đang ngồi ôm A Miêu lắc lư gặm cây thảo dược nào đó.

" Bạch đại nhân, tắm đi." Trần Cư đi tới nhấc A Miêu lên ném đi chỗ khác.

Bạch Thước nhai nhai gật đầu, dang rộng hai tay nhìn đối phương, ý muốn ôm. Trần Cư nén bi thương ôm y lên mang đi tắm. Tắm xong lại ôm người về phòng ngủ.

" Bạch đại nhân, ngươi cứ ôm thế này thì không ngủ được đâu."

Trần Cư đứng trước giường than thở, cái tư thế ôm bằng tứ chi này thật lợi hại a!!! Bạch Thước dụi cổ y hít nhẹ, tay ôm cổ y vuốt tóc, chân quắp chặt quanh hông, miệng nhai mãi cây thảo dược kia. Trần Cư ôm hờ lưng y mà cắn răng đi qua đi lại, tâm phải kiên thì hành động mới bị nén. Nếu bây giờ mà lại làm gì thì coi như dã tràng.

Bạch Thước ngóc đầu dậy nhìn khuôn mặt Trần Cư, chỉ hướng giường làm khẩu hình.

" Ta muốn ngủ."

Trần Cư mang Bạch Thước quay lại giường, y trượt xuống lăn vào góc chùm chăn nhắm mắt đi ngủ. Trần Cư cảm tạ thần linh rồi tắt đèn trèo lên giường ngủ. Vừa nằm xuống liền bị Bạch Thước nhào tới ôm, Trần Cư ấn vai y nằm xuống. Bạch Thước tay đặt trên bụng đối phương rồi viết.

" Ngươi khổ rồi."

" Ta ổn." Trần Cư muốn khóc. Ta không ổn chút nào!!!!

" Ngươi muốn làm gì thì làm đi." Viết xong câu này Bạch Thước khẽ cười.

Trần Cư trực tiếp trở mình ấn môi lên môi đối phương, lưỡi liếm mở miệng y, quần giao thật lâu. Đến khi Bạch Thước hít thở khó khăn, toàn thân trỗi lên sức nóng thì Trần Cư mới dừng lại, vùi đầu trong chăn thở dốc nói.

" Ngủ đi."

Bạch Thước bình ổn lại nhịp thở và tim, cười rung cả người, đúng là tên ngốc!!! Y vỗ vai an ủi Trần Cư, nhích lại gần ôm lưng y an tâm đi ngủ, còn viết một chút.

" Đêm tân hôn cho ngươi thỏa thích."

Trần Cư bịt miệng nín cười, nhẹ nhàng xoay lại ôm đối phương vào lòng, thỏa mãn thở ra một hơi.

Một đêm không mộng.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.