Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2227 chữ

Mộ Tiệp quay trở lại phòng cũ, năm năm không về mà mọi thứ vẫn không thay đổi, càng không có một hạt bụi bám dính. Y khẽ cười, đặt đao lên mặt bàn. Mộ Uyên đi vào, mang đến một bộ y phục mới, vui vẻ cười nói.

" Đến, tắm rửa thay đồ đi. Ta sẽ làm lễ tẩy trần cho đệ."

" A Uyên, cái người tên Nam Cung Ti kia là người từ đâu tới vậy??"

" Không biết, nhưng có vẻ như hắn không có ý đồ gì với Tầm Ly đảo." Mộ Uyên đã theo dõi ba tháng qua, xác nhận trăm ngàn lần.

" Hắn làm gì ở đây?"

Mộ Uyên ấn vai Mộ Tiệp ngồi xuống ghế, tháo dải lụa đỏ trên đầu y xuống, cài ngọc quan lên.

" Bình thường sẽ là một ngư dân, đôi khi sẽ đi kiểm kê sổ sách ở vài tiểu điếm."

" Thật uổng..."

" Tại sao?"

" Hắn rất thích hợp làm việc liên quan đến sổ sách."

" A." Mộ Uyên không nói gì, nhưng ngày hôm sau đã sai người sắp xếp chức kiểm toán ở hậu phủ. Mộ Tiệp.... rất có mắt nhìn người.


Nam Cung Ti hốt hoảng chạy đông chạy tây tìm tung tích của Nam Cung Nặc, hắn đã mất tích ba ngày nay rồi. Thích Thiếu Kiên đến chơi, mang theo rất nhiều điểm tâm mà không thấy người ra đòi, tâm sinh nghi bèn sai vài hạ nhân đi tìm, giúp Nam Cung Ti một tay. Nhưng sau bảy ngày mà vẫn không có kết quả, Thích Thiếu Kiên đích thân điều động quan phủ truy người. Quan phủ biết gã là hầu cận của Mộ Uyên nên không dám chậm trễ, nhanh chóng phái cả phủ đi tìm.

Trong khi cả thành rầm rộ đi tìm Nam Cung Nặc thì hắn lại đang chơi vui vẻ ở nội viện của Mộ Uyên. Hắn chính là thanh niên mà y dẫn về, thiết nghĩ hắn đáng thương không nơi nương tựa, lại thấy hắn dường như rất thích ở lại nên cứ để ở chỗ mình chơi, tránh bị ai làm phiền.

Thực ra cũng không thể trách Mộ Uyên não tàn không nhận ra đó là đệ đệ nhược trí của Nam Cung Ti, lúc đó trong lao ngục vừa âm u vừa tối tăm, mà Nam Cung Nặc cứ rúc sâu vào lòng hắn nên không thấy rõ mặt. Sau đó cũng không gặp lại lần nào......

Nam Cung Nặc ngồi ngơ ngẩn bên thanh trì nhìn cá vàng bơi lượn trong nước. Hắn mê man mãi như lạc vào một thế giới nào đó thần bì huyền ảo lắm, Mộ Uyên quay về mà cũng không biết.

Mộ Uyên quay về, bình thường thì Nam Cung Nặc sẽ chạy ra ôm chặt y không buông, nhưng hôm nay lại thấy hắn ngơ ngác ngồi bên thanh trì. Y dừng lại sau lưng Nam Cung Nặc, nhìn mái tóc xõa dài trên lưng mà thấy ngứa tay. Muốn chải a~!!!!!

" Tiểu tử, làm gì mà ngồi đây vậy?"

Nam Cung Nặc đứng dậy, đứng im một hồi rồi mới quay qua ngốc ngốc cười với y. Mộ Uyên rất hợp tác mà cười lại. Nam Cung Nặc há há miệng như muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng.

" Sao vậy??"

Nam Cung Nặc vùng bỏ chạy qua người Mộ Uyên, y bỗng thấy giật mình mà chộp lại cánh tay hắn kéo lại. Trong khoảnh khắc khi hắn chạy qua khiến y hoảng sợ tột độ, cảm giác rất quen thuộc, như đã từng chứng kiến ở đâu đó.

" Ngươi đi đâu?!!" Mộ Uyên hoàn hồn hỏi hắn. Cảm giác vừa rồi........

Thích Thiếu Kiên đột ngột lao vào, oang oang giọng kêu thảm:" Chủ thượng a, Tiểu Nặc hắn mất tích rồi a~!! Cầu ngài giúp ta kiếm....."

Gã tròn mắt nhìn Nam Cung Nặc đang trố mắt nhìn mình, vẻ đáng thương hề hề. Xuất phát từ tâm lý thương trẻ nhỏ và động vật dễ thương, Thích Thiếu Kiên chạy tới kéo tay hắn, xoay qua xoay lại kiểm tra xem có thiếu chỗ nào không. Mộ Uyên bỗng thấy hụt hẫng lạ, tay bất giác siết chặt.

Nam Cung Nặc ôm chầm cổ Thích Thiếu Kiên, u a như đứa trẻ chưa biết nói mà khúc khích cười ngốc. Thích Thiếu Kiên thở phào nhẹ nhõm, lo lắng hỏi.

" Mấy ngày qua ngươi ở đâu, Nam Cung lo lắng đi tìm ngươi tới quên ăn ngủ a."

" Thiếu Kiên, hai ngươi biết nhau?" Lúc này Mộ Uyên mới lên tiếng, mắt dính lên cái tay trên lưng Nam Cung Nặc, cảm thấy thật chướng mắt.

Thích Thiếu Kiên buông Nam Cung Nặc ra, nói:" Nam Cung Ti có một đệ đệ tên Nam Cung Nặc, hắn đột dưng mất tích nên Nam Cung rất lo hắn xảy ra chuyện gì. Nhưng sao hắn lại ở chỗ ngài vậy???"

Mộ Uyên nhớ đến ngày ở trong ngục, ngờ ngợ ra rồi.

" Hôm bảo bối về nhà, ta đi trên phố tình cờ thấy hắn bị lưu manh đánh đập muốn đem đi bán nên tiện tay cứu về. Nghĩ hắn đáng thương, không thể nói không thể viết chữ, lại sợ sống không hòa hợp với người khác nên cứ để hắn ở đây luôn."

" Ờ....." Thích Thiếu Kiên ngốc nghếch, không nhận thấy điểm sai sai của chủ thượng cao quý nhà mình, còn thấy y thật đức độ từ bi.

Nam Cung Nặc phóng như bay ra ngoài khiến Mộ Uyên và Thích Thiếu Kiên trở tay không kịp, hai người vội vã chạy theo. Cũng may chạy chưa đầy mười bước thì Nam Cung Nặc đã tự mình tông ngã người khác, người này lại là Mộ Tiệp.

" Ai nha!!!" Mộ Tiệp mông vừa tiếp đất đã xui xẻo bị đá đâm ngay chính giữa nơi yếu nhất của nam nhân, không khỏi đau khổ thất thanh kêu thảm, vô cùng bi tráng!!!!

" Bảo bối!!!"

" Cửu gia!!!!!"

Mộ Tiệp nước mắt suýt chảy, thống khổ nhìn Nam Cung Nặc đang nằm trên người mình, cuối cùng oanh liệt mà kêu.

" MẸ A A A A!!!!!!!!" /○□○/

Nam Cung Nặc hít mũi xoa xoa mặt Mộ Tiệp, ngây ngốc hôn lên cằm y khiến cả ba người còn lại im lặng cứng đờ nhìn một màn này.

Nam Cung Nặc cười ngốc nghếch, xoa đầu Mộ Tiệp như tiểu hài tử. Thích Thiếu Kiên kinh hãi kéo hắn lại, lo lắng nhìn Cửu gia.

Quả nhiên...

" A UYÊN!!!!!!! SÁT SÁTTTTTTTTTT!!!!"

Rất hung bạo mà nhấc cả tòa sơn giả lên định đè chết Nam Cung Nặc.

Thích Thiếu Kiên đẩy Nam Cung Nặc qua chỗ Mộ Uyên, vừa hét vừa ôm chặt hông Mộ Tiệp tránh tạo họa giết người.

" Chủ thượng, mau mang Tiểu Nặc về với Nam Cung a!!! Cửu gia sắp không giữ nổi rồi!!!!!!"

Mộ Uyên cố kìm nén sự tức giận vô cớ trong lòng, kéo tay Nam Cung Nặc vẫn đang cười ngu bên cạnh đi nhanh về tiểu viện của Nam Cung Ti.

Nam Cung Nặc đột nhiên giãy nảy muốn thoát khỏi cánh tay của Mộ Uyên, y càng giận dữ, xoay người lại ghì chặt vai hắn, lạnh lùng hỏi.

" Ngươi bị cái gì vậy hả?!! Hôm nay sao ngươi cứ hành động quái quái gở gở khó hiểu như vậy!??? Ta không phải là ngươi, ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì đâu."

Nam Cung Nặc im lặng mở hai mắt nhìn y, lông mi run rẩy khó thấy. Mộ Uyên thở dốc một hơi, phát hiện mình quá vô lý, y hối hận nhìn lại hắn.

" Ta..."

" Nặc!!!!!" Nam Cung Ti đang thất thiểu đi về thì thấy Nam Cung Nặc, trái tim treo cao giờ mới hạ về chỗ, hắn vội vã chạy tới.

Nam Cung Nặc đẩy Mộ Uyên ra, lao tới ôm chầm lấy Nam Cung Ti.

" Ngươi rốt cục là đi đâu?? Có biết ta lo lắng lắm không!?? Có biết ta vất vả tìm ngươi lắm không??? Có biết ta sợ lắm không????" Nam Cung Ti hai mắt đỏ hoe, mũi cũng hồng hồng. Nói thực, kể từ khi tới thế giới này, hắn rất lo sợ. Nhưng hắn có Nam Cung Nặc là chỗ dựa tinh thần, sớm đã coi là đệ đệ ruột của mình, là người thân duy nhất.

" Xin lỗi." Nam Cung Nặc hai má phụng phịu, truyền âm thanh hối lỗi vào tai hắn.

Nam Cung Ti thở hắt ra, lúc này mới chú ý tới Mộ Uyên đứng một bên, y khẽ cúi đầu chào, hắn cũng vội vã đáp lễ. Vừa ngẩng đầu lên đã chẳng thấy bóng đâu.

" Hắn là Mộ Uyên. Sao lại ở đây??" Nam Cung Ti khó hiểu lẩm bẩm, sau đó kéo Nam Cung Nặc về.


Nam Cung Ti rất nhanh hòa nhập vào môi trường làm việc, đồng nghiệp cũng rất tốt với hắn.

Một bữa nọ, hắn tình cờ đi ngang qua một quầy hàng bán đồ ngọt, định mua một ít cho Nam Cung Nặc, ai ngờ tình cờ thấy Mộ Tiệp đang đứng nhìn chằm chằm kẹo kéo của quầy, vẻ đáng thương như con cún nhỏ bị bỏ mặc không ai thương. Hắn vẫn bị cái mác Kinh Hồng Tướng quân và ấn tượng đầu tiên của Mộ Tiệp ám ảnh, không thể nào gắn hình ảnh hai bên lại một người được.

Thấy y mãi nhìn chằm chặp vào kẹo kéo, Nam Cung Ti nghĩ y muốn ăn. Kỳ thật, biểu cảm y hệt lúc Nam Cung Nặc nhìn thấy điểm tâm ngọt vậy.

Hắn đi tới, mua một bao kẹo kéo và ít khối bánh ngọt xinh xắn, lúc này mới làm bộ như phát hiện ra Mộ Tiệp đang đứng bên cạnh.

" A, Cửu...." Nói được một nửa đã nhận được ánh mắt sốt ruột của y, hắn khôn khéo chuyển lời." Cửu Cửu a, ngươi thế nào mà lại đến Tầm Ly đảo này? Lâu quá không gặp!"

Mộ Tiệp:"....." Cửu Cửu?? Ta!??

Y ngốc ngốc gật đầu," Mới tới thôi."

Nam Cung Ti cố nín nhịn không cười không được cười, biểu cảm sao mà đáng yêu quá vậy!!!!

Mà cách đó một con phố, Nam Cung Nặc đang tung tăng trên đường, Thích Thiếu Kiên phụ trách nhiệm vụ trông trẻ.

" Tiểu Nặc, chậm thôi a~!" Thích Thiếu Kiên ôn thanh gọi. Mấy cô nương thẹn thùng nhìn gã: Thật săn sóc người khác a! Không ngờ Phó tướng quân lại có một mặt ôn nhu như vậy, xem ra rất có năng lực trở thành người đàn ông của gia đình!! Nhìn, cũng rất tráng kiện a!!!!

Thích Thiếu Kiên ngốc không biết mình đã vào mắt xanh của các cô nương trên đảo, chỉ biết lon ton dắt tay trẻ nhỏ Tiểu Nặc đi dạo quanh phố.

" Tiểu Nặc, muốn mua chút đồ cho Nam Cung không?"

Nam Cung Nặc vui vẻ gật đầu, liền kéo người vào một cửa hàng tơ lụa nhỏ bên đường.

" Muốn mua y phục mới cho ca ca?" Thích Thiếu Kiên hỏi, Tiểu Nặc thật hiếu thuận a~, muốn có đệ đệ ghê!!!

Lão bản đi ra, kinh hỉ nhìn Nam Cung Nặc mà cười:" Hảo hài nhi, ngươi còn khỏe a!! Lão hủ tưởng ngươi gặp bất trắc, tìm ngươi mãi không thấy đâu."

Nam Cung Nặc chạy tới ôm chầm đầu lão bản, chính là lão nhân béo lùn đã cố cứu hắn nửa tháng trước. Lão bản không cao mà Nam Cung Nặc thoạt nhìn gầy yếu nhưng lại không thấp, vậy nên cảnh hai người ôm nhau khá khôi hài. Thích Thiếu Kiên hỏi chuyện mới vỡ lẽ, vô cùng cảm kích lão bản.

" Đa ta lão nhân gia đã cứu hiểm cho tiểu đệ, Thiếu Kiên rất cảm kích!"

" Bố Khương không dám nhận! Lão hủ không có thân nhân, chỉ đành dành chút tâm cho thiên hạ." Lão bản vội lạy sâu.

Thích Thiếu Kiên đỡ ông lên, cảm thấy lão bản thật phúc hậu. Gã không có phụ mẫu huynh đệ thân thích, từ nhỏ luôn sống cùng Mộ gia, coi đó là nhà, nhưng trong lòng vẫn luôn muốn có tình thương của người nhà. Nay thấy lão nhân không có gia đình, cùng mình đồng cảnh ngộ, bèn quỳ thụp xuống lạy.

" Lão nhân gia nếu không chê, xin hãy nhận ta, ta sẽ phụng dưỡng lão suốt đời, hiếu kính như thân phụ mẫu."

Bố Khương kích động muốn ngất, không biết xoay sở ra sao thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ôn nhuận như đến từ một thời không xa xưa.

" Thuận ý người, ắt được quý nhân."

Bố Khương nghe vậy, liền nhận Thích Thiếu Kiên làm nghĩa tử, rót chén rượu ngon để gã ba quỳ chín lạy, dâng rượu cho mình.

Nam Cung Nặc đứng ở một góc, vui vẻ một cách thầm lặng.

" Sắp xong rồi. Tốt thật!......."

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.