Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2727 chữ

Nam Cung Ti đi được nửa đường đột nhiên nói:" A, ta quên mua chút đồ, ngươi cầm giúp ta chút!" rồi để gói kẹo kéo vào tay Mộ Tiệp, hướng vào một tiệm hoa quả mua ít trái cây.

Mộ Tiệp nheo mắt cười cười để lộ ra tửu oa nơi má trái, trông vô cùng dễ thương. Nam Cung Ti trong lúc vô tình đã được Mộ Tiệp gán thẻ người tốt.

Lúc quay về Mộ phủ, hai người chia đường về, Nam Cung Ti giả vờ như quên luôn gói kẹo kéo, Mộ Tiệp cũng làm như không biết cầm về.

Mộ Tiệp vừa vào phòng đã thấy Mộ Uyên chống cằm thẫn thờ suy nghĩ.

" A Uyên!"

Mộ Uyên nhìn y, chậm chạp mở miệng:" Đã nói không được ăn nữa cơ mà. Ăn nhiều sẽ có bệnh."

"....." Cứ tưởng không để ý...

Mộ Uyên rót một chút trà hoa mật ra chén, tự mình nhấp một ngụm rồi lặng lẽ thở hắt ra. Mộ Tiệp tinh ý phát hiện Mộ Uyên khác thường, vừa ăn kẹo vừa hỏi.

" Sao mà thở dài?"

" Ta thấy hơi khó chịu."

" Có bệnh? Ăn kẹo cho khỏe?" Mộ Tiệp đưa miếng kẹo tới gần miệng ca ca tỏ ý mời ăn.

Mộ Uyên lại nói:" Ăn ít thôi, hại người. Ta thấy khó chịu khi cứ phải suy nghĩ mãi về một việc."

" Vậy đừng nghĩ nữa."

" Nhưng nó cứ hiện lên trong đầu."

"=;=......" Ca ca gần đây thật khó hiểu. Chẳng lẽ mới ba mốt mà đã mãn kinh?!!

Mộ Uyên lại quay trở về chỗ mình, quyết định dành tâm tư vào việc xử lý sổ sách. Thật ra y không có quá nhiều việc, hạ nhân đều rất giỏi, sớm đã giải quyết hầu hết mọi việc, bình thường chỉ chờ y đọc tới và quyết định. Chỉ có những khoảng thời gian đặc thù mới khiến y bận rộn.

Mộ Uyên mới ngày này luôn nhớ về biểu hiện khác lạ của Nam Cung Nặc ngày hôm đó.Đôi mắt kia vẫn cứ ám ảnh y, tựa hồ như đang nhìn về một người nào đó không phải mình. Cảm giác ấy thật kinh khủng, quá khó chịu!!!

Thích Thiếu Kiên gõ cửa rồi nói:" Chủ thượng, Bạch công tử xin bái phỏng."

Mộ Uyên dừng bút, nói:" Mời."

Không lâu sau, Bạch Thước được Thích Thiếu Kiên dẫn vào, gã ra ngoài đứng canh cửa.

Bạch Thước gật đầu chào hỏi, không đợi Mộ Uyên nói gì y đã lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ nhỏ, bên trong là chất lỏng đen tím.

" Gì vậy?"

Bạch Thước cau mày đưa lọ cho y, vội vã làm dấu:" Đây là máu cái người ngươi mang tới chỗ ta lần trước. Ta cảm thấy hắn hơi lạ, bèn kiểm tra thử máu hắn, nhưng để trong lọ cách không mà chúng vẫn biến đen. Nhưng sau đó lại có cả màu tím hòa cùng. Ta chiết ra một ít nhỏ lên hoa cỏ trong sân nhà, phát hiện máu của hắn làm sân nhà ta chỉ sau một đêm đã sinh trưởng mạnh. May ta dậy sớm nên phát hiện, sợ có ai thấy bèn rắc cổ trùng ăn sạch cây cỏ. Ngay cả Nhu Nhu cũng không phát giác ra."

Mộ Uyên cau mày nhìn lọ trong tay, cảm thấy khó hiểu. Y gật đầu bảo Bạch Thước quay về, còn mình thì đi tìm Nam Cung Ti. Cũng may vừa tới nơi thì Nam Cung Ti cũng vừa lúc quay về, hắn vui vẻ chào.

" Mộ Uyên, tới có việc a! Mau vào!!"

Mộ Uyên cũng mặc kệ hắn thân thiết với mình hay không, chỉ vội vàng đi vào phòng, hỏi.

" Nam Cung, đệ đệ kia ngươi có thấy hắn lạ chỗ nào không?"

"??" Nam Cung Ti ngơ ngác nhìn y, thấy có vẻ sốt sắng nên cũng nói:" Gia đệ có bệnh, tính tình đôi khi quái gở, mong ngươi lượng thứ."

"..... Ý ta không phải." Mộ Uyên xoắn xuýt một chút rồi nói thẳng những chuyện mình phát hiện, còn đưa hắn lọ máu.

" Ngươi chắc chắn??" Nam Cung Ti không thể tin được muốn hỏi lại, hắn cái gì cũng không biết.

Mộ Uyên gật đầu:" Vậy nên ta mới nói cho ngươi nghe. Chuyện này rất nghiêm trọng, ngươi không biết hắn đến từ đâu sao?"

Nam Cung Ti:"....." Thật ra đó là người từ trên kia a! Nhưng nói ra có vẻ khá ngu xuẩn, gia cũng không biết nên nói gì hơn.

Lúc này Nam Cung Nặc mở cửa đi vào, tay ôm một cái bọc vải nhỏ, hắn ngơ ngác nhìn hai người trong phòng.

" Nặc, ta có chuyện cần hỏi." Nam Cung Ti nghiêm nghị kéo hắn qua, tranh thủ truyền tin tóm lược mọi chuyện cho hắn.

Nam Cung Nặc truyền âm:" Đã biết. Hôm đó cũng là ta bất cẩn. Nói y hay chúng ta căn bản không biết gì hết."

Nam Cung Ti nói:" Ta và hắn tình cờ gặp nhau trên biển, đồng cam cộng khổ mà thành huynh đệ. Vốn dĩ được một lão nhân thương hại mang về cứu, vì bọn ta đều không biết mình là ai nên lão đặt tên cho chúng ta theo họ lão. Sau đó một năm, lão lâm bệnh qua đời, bọn ta tự mình lưu lạc tới Sương Hy quốc."

Nam Cung Ti nói dối không chớp mắt, vậy nên suốt mười năm lăn lội trong tập đoàn A hắn không bị phát hiện. Quả nhiên nên đi làm diễn viên, có khi đã nổi thành sao hạng A!!! Thật phí!!!!!

Nam Cung Nặc bộ dáng ngu ngốc, cái gì cũng chỉ biết lắc đầu, hai tên kẻ xướng người họa vô cùng ăn ý. Đúng là cộng tác tốt!!!

Mộ Uyên vẫn hơi nghi ngờ, nhưng vẫn im lặng, lúc sau mới nói:" Thế này đi, hai ngươi hãy chuyển tới gần chỗ ta, ta sẽ phái ám vệ âm thầm bảo vệ, nếu được thì ta sẽ giúp các ngươi."

Nam Cung Ti đành chấp thuận, Mộ Uyên vẫn muốn giám sát bọn hắn. Nam Cung Ti cũng hiểu, không trách y, dù sao trên vai y cũng là trách nhiệm an toàn của cả đảo, không thể sơ suất. Đây cũng là điểm khiến hắn kính ngưỡng Mộ Uyên.

Rất nhanh đồ đạc hai người Nam Cung đã dọn tới nơi ở mới, chỗ này tốt hơn rất nhiều, có phòng riêng, lại rất to, rất tuyệt!!!

Nam Cung Nặc hí hửng chạy quanh viện, thấy bên trái là một biệt viện rất lớn, bên phải chính là biệt viện của Mộ Uyên, y đang đứng bên thanh trì trò chuyện cùng Thích Thiếu Kiên. Hắn trèo lên tường nhìn qua đó, mắt dán chặt vào bóng lưng thẳng tắp của Mộ Uyên. Thích Thiếu Kiên sớm đã thấy, đợi y nói xong mới gọi.

" Tiểu Nặc, trèo lên không sợ ngã sao?"

Mộ Uyên quay lại nhìn, Nam Cung Nặc rất nhanh đã trèo xuống, chạy đi chơi chỗ khác. Thích Thiếu Kiên cười.

" Quả nhiên như tiểu hài tử, suốt ngày rong ruổi chơi bời không biết chán. Kẻ ngốc cũng có cái phúc của kẻ ngốc."

" Hắn bị nhược trí?" Mộ Uyên hỏi.

" Đúng, thật tội nghiệp!!! Hồng nhan bạc phận a~!" Thích Thiếu Kiên lại nổi bản tính tiểu cô nương, mới đó đã ngậm ngùi ca cẩm." Hắn a, đáng yêu như thế lại bị ngốc, ta không để ý sẽ bị người ta chọc ghẹo, miệt thị, khinh thường. Nhiều khi bị mấy tiểu tử hỗn xược chửi là không có cha mẹ, mà hắn vẫn cứ ngốc ngốc cười cợt, xót tâm ta chết~!!!! Nam Cung hắn cái gì cũng tốt với Tiểu Nặc, duy chỉ phụ mẫu là cho không được. Đáng thương bọn hắn!!!!"

Mộ Uyên trầm mặc, hơi thùy mâu vẻ suy tư. Thích Thiếu Kiên lại nói.

" Ài ô, lần trước tắm cho hắn thì thấy giữa xương quai xanh của hắn có một vết xăm a! Lạ ghê!!"

" Cái gì???!" Mộ Uyên nheo mắt nhìn.

Thích Thiếu Kiên không thấy mùi nguy hiểm, vẫn nói:" A, Tiểu Nặc hôm đó chơi bùn nhiều quá nên bị bẩn cả người, Nam Cung đi làm hắn lại lười tắm nên ta đành tự tắm cho hắn. Thế là tình cờ thấy vết xăm đó..."

Mộ Uyên hừ lạnh bỏ vào trong, Thích Thiếu Kiên gãi đầu khó hiểu:" Cái gì a?? Sao lại cụt hứng rồi?"

Nam Cung Ti đi ra sân xem sách, thấy Nam Cung Nặc đang trèo cây vặt lá thả xuống thanh trì bên viện của Mộ Uyên, xem ra chơi vui lắm. Hắn ngồi xuống, cảm thấy lâu lắm rồi mới có giây phút bình yên tới vậy. Kiếp trước, bố mẹ hắn vào tù, cả họ không ai muốn nhận hắn về, một mình tự bước, dường như suốt mười năm ấy hắn chưa bao giờ thực sự vui vẻ lấy một lần. Sống lại một lần nữa, hắn muốn sống sao cho hạnh phúc nhất, phải hảo hảo bảo vệ người mình quý mến, yêu thương. Mà Nam Cung Nặc là một trong số đó....

Mộ Tiệp nhanh nhẹn chạy vào sân viện của Mộ Uyên, vốn định gọi đi chơi cùng, ai ngờ vừa vào sân đã thấy Nam Cung Nặc trên cành cây bên kia viện đang thả rác sang đây, nghĩ lại mối hận lần trước còn chưa trả được, bây giờ càng tức giận hơn, y quát.

" Tên kia!!!!! Ngươi đứng im đó cho gia xử lý!!!"

Nam Cung Nặc giật nảy mình nên bị mất thăng bằng, chao đảo té ngã xuống thanh trì. Nam Cung Ti đang đọc sách chăm chú, tự dưng bị tiếng ' ùm ' làm cho giật mình, suýt nữa ném sách đi. Ngẩng đầu lên thì không thấy Nam Cung Nặc đâu, thầm kêu thảm rồi vội vã chạy sang bên kia. Mà Mộ Uyên đang thất thần trong phòng vì sự nóng nảy vô cớ của mình, đột ngột bị tiếng quát oanh vàng của Mộ Tiệp làm cho kinh ngạc, liền đứng lên đi ra ngoài xem xem thì thấy Nam Cung Nặc ngã từ trên cây xuống nước, một hình ảnh thoáng qua khiến y tim đập mạnh một nhịp, hoảng sợ lao tới, nhảy vào thanh trì.

Thanh trì này không như những ao trì bình thường, nước lạnh hơn băng mà không bao giờ thoát hơi lạnh lên, đáy trì lại sâu, dưới nước lại có chút độc vật của cá tạo ra để tránh bị kẻ địch xâm phạm, rơi vào đó thì rất nguy hiểm.

Mộ Tiệp không kịp trở tay đã thấy Mộ Uyên lao vào nước lặn xuống, Nam Cung Ti vừa chạy vào cũng định nhảy xuống, may mà Mộ Tiệp kịp thời giữ lại.

" Không được, nguy hiểm!"

" Nhưng còn Nặc..." Nam Cung Ti sốt ruột nhìn bọt khí nổi trên mặt nước.

Mộ Tiệp cũng là lo lắng, nhưng đành phải đứng đợi. Không lâu sau, hai người kia cũng ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng người bất tỉnh lại là Mộ Uyên. Nam Cung Nặc phun nước trong miệng ra, bơi về bờ, sau đó đẩy Mộ Uyên lên. Nam Cung Ti cùng Mộ Tiệp kéo hai người lên bờ, để Mộ Uyên nằm thẳng ra đất. Nam Cung Ti khẽ đẩy Mộ Tiệp ra, dồn lực đập vào ngực Mộ Uyên, sau đó y nôn ra mấy ngụm nước.

Nam Cung Nặc thở hắt một hơi, đứng dậy bỏ về chỗ mình. Nam Cung Ti bối rối, vừa muốn đuổi theo vừa muốn ở lại giúp.

" Mau đi xem hắn thế nào. Ta ở lại là được." Mộ Tiệp cõng ca ca lên lưng, mau chóng chạy vào phòng.

Nam Cung Ti quay trở về, thấy Nam Cung Nặc đang tự cởi y phục ướt, chuẩn bị chui xuống bồn tắm.

" Ngươi không sao chứ?"

" Không sao. Ta không chết được đâu mà sợ."

Nam Cung Nặc dựa vào thành bồn, ngả đầu ra sau, mắt nhắm nghiền. Nam Cung Ti đứng nhìn vết xăm nơi xương quai xanh của hắn, cảm thấy lạ lạ.

" Ta sống đã lâu lắm rồi, mà cũng không hẳn là sống." Nam Cung Nặc truyền âm, giọng mệt mỏi.

" Lâu bao nhiêu?" Nam Cung Ti cũng thay đồ xuống tắm luôn, dù sao cũng bị ướt khi kéo hai người ra khỏi thanh trì.

" Không rõ.

Để ta kể cho ngươi nghe chút chuyện xưa vậy:

Xưa thật xưa, có một đại gia đình gồm chín người con, ba nữ sáu nam. Anh cả được sủng ái nhất, thiên tư hơn người, lại xuất chúng. Mà đứa con thứ bảy lại yếu kém dị thường, hay khắc khẩu với người cha. Nhưng tình cảm hai huynh đệ rất tốt, luôn giúp đỡ nhau mọi chuyện. Một ngày nọ, Đại lang ra đi mãi mãi, hắn mệnh tốt nhưng lại chết yểu, người người thương xót, có người cho rằng Thất lang mệnh khắc chết hắn, cha mẹ càng ghét bỏ đứa nhỏ kia.

Sau này, đứa nhỏ khôn lớn thành tài, thế mà cha mẹ lại cho rằng hắn đã giết chết Đại lang, cướp đi thiên tư của đại ca. Hắn không phục, hắn muốn chứng minh mình hơn tất cả, mình còn tài giỏi hơn Đại lang, hắn muốn thoát khỏi cái bóng của đại ca.

Thất lang có một người bạn trúc mã, hai đứa trẻ như chim liền cánh, luôn hỗ trợ nhau trong mọi hoàn cảnh. Trúc mã lớn lên tuy rằng thông minh nhưng lại không có hứng thú với cái gì, chỉ muốn phò tá Thất lang, tôn hắn là chủ, tuyệt đối trung tâm. Nhưng Thất lang năm xưa đã thay đổi thành một kẻ đáng sợ, hắn không dám tin ai, bị bóng ma là Đại lang chèn ép tới bệnh, mới ba mươi mà tóc đã bạc trắng. Nhưng hắn chỉ tin mỗi trúc mã của mình. Tới nỗi mà chèn ép hắn, trói buộc hắn ở lại cạnh mình. Trúc mã hết lần này tới lần khác thất vọng về chủ nhân, sau đó chỉ dùng ánh mắt khinh thường để nhìn hắn. Hắn ta đã không nhận ra rằng thứ Thất lang cần chỉ là một chút yêu thương của mình, chỉ là cần một chút ấm áp thân thuộc thuở ban sơ."

" Ai rồi cũng khác."

" Đúng, kể cả trúc mã. Hắn vì yêu mà hận, vì hận mà vứt bỏ, vì vứt bỏ mà lỡ mất quá nhiều." Nam Cung Nặc mở mắt, mắt phải đã hóa thành màu lục yêu dị." Thất lang đành thả trúc mã đi, sau đó bị giết. Hắn chết thật thảm, bị lăng trì mà chết. Trúc mã biết tin, vội vã chạy tới, cuối cùng chỉ có máu và thịt nát tan không ra hình ra dạng. Hắn phát điên, bỏ ra ba mươi năm trời để sáng lập ra bộ môn công pháp tuyệt thế, báo thù cho Thất lang. Sau khi báo thù được rồi, hắn cũng không còn chút ý định muốn sống nào. Bởi lẽ hắn chống cự ba mươi năm ấy là để báo thù. Một kẻ khốn khổ, đến cuối cùng hắn có nhớ được dáng hình của Thất lang đâu. Niên thiếu qua đi không để lại gì ngoại trừ một cái bóng dáng mơ hồ....."

Nam Cung Ti nhìn hai con mắt biến đỏ của Nam Cung Nặc, tự giác đứng dậy lau người mặc y phục. Mấy tháng nay ở chung hắn đã biết đôi khi Nam Cung Nặc sẽ có biến hóa đó, chỉ biết là để thải độc...

Nam Cung Ti đi rồi, Nam Cung Nặc liền cuộn mình gào lên không một tiếng động, đuôi tóc hắn bay lên cao, mấy ngọn lửa nhỏ đang cháy trên đuôi tóc hắn, tay hắn siết chặt thành bồn, nước bắt đầu sôi lên ùng ục.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.