Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương tâm thiếu nữ

Tiểu thuyết gốc · 3863 chữ

Sáng dậy,vội vàng chạy vào nhà tắm rửa mặt ,nhìn vào gương hắn thấy trán mình có chút sưng đỏ lên còn có chút đau đau.

Lắc đầu không quan tâm lắm, mặc quần áo rồi cũng cố gắng nhằn người đi học.

Bị thế này thì hắn cũng có thể bảo mẹ gọi xin nghỉ nhưng 17 tuổi tinh lực tràn đầy ngồi im ở nhà cũng có chút khó chịu nên là hắn cũng cố mà lết cái thây lên trường.

Hôm nay là thứ 6, hắn không quên 2 hôm nữa cuối tuần sẽ đón Hạ Đình sang chơi.

Hạ Đình hôm này đến lớp rất sớm ,hôm qua nàng theo ba mình đi về,sau đó trên xe ba nàng có nói với nàng rằng không nên giao du với Lục Cảnh nữa ,nghe vậy tiểu cô nương thương tâm không nhịn nổi đỏ lên tròng mắt. Đối với nàng, Lục Cảnh là người bạn đầu tiên của nàng ,mà nàng lại thấy mình thật rất thích nói chuyện cùng hắn, tình bạn còn chưa bắt đầu lại phải kết thúc, vừa nghĩ như vậy tiểu cô nương càng thêm thương tâm, từ hốc mắt của nàng ức chế không được chảy ra một dòng nước mắt, nức nở thút thít.

Hạ Kiểm thấy vậy xoắn xuýt, hắn an ủi mãi mà nàng vẫn khóc,đành đồng ý cho nàng tiếp tục chơi với hắn nhưng nếu muốn yêu đương phải đợi nàng tuổi trưởng thành.

Nghe vậy nàng vui lắm, thế là sáng nay vội lên trường rất sớm để kể cho hắn nghe.

Ai ngờ đợi mãi mà tên vô lại này vẫn chưa đến, nàng giận lắm thầm chửi cái đồ ngu ngốc.

Đang giận dỗi vô cớ thì lúc này nàng thấy hắn bước vào lớp, chưa kịp vui mừng thì nhìn thấy vết tìm bầm trên trán hắn, nàng vội chạy lại kéo Lục Cảnh vào chỗ ngồi, từng li từng tí giúp hắn xách cặp, có chút lo lắng nói :

“Cậu bị sao vậy "

"Hôm qua không cẩn thận bị ngã"

"Đau không vậy"

“Em quan tâm anh như vậy, thì anh hết đau rồi "Lục Cảnh làm ra sắc mặt tái nhợt, có chút nhăn mặt cười cười, hắn cắn răng miễn cưỡng chịu đựng đau nhức,cao hứng cùng xúc động chồng chất mâu thuẫn đè lên nhau phát huy vô cùng tinh tế, ngay cả diễn viên Hồng Kông vua màn ảnh Lưu Đức Hoa cũng có vẻ không bằng.

Tại loại hoàn cảnh này cùng không khí này, đừng nói là Hạ Đình như vậy một cô nhóc kinh nghiệm sống chưa nhiều tiểu cô nương, cho dù bây giờ mà có đến một cái thông minh tháo vát ngự tỷ thục nữ chắc chắn cũng sẽ cảm động phát khóc.

Lục Cảnh trong lòng thầm cười một cái, trên mặt lộ ra vẻ mặt trìu mến, hắn nhẹ nhàng lau véo nhẹ hai má Hạ Đình, nói khẽ: "Đừng khóc, anh không sao "

Hạ Đình bĩu môi :"Còn nói không có việc gì, cái trán còn u tím một cục rồi"

Lục Cảnh giả vờ tổn thương làm cho Hạ Đình đối với chính mình hảo cảm gia tăng mục đích đã đạt tới, hắn tin bây giờ nếu tỏ tình với nàng thì cũng có tỉ lệ khá cao.

Ân! Tỉ lệ khá cao nàng sẽ từ chối.

Hắn biết tiếp tục giả bộ quá lâu kiểu gì cũng sẽ bị Hạ Đình phát hiện sẽ khiến cho nàng phản cảm, liền nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ta chính là trên đầu tổn thương có một chút thôi, nhìn qua nó ghê ghê chứ qua vài ngày thì tốt rồi, thật sự không có chuyện gì đâu"

“Thật sự?” Hạ Đình hai mắt có chút đỏ ửng quan tâm hỏi, bộ dáng đáng thương lại để cho Lục Cảnh cảm thấy có chút tội lỗi, có như vậy một cái đơn thuần nữ tử không mang theo chút nào tâm tư đen tối quan tâm lấy chính mình, là cỡ nào hạnh phúc nha.

Lục Cảnh yêu thương xoa xoa nàng đầu tóc mượt êm cười nói: “Hạ Đình ngốc, em quan tâm anh như vậy không sợ ba ba rất tức giận à?”

Hạ Đình nghe vậy chu lên miệng nói:

"Hứ, lúc đầu ba ba đương nhiên không đồng ý rồi, thế nhưng là ta tranh cãi một lúc nên ba ba phải thỏa hiệp á, hơn nữa chúng ta...chúng ta.."

"Chúng ta cái gì ?"Lục Cảnh thắc mắc hỏi.

"Không nói cho cậu nghe"

Tiểu cô nương le lưỡi trêu đùa hắn một cái.

"Thôi mình xuống căn tin ăn sáng nha"

Lục Cảnh sáng giờ chưa ăn gì nên cũng có chút đói, hắn nói.

"Ừm"

Thế là hai người dẫn nhau đi xuống căn tin.

Nói về căn tin trường hắn thì phải kiểu ngạo nói rằng trường hắn là top trường tốt nhất của cả tỉnh nên phải nói là căn tin cực kỳ bắt mắt.

Căn tin ở đây được chia làm 2 tầng, tầng dưới thì để học sinh ngồi ăn sáng,nhìn qua thì có thể thấy nó có tận gần 40 ghế cho học sinh ,phải nói cũng bình thường thôi khi trường hắn có tận 7000 học sinh, tầng trên thì là thư viện để để học sinh có thể ngồi lại đó nghỉ ngơi.

Lựa chọn một bàn ở trong góc, hắn gọi một bát phở còn Hạ Đình ăn bánh ngọt.

Nói về phở thì Lục Cảnh ngạc nhiên lắm, phở ở đây cực kì rẻ chỉ 10đ một bát, trong khi chai sting bé tí cũng đã có giá 10đ rồi, mà lại phở ở đây cũng rất ngon là đàng khác.

Đúng như ông bà thường truyền tụng, là phở thì đúng vừa rẻ vừa ngon mà...

Khác với cái tên này chỉ biết cười đùa tiểu cô nương nãy giờ thì cách gian túc xá không xa thì vừa lúc, Du Đại cùng mấy tên đồng bọn khóa 3 đi ngang qua. Nhìn thấy tên khốn ấy lại vẫn bỏ mặc lời nói của mình mà cứ kè kè bên Hạ Đình, Du Đại ghen ghét quay đầu lại nhìn một chút Trần Lục Cảnh, hôm qua hắn vừa mới biết đàn em Hổ Ca bị tên này chạy tuột mất, hắn cười mỉa mai nói gì đấy vào tai thanh niên bên cạnh rồi lững thững đi lại gần bàn.

Lục Cảnh đang vừa ăn vừa cười nói thì thấy một nhóm người đi lại phía này, ba người, mắt hắn nheo nheo lại lần nữa cười cười gật đầu chào hỏi, đặc biệt tên chó này còn híp mắt nhìn Du Đại tươi cười gặp thêm đũa rau vào bát Hạ Đình khiến Du Đại tức điên nắm chặt nắm tay.

Vừa muốn mở miệng nói thì đúng lúc này, gã thanh niên khóa bên nãy đột ngột cười khẩy nói :"Cậu không cần giới thiệu, bàn này lúc nãy bọn tôi đặt trước, cậu có thể ra ngoài, sẵn tiện trả luôn tiền bàn bồi thường gấp đôi cho bọn này, hiểu?"

"Cái gì?" Lục Cảnh ngạc nhiên, đây là lý do quái quỷ gì vậy. Còn bà nó căn tin lúc nào có dịch vụ đặt bàn trước vậy, còn bồi thường? lí do cũng phải thuyết phục chút chứ.

Tên này cũng không đợi hắn trả lời, đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh khiêu khích quay qua nói tiếp:" Bạn học, cậu có thể trả tiền rồi đi ra, tránh gây cản trở cho người khác ăn uống"

Đợi mãi vẫn chưa thấy Lục Cảnh phản ứng, Du Đại bực mình đe dọa:"Không có việc có thể lượn ra, đừng để anh Thắng nói lần hai"

Mẹ nó hắn cũng biết làm vậy trước Hạ Đình có chút không ổn nhưng cứ nhìn thấy tên chó này cứ ve vãn cạnh nữ thần là hắn lại điên tiết lên.

Bạn học xung quanh nhìn về phía hắn với ánh mắt thông cảm, còn nhìn về phía tên Thắng học trưởng thì là sợ sệt. Bọn người này cũng chỉ là học sinh mọt sách bình thường làm gì có gan mà gây sự với tụi Du Đại bao giờ.

Lục Cảnh cùng Hạ Đình nãy giờ cứ như ngủ mơ nghe vậy tức giận nhìn lại, người gây cản trở không phải các ngươi sao? Tiểu cô nương yếu ớt không muốn tranh chấp làm gì, định bụng đứng lên trả tiền rồi về lớp thì bất thình lình giật mình, Lục Cảnh lên tiếng gầm lên:"Con mẹ nó, ông chỉ làm cái chức vụ bé tẹo mà cũng bày cái mặt lên vậy à, đừng tưởng thằng này dễ bắt nạt"

"Xôn xao…"

Lục Cảnh vừa nói xong, mọi người xung quanh sững sờ nhìn lại thầm thán phục, dám cãi lại phó hội trưởng đúng là hảo hán

Lục Cảnh sao có thể nhịn được, đánh người không đánh mặt,càng nhẫn nhìn thì càng chịu thiệt, lui một bước càng nhục nhã hơn. Lục Cảnh hắn từ lâu không phải loại người chịu được sỉ nhục loại này, mà người đẳng cấp như cùi bắp như mấy tên này sỉ nhục hắn là càng không được phép.

Tôn Thắng là phó hội trưởng đoàn trường bộ phận nghiệp vụ, đi đâu chả có người nịnh nọt.Ai biết bây giờ lại xuất hiện ra cái thằng ranh không theo lẽ thường như vậy.

Cảm giác được ánh mắt Lục Cảnh hung ác nhìn mình. Tôn Thắng là loại người nịnh trên gạt dưới, hắn là tên học sinh quèn gia thế bình thường nhờ mấy trò khôn lỏi mới leo lên được cái vị trí phó trưởng đoàn mà hất hàm bắt nạt con người ta mà thôi, còn chuyện ngược lại còn chưa gặp lần nào, thì sao mà biết cách giải quyết. Bị ánh mắt của Lục Cảnh nhìn chằm chằm, trong lòng đã bắt đầu có chút sợ hãi.

Tôn Thắng không muốn làm to chuyện. Hắn tự biết mình cân lượng ra sao, đàng nào cũng có phải chuyện của hắn đâu mà phải lo làm gì. Nhưng thằng này không thể để mình mất mặt như vậy được, chỉ còn cách làm bộ không chấp nhặt với Lục Cảnh rồi cho qua:"Hiện tại,các học đệ càng ngày càng không biết tôn trọng đàn anh nhỉ? "

Du Đại đơ người, hắn nghiến răng chửi thầm Tôn Thắng nhát gan, đừng tưởng nhận tiền của ông mà chạy được, hắn hất hàm khinh bỉ :"Mày là cái gì mà phải nể, mày tin anh Thắng một câu thôi đủ mày cút luôn khỏi trường không?"

"Đệt" Tôn Thắng mặt hầm hầm nhìn Du Đại, mẹ nó tên này muốn kéo hắn nhập đội đây mà, hắn mà có quyền đuổi tên kia khỏi trường thì còn phải ngồi ở đây phơi đít à.

Tôn Thắng làm bộ như không nghe thấy, nghĩ thầm chuyện này không liên quan đến tự mình, chỉ có những người trẻ tuổi ngông cuồng mới có thể nói ra những lời này, nói mà không suy nghĩ, không tạo cho mình một còn đường để rút lui, mẹ đúng thằng ngu ông không chơi.

Hạ Định lôi kéo mép áo Lục Cảnh giật nhẹ lắc đầu không muốn hắn dây vào, nàng sợ hắn lại bị thương thì nàng lo lắm, tiểu cô nương không tự chủ được mà suy nghĩ.

Lục Cảnh cười nhìn nàng nói :"Yên tâm"

Nói xong, hắn hướng Du Đại đi tới. Tôn Thắng sợ hãi hắn sẽ đánh nhau, vội vàng lui lại vài bước. Lục Cảnh dùng tay gạt một cái, suýt chút nữa làm cho Du Đại ngã chổng vó ra sàn nhà.

"Mày muốn làm gì?"

Du Đại bắt đầu sợ hãi, Lục Cảnh cao hơn hắn cả một cái đầu, tướng người lại to lớn khỏe mạnh, quan trọng hơn là cái khí chất lưu manh kiệt ngạo đang tỏa ra ngoài, làm cho Du Đại run rẩy.

Lục Cảnh không trả lời, hắn lao thẳng lại gần bồi thêm cho tên này thêm vài quyền cước.

"A..."

Bọn người xung quanh nuốt nước bọt nhìn vào cảnh tưởng lộn xôn quanh phòng ăn không dám lao vào can ngăn. Phải đợi lúc sau mới có người phản ứng chạy xuống lâu gọi bảo vệ lên can ngăn.

Trong phòng ăn ký túc xá giờ này thật sự bừa bộn, bồn rửa mặt cùng ghế văng đầy mặt đất, còn Du Đại lúc này đang ngồi ôm mặt ở trên giường để y tá băng bó, đầu hắn còn u lên một cục nữa chứ

Còn cái tên lưu manh này giờ chỉ biết ngồi bên ghế đùa giỡn cô nàng Hạ Định cứ như việc vừa nãy không phải do hắn làm vậy.

"Cậu có sao không, may mà không có đổ máu, đúng là phước bảy đời."Hạ Đình bậm môi nhỏ giọng hỏi, tâm tình buông lỏng rất nhiều.

Du Đại nghe vào như sấm đánh vào tai, hắn mới là người bị đánh có nhầm không. Ánh mắt liếc nhìn Lục Cảnh như kẻ thù giết cha cướp mẹ

Lục Cảnh không thèm để ý, hắn chỉ cười ẩn ẩn nhìn Tôn Thắng một cái rồi bước tới chỗ bảo vệ kí túc lễ phép chào hỏi :"Dượng Trần, ngài khỏe chứ"

"Khỏe cái con khỉ, cậu là một học sinh mà dám ẩu đả ngay trong trường, cậu đợi kỷ luật đi" Lão Trận tức giận đập bàn một cái.

Lục Cảnh phản ứng cũng rất nhanh, hắn hiểu được Du Đại chắc chắn sẽ đổ hết lỗi sang cho mình. Hắn không hề muốn chuyện này đến tai ban kỉ luật mà muốn dập úp nó ngay bây giờ,vừa lúc ở đây còn có người giúp hắn.

"Bác Trần, là những bạn học này gây sự đánh người trước trước nên cậu ấy mới đánh lại" Hạ Đình vội vàng bất bình chỉ tay về phía Du Đại nhỏ giọng bênh vực.

Lục Cảnh thầm đắc ý, không uống công hắn thương cô nàng này như vậy, đúng là cô vợ nhỏ đáng yêu của hắn mà.

Tôn Thắng ở bên cạnh có chút chột dạ, hắn mặt không đổi sắc bán đứng Du Đại:

"E hèm, hai học đệ này cũng chỉ mới xảy ra có chút tranh cãi nhỏ không nghiêm trọng, thôi thì để bạn học này viết một bản kiểm điểm lỗi lầm được rồi"

Chần chừ một lát rồi lão Trần cũng gật đầu đồng ý, lão cũng chẳng buồn làm to chuyện làm gì cho mệt.

Lục Cảnh nhẹ nhàng gật đầu: "Tối nay về cháu sẽ viết ngay."

"Không được, cậu phải viết ngay bây giờ, nhất định phải cho bạn học này một câu trả lời thỏa đáng."Tôn Thắng nghiêm nghị lớn tiếng nói.

Lục Cảnh nhìn thoáng qua Tôn Thắng. Tại chỗ này viết kiểm điểm, tại chỗ này cho một câu trả lời, đây là muốn mọi việc kết thúc tại đây. Hảo hội trưởng, cao tay, xích mích giữa bọn hắn coi như xóa bỏ.

Lúc này, Du Đại nghe được nhu vậy vội vàng mở miệng phản đối :" Không được, chuyện này.."

"Ừm, tôi cũng biết ý của cậu, cậu không cần xin miễn tội cho bạn học này, cứ yên tâm nghỉ ngơi" Không đợi Du Đại nói xong, Tôn Thắng vội vàng cắt ngang rồi đi thật nhanh rời khỏi căn tin không cho Du Đại cơ hội nói tiếp.

Bảo vệ trường học cùng y tá nhìn thấy sự việc đã được không chế cho nên họ cũng từ từ rời đi.

Trên thực tế, đây chỉ là sự kiện đánh nhau nhỏ mà thôi,ân..chả có gì nghiêm trọng cả.

Du Đại đỏ mắt nhìn chặt vào Lục Cảnh nghiến răng im lặng không nói.

Lục Cảnh bảo Hạ Đình đứng đợi bên ngoài, đợi cho bên trong đã vắng người, mới tiến lại bên cạnh Du Đại nói: "Nếu mày không phải học sinh, chết trước mặt tao, tao còn ngại nhìn."

Du Đại nghe được kinh hãi, ý tứ của Lục Cảnh thật sự quá rõ ràng, nếu bọn hắn xung đột bên ngoài, có lẽ hắn không chỉ bị đánh một trận đơn gian như vậy.

Chỉ nói như vậy, Lục Cảnh quanh người đi không quan tâm Du Đại đang gầm mặt ở trong không biết đang nghĩ gì.

Trở về lớp, trên hành lang ngoài phòng hắn đã có rất nhiều bạn học vây quanh, bọn họ cũng đã biết nguyên nhân sự việc vừa mới xảy ra.

"Này, lúc nãy vì sao muốn giúp anh, có phải em thích anh mất rồi không ?" Lục Cảnh con mắt nhanh chóng chuyển động hài hước trêu chọc.

Hạ Đình da mặt vốn đã có chút mỏng, bây giờ nghe được hắn cố ý nói như thế, hai má nhất thời đỏ bừng kiều diễm, phương tâm nhảy lên ngo ngue muốn động:"Không phải...tôi làm sao có thể thích cậu chứ, là..là..chúng ta là bạn nên đương nhiên phải giúp cậu rồi, hừ..vô lại"

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng thiếu nữ, Lục Cảnh trong lòng có chút ngứa, hận không thể dang tay mà ôm vào lòng, nuốt nước miếng một cái:" Nhưng anh thích em a "

Trời trưa nhuộm đỏ phía đông bầu trời, từng mảnh từng mảnh ráng nắng hợp thành "Ráng đỏ"! Một nàng tiên nữ hai má đỏ ửng phiêu phiêu đi tới, tựa hồ như tâm trạng ngọt ngào của thiếu nữ.

"Mặc kệ cậu, không đứng đắn!" Trong lòng Hạ Đình rung lên một cái, đối với tiểu cô nương thanh xuân rực rỡ như nàng, lời nói đầy mật như vậy dễ dàng đủ để nàng mặt đỏ tới mang tai thẹn thùng không thôi.

"Chẳng lẽ. . . Tiểu Hạ Đình không thích anh sao" Lục Cảnh bỗng nhiên dắt bàn tay nhỏ của nàng.

"A..." Thân thể Hạ Đình bỗng nhiên run rẩy một chút, nữ nhân thận trọng để nàng tượng trưng vùng vẫy một hồi, nhưng lại không có thoát ra khỏi tay hắn, cuối cùng chỉ có thể tùy ý hắn nắm lấy tay nhỏ.

Quay mặt nhìn lấy gần trong gang tấc suất khí thiếu niên, Hạ Đình xấu hổ hai má đỏ choáng vội vàng liếc mắt né tránh, chỉ là phương tâm thiếu nữ không bình tĩnh nhảy lên loạn xạ thiếu kiểm soát,giống như nai con hoảng sợ muốn từ trong ngực nhảy ra.

Muốn mở miệng trách cứ hắn mau buông nàng ra, nhưng cuối cùng tâm trạng thiếu nữ nữ xẩu hổ đến mức nói không ra lời, cuối cùng vẫn là nhu thuận hết mức ghé sát bên cạnh thiếu niên tay trong tay mà đi, tựa hồ như một đôi kim đồng ngọc nữ.

Chỉ là, Lục Cảnh cùng Hạ Đình không hề chú ý động tác thân mật của mình lại bị một cái nào đó nữ sinh nhìn ở trong mắt, trong lòng cảm thấy ê ẩm, hâm mộ không thôi.

Bên cạnh góc hành lang, một cái kết tóc đuôi ngựa xinh đẹp tiểu nữ hài thương tâm nhìn qua. Cô bé này chính là Bội Linh, tiểu nữ sinh thầm mến Lục Cảnh.

Có thể nói, Bội Linh thực sự là yêu thích Lục Cảnh rất lâu từ trước, đối với cô nàng thiếu nữ thân mật chen chân trước mình để nàng cảm thấy buồn bực, khó chịu cực kỳ. Rất muốn đi lên tranh cãi một trận, cuối cùng vẫn là nén giận không dám làm mất lòng nam nhân kia.

Đã không thể ngăn cản được, lại càng nhìn càng tức giận, nàng đánh uất ức chạy trối chết.

Khi đi ngang qua một dãy nhà tầng, cảm thấy hắn bỗng im lặng là lạ, Hạ Đình định mở miệng nói thì Lục Cảnh đột nhiên đẩy nàng vào tường, ghé vào tai nàng thở nhẹ một cái, thì thào: "Hạ Đình, anh yêu em..."

Hạ Đình gặp hắn đột ngột hành động như vậy, hai má rất nhanh nổi lên hai đóa anh đào đỏ bừng ngại ngùng không thôi.

"Ta...tớ..."Muốn mở miệng nói gì đó nhưng vấn đề quá nhạy cảm khiến nàng ấp úng không nói nên lời .

Không đợi nàng nói tiếp, Lục Cảnh hai tay giữ chặt hông nàng, lập tức cúi đầu xuống ngậm chặt môi hồng ướt át một trận cấu xé.

Hạ Đình hoảng loạn trợn to mắt đẹp, nắm tay vô lực tượng trưng đẩy một chút bả vai Lục Cảnh, chỉ là kinh nghiệm quá ít sao có thể chống cự lại kích thích mà tên chó này mang lại, nàng rất nhanh liền đắm chìm trong nụ hôn ẩm ướt của hắn, đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại tùy ý bị Lục Cảnh quấn lấy thưởng thức, hơn nữa còn mê ly đưa lưỡi ra cho hắn ngậm mút.

Lục Cảnh động tác cũng không có dừng lại, tay phải hắn thò vào cổ áo trực tiếp đặt tại bộ ngực nhỏ mềm mại đầy đặn, dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngực xuống kẹp chặt hai hạt đỏ bừng núm vú mà mân mê nhẹ nhàng.

"Ưmm..hờ.."

Bộ ngực mẫn cảm nhất là núm vú bị Lục Cảnh kẹp chặt, nàng nhịn không nổi rên nhẹ ,khó nhịn thở gấp, môi hồng ngậm lấy Lục Cảnh đầu lưỡi lung tung dạo chơi.

Hôn nàng một lúc đã đời, Lục Cảnh biết không thể tại phía sau phía sau trường ăn nàng được, lại tranh thủ ngậm mút đầu lưỡi ẩm ướt của nàng một lần, chiếm đủ tiện nghi về sau, vẫn còn có chút tiếc nuối thả ra Hạ Đình rồi đi vào lớp.

Lúc này Hạ Đình còn trong cơn mơ màng, mặt của nàng đỏ ửng vẫn chưa nguôi, sờ vào bờ môi có chút sưng lên,lẩm bẩm:

"Nụ hôn đầu của mình...."

Phương tâm thiếu nữ, giống như sen hoa nở rộ, cảm thấy trái tim bên ngực trái mình đập loạn mừng thầm nho nhỏ.

Đối với những lời đường mật của nam nhân, chưa chắc đã khiến nữ nhân đối với bọn hắn ôm ấp hoài bão. Cũng như thực tế, cũng không có nam nhân nào có được bản sự này. Nhưng có một điều có thể khẳng định được, dù một vài câu nói thật không thể 'cua' gái được, nhưng nếu biết vận dụng thật tốt, nhưng lời như vậy chắc chắn làm ít công to. Nam nhân cam đảm dám mở miệng thử nghiệm tỏ tình một lần, dù có thật bại nhưng ít nhất có thể để cho nữ nhân có một chút ấn tượng về mình, dễ dàng mở ra các bước tiến công tiếp theo.

P/s:

Ủng hộ cho mình có thêm động lực nhé

MB BANK:1010027102004

MOMO:0357889835

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 21
Lượt đọc 1079

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.