Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam nhân nhu nhược

Tiểu thuyết gốc · 2484 chữ

Lại nói về Lâm Hạ Vi lúc này, nàng đã sớm khuôn mặt hằm hằm sương lạnh lên xe lái thẳng về nhà, đã mấy hôm nay nàng cùng trượng phu càng lúc càng xích mích với nhau, hễ cứ gặp mặt thì nàng lại không nhịn được muốn mắng tên phế vật này cho thoải mái, thậm chí là bực mình lên đều muốn ra tay đánh hắn một trận.

Đã bực mình gần chết vì tên nhóc bỉ tính kia lại gặp phải cái lão hiệu trưởng dâm tiện này càng khiến tâm trạng của nàng càng thêm khó chịu, với tính cách thiếu nhẫn nại của nàng, Lâm Hạ Vi cho lão luôn hai đấm cho giải tỏa tâm trạng, khóe miệng hơi nhếch lên khinh thường, lão già ấy nghĩ lão là gì chứ, một con chó trong mắt nàng mà thôi.

Nghĩ như vậy, Lâm Hạ Vi lại không nhịn được lấy điện thoại tiếp một đầu số, đợi bên kia kết nổi, mỹ phụ bỗng nhiên vỗ ghế thật mạnh" Ầm" một tiếng :" Hà Tín, anh thật không yên phận một chút được sao? Năm lần bảy lượt muốn khiêu khích kiên nhẫn của tôi"

"Thử xem anh làm cái gì đi, chủ đạo tập trận đến mức hi sinh 20 chiến sĩ, anh rốt cuộc có bị điên không? Được lắm, lại còn dám nói bồi thường tiền là đủ? Lâm Hạ Vi phẫn nỗ trừng mắt, cao giọng tức giận vài nát tờ bưu kiện trong tay:" Vì nhậu nhẹt mà khiến cả tiểu đội mất mạng, anh rốt cuộc có phải quân nhân hay không?"

Nam nhân được gọi là Hà Tín lúc này vốn là đang nhàn nhà ngủ ngon một giấc, trong tay vẫn cầm lên một phần tư liệu, nhưng nhìn cũng không thèm nhìn, bởi vì trong lòng hắn đều biết, cái tờ báo này đều là do hắn làm ra chuyện lớn hôm trước mới có, chỉ vì nhất thời nổi hứng tiến hành diễn tập tỏ vẻ khí thế mà không hề quan tâm nguy hiểm, hiện tại đã xảy ra chuyện để cấp trên truy cứu, hắn thật sự là khó có thể thoát khỏi trách nhiệm này.

"Vợ à anh nói, em không cần phải nghiêm trọng như vậy chứ?" Hà Tín mang lên vẻ mặt ngái ngủ cười khổ hối lỗi: "Anh thừa nhận vụ việc này đích thật là có một chút sai xót. Nhưng anh đâu biết nửa đêm lại đột nhiên có sạt lở ở khu đóng quân, cái này cũng không thể trách anh được"

"Phi, lại còn dám đổ lỗi cho bão, anh không biết xem trước thời tiết sao?" Lâm Hạ Vi tức run, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén phảng phất xuyên quá màn hình cứa vào não bộ nam nhân, cười lạnh nói:" Anh có biết vì chuyện này mà ba tôi bị bộ trưởng trách móc một trận không, suýt chút nữa ông ấy còn bị tản chức, phế vật ,khốn kiếp"

Hà Tín toàn thân run rẩy sợ hãi một trận, dù không đối mặt với nàng cũng đã để hắn không dám làm càn, mặt mày ủ rũ thấp giọng cười khổ :" Vi Vi a, anh đã biết lỗi rồi a, chắc chắn lần sau sẽ không có vụ việc này tiếp diễn nữa, anh đảm bảo"

"Ha ha, còn muốn lần sau?" Lâm Hạ Vi xì miệng, một mặt tràn đầy chán ghét hối hận, nàng chẳng hiểu sao lại ngu ngốc gả cho tên trượng phu ngu dốt này, thật là thành sự thì ít mà bại sự thì có thừa.

Phải nói là Hà Tín thật sự quá nhu nhược, ngoài đêm tân hôn đầu tiên hắn được lên giường với nàng, kể từ khi nàng sinh đẻ con gái trở đi, người vợ này chưa một lần để hắn chạm vào người, hắn thật cảm giác mình như một người thừa trong gia đình này vậy.

Hắn từng dùng sức mạnh, dùng tình cảm con gái, thậm chí ảo tưởng dùng đến tình dục để lấy được trái tim nàng, chỉ là tất cả đều quá thật bại. Dần dần hắn bỏ cuộc muốn chuyển hướng sang sự nghiệp, đương nhiên cái này tại phía gia đình nàng dù có ghét bỏ thế nào thì cũng đều nhắm một mắt đưa hắn vào đơn vị quân đội tốt nhất thành phố vẻ vang gia thế Lâm gia một hồi.

Cứ nghĩ bản thân sẽ làm ra một phen công tích lẫy lừng, thế nhưng là cái hắn làm ra tất cả đều là bại sự trọng tội, hắn được Lâm gia năm lần bảy lượt ra tay thoát án, đi kèm là ánh mắt khinh bỉ từ con dân gia tộc. Hà Tín thật hiểu rõ, hắn chẳng có một chút tư chất gì cả, hắn bản chất cũng chỉ là một con bù nhìn được Lâm gia mang về để che mắt người ngoài, để tiểu thư Lâm gia không phải gả ra ngoài, cũng không để cho tộc nhân gia tộc còn lại đi vào tranh quyền đoạt lợi, hắn thật chỉ là rác rưởi, thật không hơn không kém.

Hắn chán nản, rượu, tiền đút lót, quán bar đối với hắn lúc này đã quá quen thuộc, chỉ là có một cái hắn chưa bao giờ dám can đảm chạm vào...gái, chạm vào sẽ chết.. Rất thảm!

"Phế vật, anh còn mặt mũi tiếp tục đảm nhiệm trung đoàn sao? Từ ngày mai lập tức từ chức cút về nhà đi"

Nghe được nàng giận dữ mắng mỏ mình,  trong lòng hắn bùng lên một cơn phẫn uất giận dữ! Mình đã ăn nói khép nép, không nghĩ tới nàng lại còn bất cận nhân tình như vậy.

Nhưng là, hắn không dám cãi lại, Hàn Tín đã nhịn quen

"Ha ha, em bình tĩnh một chút" Hà Tín nở nụ cười nịnh nọt:" Nói với ba cho anh một cơ hội cuối cùng, anh chắc chắn sẽ lập một công trạng chuộc tội, hết thảy sai lầm sau đó anh sẽ một mình chịu trách nhiệm"

"Anh chịu trách nhiệm? Phế vật như anh

"Cô..cô" Hà Tín cơ mặt run rẩy liên tục, tức giận để hắn nghiến răng liên tục, chỉ là vẫn không dám mở miệng quát mắng cái gì.

Cuối cùng đánh hít sâu môi hơi, dịu giọng xuề xòa mà nói:" Em chậm rãi một chút, chúng ta thế nào cũng là vợ chồng, không thể vì chút chuyện mà căng thẳng a"

"Vợ chồng? Được rồi, tôi muốn nói với anh một chuyện, đợi tiểu Anh sinh nhật 15 tuổi, chúng ta ly hôn đi"

"Cái gì" Đầu óc Hà Tín nổ 'oanh' một tiếng, toàn thân lúc này giống như là bị chùy nặng ngàn cân đập trúng. Hắn vừa nghe thấy gì? Nàng vậy mà muốn ly hôn với hắn.

Khuất phục, uất ức mãnh liệt. Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác mình đều nhanh muốn hộc máu. Đối với một nam nhân, hai thứ nhục nhã nhất trong đời, một chính là nhìn vợ mình âu yếm trước mặt cùng nam nhân khác, hai chính là bị chính vợ của mình mở lời ly hôn. Thật không còn gì khuất nhục hơn nữa rồi...

"Không được, anh không đồng ý"

"Cái này không do anh quyết định, tút.. tút" Không có một chút thương lượng nào, Hà Tín thất thần nhìn lấy điện thoại, trái tim hắn tựa hồ muốn rớt vào đáy vực.

Khuôn mặt mặt trắng bệch vô thần nhìn lên tâm ảnh cưới treo tại góc phòng, trong đầu hắn vậy mà bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ điên cuồng....nàng...nàng chỉ là đang lấy cớ ly hôn hắn mà thôi...vợ hắn chắc chắn đang vụng trộm cùng nam nhân khác. Khốn kiếp, khốn kiếp, tao muốn giết người...giết người...

Phòng hiệu trưởng.

Hồ Khánh hận, hắn muốn trả thù nàng, nhưng hắn biết gia thế nàng rất khủng, hắn chưa vội manh động mà chờ đợi cả năm nay, cứ mỗi lần nhớ về Lâm Hạ Vi là thằng em của hắn lại cảm thấy đau ở dưới, sinh lí cả năm nay của hắn giảm xuống không phanh, những con đàn bà ngày xưa bị hắn đ-t phục bây giờ vội vàng đua nhau đội cho hắn một đầu nón xanh, hắn ám ảnh nàng rồi, Hồ Khánh biết nếu muốn mình bình thường trở lại thì nhất định phải đè nàng dưới háng mà phát tiết cơn hận.

Nghĩ như vậy hắn lại càng quyết tâm trả thù, nhưng cứ đợi mãi mà hắn vẫn chẳng thấy hi vọng ,cho đến hôm nay vô tình đi qua phòng hiệu trưởng, Hồ Khánh biết đây là cơ hội duy nhất của mình.

Đi đến chiếc ghế bên cạnh bàn, Hồ Khánh bình tĩnh uống một chén trà, hắn nhìn vào khuôn mặt có chút máu me cũng dữ tợn của Trần Long, âm trầm mà nói: "Thầy Long a, tôi nghĩ chúng ta có cùng chung mục đích đấy, ông có muốn hợp tác một chút không?"

"Tao chả có cái gì muốn hợp tác cùng mày cả, cửa ở đằng kia, mới ra cho "

Trần Long cảnh giác nhìn Hồ Khánh, lão vẫn chưa tin tưởng lời nói của hắn.

"Ấy , hiệu trưởng bình tĩnh, tôi nói đang thực sự nghiêm túc " Hồ Khánh tươi cười nhìn lão, bỗng nhiên mặt hắn dữ tợn gằn giọng:" Vào chuyện chính đi, tôi muốn trả thủ cô ta ,tôi nghĩ là ông sẽ giúp tôi chứ, hiệu trưởng Long"

"Cậu muốn làm thế nào ?"

Trần Long nheo mắt, lão đã có chút tin, bởi lão cũng nghe nói tên này chuyên môn đi trêu chọc gái nhà lành, chắc là chọc trúng con chằn tinh bị đá dập dái đây mà, thì ra không chỉ mình bị thế này.

Lão thầm cười trong lòng mà không hề nghĩ tới lão đoán đúng, Hồ Khánh thât bị nàng giáo sự diễm lệ đá đến dập dái thật.

"Cho cô ta nếm mùi đau đớn, tôi muốn cô ta phải nằm dưới háng tôi đau đớn hát chinh phục"  Nhìn khuôn mặt đã bình tĩnh lại của lão, Hồ Khánh hiển nhiên biết lão già này đã tin mình một chút.

Trần Long xoa xoa vết máu trên khóe cằm,  có chút khinh thường nói: "Ý nghĩ hay đấy, nhưng cậu nghĩ hai người quèn kiếp chúng ta có thể làm gì được cô ta đâu?"

"Vì vậy nên tôi mới cần ông giúp tôi, được chứ?" Hồ Khánh nói,đúng là gia thế Lâm Hạ Vi quá lớn hắn không thể làm cương được, dù nhà của hắn cũng có chút giàu có nhưng vẫn thương nhân mà thôi, làm sao so được với quân đội, phải biết ba cô ta là thủ trưởng quân khu thành phố đấy, không cẩn thận chết lúc nào cũng không biết.

"Cậu nói cho tôi một kế hoạch, nếu tôi thấy hợp lý thì chúng ta bắt tay" Trần Long nói.

Hồ Khánh trầm ngâm một lúc ,hắn chậm rãi nói: "Đầu tiên chúng ta không thể dùng biện pháp mạnh với cô ta mà phải dùng kế, đầu năm sau trường chúng ta có một cuộc họp giám khẩn đúng không?"

"Thì sao?" Trần Long gật đầu nghi hoặc.

"Chúng ta có thể tổ chức một buổi liên hoan trường tại hộp đêm, còn lại chỉ việc cho một ít bột nhỏ...ha ha" Hồ Khánh dâm tiện cười nói.

"Phi..cậu nghi cô ta bị ngu ?"

Trần Long nhổ một ngụm nước bọt,khinh bỉ nhìn hắn.

"Không,không..tôi chưa nói hết " Hồ Khánh cười âm trầm nói:" Trường chúng ta có con ả Mỹ Tâm rất thân với Lâm Hạ Vi, chúng ta có thể nhờ ả ta mời Lâm Hạ Vi uống li rượu mà chúng ta đã chuẩn bị, dù Lâm Hạ Vi có thông minh đến mấy cũng không thể ngờ bạn thân của cô ta là người hại mình".

"Haha....được, nhưng liệu Mỹ Tâm có nghe lời cậu không?" Trần Long cười đắc chí.

"Việc này ông yên tâm, Mỹ Tâm là tình nhân của tôi, nàng sẽ hoàn toàn nghe lời, ông chỉ việc làm sao để Lâm Hạ Vi đồng ý tham gia tiệc rượu là được"

Hồ Khánh tự tin nói.

"Được, còn về lão già thủ trưởng, chúng ta chơi chán nhường lại cho bọn đàn em Hoàng ca hưởng chút ít, chết thảm là chúng nó, vậy chẳng phải đơn giản a, ha ha" Hồ Khánh hai mắt ẩn hiện dâm tà, ngón tay già gõ gõ mặt bàn cười đầy đắc ý.

"Đại ca Hoàng?"

"Là ông trùm khu vực này, tôi có quen biết lão nhân gia chút đỉnh"

Trần Long nghe hắn nói vậy cũng yên tâm, lão đương nhiên cũng có chút hiểu sơ người này, cũng thầm có chút ước ao tên Khánh này, con ả Mỹ Tâm tuy không phải mỹ nữ đỉnh cấp nhưng nhìn cũng rất ngon, mấy lần lão có tán tỉnh nhưng ả ta đều từ chối,thì ra là bị tên này kéo lên giường trước rồi, cái này để lão đều có chút hâm mộ không thôi.

Định bụng hôm nào nhờ Hồ Khánh cho lão nhấp con đĩ này một hôm mới được.

"Haha, có đại ca Hoàng thì chuyện này chắc chắn hơn rồi " Trần Long tự tin, hắn không ngờ tên này lại quen gã, nhưng hắn cũng hơi tiếc vì nghe nói tên Hoàng này nghiện gái lắm, chắc hắn phải bấm bụng nhường gã chơi con ả Lâm Hạ Vi chán rồi mới đến lượt mình.

Nói về Hoàng thì hắn là trùm thế giới ngầm ở thành phố Tùng Lâm này, địa bàn của hắn  hoàn toàn ngang ngửa cả thị trấn Hội An rồi ,nhưng nếu nói về thực lực hay đàn em thì chắc xách dép cũng không bằng được Khang Hổ dù hắn đang ở cái thời mà người ta gọi là phế vật.

Còn Khang Hổ bây giờ khác rồi, thế lực của Hổ ca bây giờ phải nói là tiếng tăm vang xa, thời gian gần đầy phải nói là tên này đều gần giống như chó điên cắn bậy, hầu hết địa bàn khu vực khác đều có chút đỉnh rơi vào tay đàn em.

"Được, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ"

Trần Long cười nói,lão mong chờ ngày đó đến thật nhanh.

"Hợp tác vui vẻ,chúng ta có nên đi trước hộp đêm tìm hiểu một chút dịch vụ không nhỉ,ha ha"Hồ Khánh cười dâm

"Được chứ, được chứ, chúng ta đi luôn bây giờ haha"

...

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 758

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.