Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 937 chữ

" Lôi tổng, ngài cứ nói quá..."

" Bạch tổng, rượu này tôi không uống được nữa đâu..."

" Vu tiểu thư thật xinh đẹp..."

Trong một phòng bao rộng lớn, tiếng nhạc xập xình xen lẫn tiếng ly rượu va chạm tạo nên những âm thanh chói tai. Đèn đỏ cùng đèn vàng xoay một vòng rồi lại giao nhau, ánh sáng chập chờn. Một đám gã đàn ông to cao thô kệch cười nói với một cô gái, nhưng khoảng cánh 1m lại không lại gần. Cô gái mặc váy đỏ, hở hai vai cùng cần cổ trước nõn, tóc ngắn buông xuống, thấy mơ hồ vài sợi màu lam. Mắt phượng cùng mũi cao, môi được tô màu đỏ nhạt, kết hợp hàng lông mày liễu, cả khuôn mặt nhìn vô cùng gợi cảm. Một tay cô cầm ly rượu màu đỏ sóng sánh, cụng ly với một gã đàn ông. Tay còn lại vịn thánh ghế, ngón tay ngoắc vào khẩu súng màu đen, hai chân gác chéo.

" Bạch tổng, ly này nữa thôi nhé." Vu Thường đưa ly rượu lên môi, ngửa cổ ra uống hết, mắt liếc qua người đàn ông được gọi là Bạch tổng, thấy hắn đang chăm chú nhìn lên người mình, cô lặng lẽ nở nụ cười nhạt

" Vu tiểu thư, hôm nay chúng ta cùng vui, một hai ly rượu có là gì..."

" Ha ha, Bạch tổng nói đúng..."

Bạch tổng cười cười, Vu Thường nhìn vào không biết thấy tại sao lại chướng mắt, cô đặt ly rượu trống rỗng xuống bàn, đứng lên đi, làn váy đỏ theo đó vút một đường cong hoàn mĩ. Bạch tổng thấy người đẹp đi, không nghĩ ngợi gi mà nắm lấy cổ tay Vu Thường kéo lại

" Vu tiểu thư, chúng ta còn chưa..."

Hắn chưa nói hết câu, ngay giữa mi tâm đã bị một khẩu súng đen ngòm dí vào, ngay tại lúc đó, không khí của phòng bao cũng im lặng, chỉ còn lại tiếng nhạc. Chủ nhân của khẩu súng đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt thiếu kiên nhẫn, dường như chỉ cần hắn nói thêm một câu nữa thì không nghi ngờ gì, cô gái ấy sẽ nổ súng thật. Bạch tổng run run ngước lên nhìn khẩu súng gí trên trán mình, sợ hãi thả cổ tay đang kéo ra, hắn lui lại về phía sau, co vào một góc ghế.

Vu Thường chán ghét nhìn hắn, ném khẩu súng lên bàn. Khẩu súng rơi 'cạch' một tiếng lên bàn, đám đàn ông trong phòng hít vào một ngụm khí lạnh, đáng sợ quá. Cô cúi người xuống, rút một tờ giấy trong hộp giấy lau, tỉ mỉ lau từ cổ tay xuống đến từng ngón tay, lau xong thả nhẹ tờ giấy, cũng không để ý gì nữa, với khẩu súng rồi ra ngoài.

Ngay khi Vu Thường bước ra, cánh cửa khép lại, trong phòng bao mới vang lên những tiếng mắng chửi

" Mẹ kiếp, Bạch tổng anh làm cái quái gì vậy? Tôi sợ đến mức vãi cả ra quần."

" Đứa con gái kia ghê quá, nếu không phải vì bên trên nói xuống không được động đến cô ta thì tôi cũng đã sớm..."

" Con mẹ nó đúng là hoa hồng có gai."

"..."


Vu Thường vừa đi vừa mở ống đạn khẩu súng, đổ hết đạn trong đó ra, cuối cùng chỉ còn lại là khẩu súng rỗng, vứt vào thùng rác ngay cạnh đó. Ngón tay cô mân mê mấy viên đạn bạc, khóe miệng khẽ nhếch lên, phác họa một đường cong đẹp đẽ, giọng nói trong trẻo lan ra tận cuối hành lang

" Thế nào rồi? Ra đi."

Bới vì phòng lúc nãy là phòng bao riêng, hơn nữa đám đàn ông đó bao cả tầng, đến cả phục vụ cũng không được lên, nên bây giờ chỉ có mình Vu Thường đứng ngay giữa hành lang.

" Còn phải định bắt tôi đi lại mời anh ra sao?"

Vu Thường vừa dứt lời, đằng sau đã có một người đàn ông một thân màu đen bước ra, nhưng bên túi ngực trái lại được thêu thêm một bông hoa màu đỏ hồng, nhìn rất kì quái. Cô chỉ liếc qua, sau đó hờ hững cất giọng hỏi

" Đi đâu?"

" Thưa cô chủ, Vu tiên sinh đợi nói đợi ở trong xe."

Nói xong, anh ta thuần thục lấy từ trong túi ra một chiếc camera mini cùng một chiếc điện thoại, nhìn qua nhìn lại, dường như anh ta đang chọn lọc từ ngữ

" Đây là những thứ mà Vu tiên sinh đã cho người theo dõi cô trong tháng này, những cái này cũng được gửi cho ngài ấy rồi. Vu tiên sinh bảo đưa cái này cho cô, rồi nói cô đưa lại và giải thích cho ngài ấy." Anh ta còn bổ sung thêm " Cái này cũng được gửi cho Vu lão gia, Vu lão gia bảo nếu cô không có công việc tử tế thì sẽ cho người đến bắt cô sang bên kia."

Khóe miệng Vu Thường giật giật. Thảo nào, cô cứ có cảm giác có người theo dõi mình cả tháng nay, hóa ra là người của ông anh kia.

Còn cái gì mà " Vu lão gia bảo nếu cô không có công việc tử tế thì sẽ cho người đến bắt cô" nữa?

Cái mẹ gì mới về nước được một tháng, công việc tử tế cái quần què?

Bạn đang đọc Toàn phát hoàn yêu sáng tác bởi NhượcBánThương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhượcBánThương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.