Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khuôn mặt trong gương

Phiên bản Dịch · 1762 chữ

Buổi tối.

Tiểu khu chung cư Tân Thiên Địa, Liệp Đức.

Một chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa tiểu khu.

“Vậy cũng có nghĩa An Miểu luôn luôn nói dối chúng ta?”

Bốn người ngồi trên xe cảnh sát, là có Hàn Phi, Chu Hy Á, Tiểu Vương và Lâm Mặc, người vừa lên tiếng là Tiểu Vương.

“Không loại trừ tình huống này.” Lâm Mặc thấp giọng nói.

Cho tới ngày hôm nay, anh ta hóa trang rất thành công, ba người trước mắt này căn bản không hề nghi ngờ gì Lâm Mặc.

Sau tất cả anh là người mà đích thân giáo sư trường cảnh sát Quảng Châu chấp bút viết thư giới thiệu tôn trọng, ai mà ngờ tới được giáo sư trường cảnh sát lại tiến cử một nghi phạm tiến vào tổ chuyên án.

Có thể nói đây là tầng bảo vệ hoàn hảo nhất.

“Tại sao cô ta phải nói dối?”

Chu Hy Á lẩm bẩm.

Hàn Phi mở cửa xe nói: “Có phải nói dối hay không, chúng ta đi tới sẽ biết.”

Nói rồi xuống khỏi xe.

Ba người còn lại lần lượt xuống xe.

Không thể không nói có cảnh sát điều tra án giúp là một chuyện vô cùng tiện lợi, sau khi đưa ra thẻ cảnh sát, chủ tòa tiểu khu đưa bọn họ đến căn hộ của An Miểu ở tòa số 3.

Đồng thời giúp bọn họ mở cửa lớn bảo mật.

Mấy người cùng vào thang máy ấn tầng 23, cũng chính là số tầng của An Miểu.

Vừa đi ra khỏi thang máy liền phát hiện ra cả tầng rất tối tăm.

“Đèn tầng này bị hỏng, mấy ngày hôm nay đang báo sửa.” Chủ tòa nhà bên cạnh giái thích.

Mấy người Lâm Mặc cũng không để ý, đi thẳng tới phòng 2305, căn hộ của An Miểu, ấn chuông.

“Ding dong!”

Tiếng chuông vang lên mấy lần, không có air a mở cửa.

“Không có người à?” Hàn Phi cau mày lại, quay đầu nhìn chủ tòa nhà, chuẩn bị để chủ nhà mở cửa, lần này bọn họ mang theo lệnh lục soát tới, mở miệng nói: “Anh mở cửa đi.”

Chủ nhà lấy ra một chùm chìa khóa, tìm thấy chìa khóa căn hộ 2305, vừa tiến về phía trước một bước.

“Cạch…”

Tiếng cửa gỗ chuyển động từ từ vang lên.

Cửa phòng 2305 được mở ra, bên trong tối đen, không hề bật đèn, cũng không có bất cứ tia sáng nào, một khuôn mặt trắng xuất hiện ở khe cửa u tối.

“Mấy người tìm…”

Người này mới nói được một nửa, sau khi nhìn thấy Chu Hy Á và Tiểu Vương, sửa miệng nói: “Là nhân viên cảnh sát à, mấy người có chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt đột nhiên xuất hiện đó chính là An Miểu.

“Chúng tôi tìm cô hỏi chút chuyện.” Chu Hy Á mở miệng nói: “Có thể vào nhà nói chuyện không?”

“Có thể.” An Miểu gật đầu, tránh người qua một bên để mấy người đi vào.

Còn chủ nhà thì tạm biệt rời đi.

Hàn Phi, Chu Hy Á và Tiểu Vương theo nhau đi vào căn hộ.

Đợi tới khi Lâm Mặc đi sượt qua người An Miểu, anh ta phát hiện tay An Miểu đặt ở phía sau, hai ngón tay không ngừng đan vào nhau.

Đây là thói quen khi con người căng thẳng sẽ vô ý thức làm ra một động tác nhỏ.

Cô ta đang căng thẳng cái gì?

Lâm Mặc trầm tư suy nghĩ, đi theo vào căn hộ của An Miểu.

Ánh đèn trong căn nhà rất tối, là một chung cư có kiểu nhà một gian hai phòng ngủ một nhà vệ sinh, lúc này chỉ có đèn phòng khách là đang sáng, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì ánh đèn lại rất tối, khiến người ta không thể nhìn thấy tình hình gì khác trong căn phòng.

Lúc này An Miểu mới đóng cửa phòng, đi tới hỏi: “Mấy vị có uống nước gì không?”

“Không cần đâu.” Hàn Phi trừ chối thẳng thừng nói: “Chúng tôi tới đây chủ yếu là tới tìm cô tìm hiểu tình hình vụ án 2901 chút.”

“Chuyện gì vậy?” Khuôn mặt An Miểu chán nản nói: “Lần trước cảnh sát Chu tới tìm tôi hỏi chuyện, tôi đã nói hết tất cả những gì tôi biết cho cô ấy rồi, mấy người còn muốn hỏi gì nữa?”

Hàn Phi quay đầu ý bảo Chu Hy Á hỏi.

Chu Hy Á gật đầu.

Lâm Mặc ở bên cạnh nhìn thấy Chu Hy Á đưa ra câu hỏi: “Là như này, lần này chúng tôi tới đây chủ yếu là để tìm hiểu một chút tin tức của em gái cô, cô khẳng định thời gian gần đây không có bất cứ tin tức gì về…thi thể em gái cô hay sao?”

“Không có.” An Miểu trả lời cứng nhắc: “Chuyện này không phải là mấy người phải đi điều tra sao? Tôi còn phải hỏi mấy người tin tức liên quan tới em gái mình này, mất tích lâu như vậy rồi, người sống thì cũng phải tìm thấy rồi chứ? Chết thì cũng phải tìm thấy xác rồi?”

“Cảnh sát mấy người làm việc kiểu gì vậy?”

“Hiệu suất làm việc thấp quá, ngược lại quay ra hỏi tôi, tôi làm gì có cách gì mà điều tra chứ?”

An Miểu từ thế bị động thành chủ động chất vấn ngược lại Chu Hy Á.

Chu Hy Á bị hỏi đến á khẩu cạn lời.

Nếu như tối hôm đó Lâm Mặc không gặp mấy người các cô, không chừng thật sự bị cô ta lừa rồi.

Nhưng cho dù tối hôm đó không gặp mấy người các cô, Lâm Mặc cũng phát hiện ra điều kỳ lạ.

Anh ta vừa tiến vào trong căn hộ liền ngửi thấy hai loại mùi nước hoa.

Hai loại mùi nước hoa hoàn toàn khác nhau!

Một loại là mùi nước hoa trên người An Miểu, là một loại mùi rất tươi mát, dịu dàng.

Còn một mùi khác phảng phất trong không khí mang theo một mùi hoàn toàn khác biệt, mùi hoa phương đông nhẹ nhàng tinh tế truyền tới, như có như không thần bí không hề phô trương từ trong không khí từ đó mà cảm thấy vô cùng kích tình.

Trong căn hộ này không chỉ có mình An Miểu!

Lâm Mặc nhanh chóng phản ứng lại, từ phía sau An Miểu thổi nhẹ một câu: “Cô không ở một mình đúng không?”

An Miểu lập tức dừng lại lời nói, quay đầu về phía Lâm Mặc giấu giếm nói: “Từ sau khi em gái tôi xảy ra chuyện, căn phòng này luôn chỉ có mình tôi ở.”

“Haha…” Lâm Mặc ngửi ngưi mùi, từ từ nói: “Mùi nước hoa rất mới, người ở cùng với cô chắc vẫn đang ở trong nhà.”

Anh ta lập tức hiểu ra, tại sao ấn chuông cửa lâu thế An Miểu mới ra mở cửa.

Bởi vì người kia cần có thời gian để trốn đi.

“Cái quái gì vậy, anh đừng nói linh tinh.” Giọng An Miểu lập tức trở nên đanh lại.

“Tôi không nói linh tinh, nhà cô có hai loại mùi nước hoa không giống nhau, một loại phát ra từ người cô, mùi kia phát ra từ trong căn phòng bên cạnh tôi.”

Lâm Mặc nói rồi chỉ tay về phía căn phòng không gần cửa sổ.

Mấy người Hàn Phi lập tức đứng dậy.

Tuy rằng bọn họ biết khứu giác Lâm Mặc rất nhạy bén, nhưng không tới lại vượt ngoài mong đợi như vậy, bảo sao cục trưởng Vương nói Lâm Bối này giỏi nhất là điều tra truy tìm.

Có cái mũi như vậy, có rất nhiều thứ không thể nào giấu nổi anh ta.

“Đỉnh quá đấy, anh em!”

Tiểu Vương kinh ngạc thán phục, đi về hướng căn phòng mà Lâm Mặc chỉ.

“Mấy người làm gì vậy, không có lệnh lục soát mấy người không thể lục soát nhà của tôi.” An Miểu giống như bị chạm vào vảy ngược hô lên.

Bộ dạng cô như vậy khiến Hàn Phi càng chắc chắn hơn phán đoán của Lâm Mặc là chính xác, cười rồi cầm tờ lệnh soát nhà lên, “Ngại quá chúng tôi lại có đây này, Tiểu Vương đi vào xem đi.”

“Vâng.” Tiểu Vương nghe xong lập tức đi vào căn phòng kia.

Bên trong căn phòng tôi đen, ngón tay anh ta đưa sang bên cạnh mở công tắc đèn, ánh đèn trong phòng sáng lên, sau đó mới lục soát căn phòng.

Trong phòng không có người.

Anh ngồi xổm cúi người xuống gần giường xem xét.

Không có người.

Mở tủ quần áo ra kiểm tra.

Vẫn không có người.

Kiểm tra các góc khuất xúng quanh.

Y như cũ không có người.

“Thật kỳ lạ!” Tiểu Vương lên tiếng.

“Sao vậy?” Mấy người Hàn Phi và Lâm Mặc bước vào trong căn phòng.

Tiểu Vương giờ mới nói: “Không có người, Lâm Bối có phải anh nhầm rồi không?”

“Không thể nào.” Lâm Mặc ngửi ngửi mùi, mùi nước hoa vẫn còn.

“Tôi đã bảo căn hộ này kể từ khi em gái tôi mất tích, luôn chỉ có mình tôi ở mà các anh không tin.” An Miểu nói, lồng ngực thở phào một hơi.

Lâm Mặc vẫn luôn quan sát cô, tất nhiên là phát hiện ra được động tác nhỏ này.

Nhất định người vẫn trong ở trong căn phòng này.

Chỉ là trốn ở đâu rồi?

Khi mà anh ta đang suy nghĩ.

Tiểu Vương lại tìm một vòng, ngay cả chăn màn trong tủ quần áo, gối đệm trên người cũng đều lật lên, vẫn không có bất cứ phát hiện gì.

Anh ta thật sự nghi ngờ liệu có phải Lâm Bối nhầm rồi không.

Quay người vừa định hỏi, vô ý thức tầm mắt đối diện với chiếc gương trang điểm trong căn phòng, chỉ thấy một khuôn mặt trắng nõn xuất hiện trong gương, đôi môi đỏ chót như máu, kinh hãi không gì sánh bằng.

Đặc biệt là đôi mắt đen nhánh kia, đang mở to mắt nhìn anh ta chằm chằm trong gương.

“Ôi vailoz!!!”

Hai cánh tay Tiểu Vương lập tức nổi lên đầy da gà da vịt, bị dọa đến nỗi gào lên.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương

Truyện Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.