Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây là thi thể đã chết bốn năm năm sao?

Phiên bản Dịch · 1885 chữ

“Bịch bịch bịch…”

Thời gian đã sẩm tối, trời bắt đầu trở nên tối đi, hành lang của bộ phận pháp y truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Lâm Mặc đi theo sau mấy người Hàn Phi.

Không lâu sau liền đi tới cửa phòng bộ phận pháp y.

Vừa bước vào cửa Lâm Mặc liền nhìn thấy tình hình bên trong, hai nhân viên pháp y mặc áo blouse, miệng đeo khẩu trang màu trắng, tay đeo găng tay cao su trắng đứng bên cạnh một chiếc bàn.

Ánh mắt của anh ta đặt trên bàn, một thi thể bé gái da trắng bệch nằm yên tĩnh ở phía trên.

“Phát hiện ra gì vậy? Pháp y Dương?”

Hàn Phi vừa bước vào liền hỏi thẳng.

Người được gọi là pháp y Dương là một nhân viên pháp y tuổi tác tầm trung niên trong hai người kia, sắc mặt của ông ta lúc này có chút quái gở, trán chảy đầy mồ hôi.

Pháp y Dương không trả lời Hàn Phi, mà quay ra hỏi lại: “Đội trưởng Hàn, anh bảo cô bé này chết từ bốn năm năm trước sao?”

“Khoảng tầm vậy.” Hàn Phi nói: “Dựa theo kết quả chúng tôi điều tra, con gái Lý Quốc Đống thật sự chết vào bốn năm năm trước, sao vậy?”

“Không thể nào!” Pháp y Dương lập tức phủ nhận lại.

“Sao lại không thể?” Hàn Phi cảnh giác khi thấy giọng điệu pháp y Dương khi có điều gì đó không đúng.

Pháp y Dương mới kích động nói: “Đây không giống thi thể đã chết được bốn năm năm.”

Nữ pháp y có vẻ trẻ tuổi đứng cạnh ông ta nói: “Chúng tôi kiểm tra thi thể nhiều năm rồi, trước giờ chưa từng gặp loại thi thể này.”

“Ý gì?” Hàn Phi hỏi.

Lâm Mặc cũng quay đầu nhìn về phía hai pháp y.

Pháp y Dương đi tới bên cạnh thi thể cô bé nói: “Đội trưởng Hàn ý tôi là có phải anh nhầm rồi hay không, thi thể này giống như vừa mới chết không được bao lâu, chứ không phải chết từ bốn năm năm trước.”

“Anh xem độ mềm của thi thể đi.”

Nói rồi pháp y Dương đi găng tay cao su vào nhấc tay của thi thể cô bé lên, cánh tay cử động rất tự nhiên, không hề có độ cứng của xác chết.

“Thi thể chết bốn năm năm không thể như vậy đúng không?”

“Còn cả làn da nữa, tuy rằng ngâm trong Formalin sẽ bảo quản rất tốt, nhưng cho dù có bảo quản tốt, trong thời gian bốn năm năm, da của thi thể cũng không thể giữ được tốt như này!”

Pháp y Dương ấn một cái lên da thi thể, vậy mà có độ đàn hồi.

Nói thực ra khi Hàn Phi ở dưới tầng hầm nhìn thấy thi thể này liền cảm thấy rất quái dị, bởi vì thi thể được bảo quản quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi không hề giống thi thể đã chết bốn năm năm.

Cho nên ngay lập tức kêu người đưa tới bộ phận pháp y kiểm tra.

Không ngờ tới thi thể lại mới tới như vậy.

“Còn có điều đáng sợ hơn là…”

Pháp y Dương nói rồi cầm dao phẫu thuật rạch nhẹ một đường trên người cô bé, dòng máu tươi từ vết thương từ từ chảy ra.

“Thi thể cô bé này còn có máu, mà không bị đông lại, máu của người chết bình thường sau khi tử vong 8 tới 10 tiếng sẽ bắt đầu đông lại, cho nên thi thể này không thể chết tới bốn năm năm được, giống như vừa mới chết không bao lâu.”

Hàn Phi cũng phát hiện suy đoán trong lòng mình có phải đã nhầm lẫn chỗ nào không.

Con gái Lý Quốc Đống thực sự mất tích vào bốn năm năm trước.

Nhưng điều đó không cho thấy cô bé đã chết vào bốn năm năm trước.

Nhưng nếu như là vậy?

Vậy Lý Quốc Đống và Dương Ngọc Mai giết người là vì muốn hồi sinh ai?

Ông ta vop ý thức hỏi: “Vậy như mấy người kiểm định thì thi thể này tử vong được bao lâu rồi?”

“Khoảng hai đến ba tiếng!” Pháp y Dương từ từ đưa ra đáp án.

“Không thể nào!”

Giờ đến lượt Tiểu Vương hô lên.

Bởi vì hai ba tiếng trước, bọn họ mới phát hiện ra thi thể này từ trong biệt thự của Lý Quốc Đống, cũng có nghĩa là, thi thể cô bé này cũng không thể nào chết vào khoảng hai ba tiếng trước được.

Tiểu Vương chất vấn pháp y Dương: “Có phải mấy người nhầm rồi không?”

“Không nhầm.” Pháp y Dương một mực khẳng định nói: “Chúng tôi dùng phương pháp khoa học kỹ thuật tối tân nhất để giám định.”

“Không thể nào, không thể nào.” Tiểu Vương điên cuồng nói: “Hai ba tiếng trước, tôi và đội trưởng Hàn mới phát hiện ra thi thể này nằm trong quan tài kính, tuyệt đối không thể nào chết vào khoảng hai ba tiếng trước được.”

Hàn Phi cũng cảm thấy không thể nào tin nổi.

Ông ta vốn cho rằng tìm thấy thi thể cô bé này, vụ án 2901 quái quỷ này sẽ có đột phá lớn, nhưng tình hình bây giờ có vẻ không giống như vậy nữa.

Danh sách tử vong quỷ quái.

Thi thể của ba cô gái đáng sợ và phù văn trên người.

Còn cả tên bốn cô gái trên nữ người giấy tương ứng với danh sách tử vong khiến người ta dựng tóc gáy nữa.

Bây giờ còn thêm cả thi thể cô bé kỳ lạ này nữa.

Sự việc càng ngày càng đi theo hướng mà ông ta không thể tưởng tượng nổi.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Mà lúc này, Lâm Mặc ở một bên lên tiếng, “Có thể cho tôi một đôi găng tay được không?”

Anh ta hỏi pháp y Dương.

Pháp y Dương thấy anh ta đi cùng với mấy người Hàn Phi, cũng biết chắc người này là người của tổ chuyên án, cầm một đôi găng tay đưa cho anh ta.

Lúc này Lâm Mặc mới lấy rồi đi găng tay lên.

“Thầy Lâm phát hiện ra điều gì à?” Hạ Tĩnh Nhàn hỏi.

Lâm Mặc không trả lời, sau khi đi găng tay vào, đi tới bên cạnh thi thể, đầu tiên dùng mũi ngửi một chút, mùi hoa bỉ ngạn rất nồng bay sộc thẳng vào mũi anh.

Xem ra mùi hoa bỉ ngạn trên người mấy người Hàn Phi chính là từ trên người nữ thi thể này.

Anh ta giơ tay sờ lên người thi thể cô bé.

Mềm mại.

Mịn màng!

Lâm Mặc cau mày lại, cảm giác này rất quen thuộc, bởi vì thi thể cô gái quái gở trong vali lúc ban đầu cũng như vậy.

Cũng có nghĩa là tình trạng thi thể cô bé này thực sự giống hệt thi thể cô gái quái quỷ kia.

Chẳng lẽ…

Lâm Mặc chợt nhớ ra lời lúc trước của Lý Quốc Đống…

“…thứ chúng ta mong muốn, đều đến người cô ta cả rồi…”

Thứ bọn họ mong muốn đều chạy đến trên người thi thể cô gái quái dị kia!

Bọn họ muốn cái gì?

Nghĩ tới đây, Lâm Mặc thực sự đã đoán ra một chút, nhưng vẫn cần xác nhận lại…

Quay đầu hỏi Hàn Phi và Hạ Tĩnh Nhàn.

“Có thể nói cho tôi một chút manh mối và tiến độ của tổ chuyên án mấy người đối với vụ án này không?”

“Được!” Hạ Tĩnh Nhàn nói: “Tôi đưa anh tới phòng của tổ chuyên án.”

Lâm Mặc tháo găng tay ra.

Tình trạng quỷ quái của thi thể cô bé kia khiến Hàn Phi cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại một chút, làm rõ đầu mối, rời khỏi phòng giám định thi thể.

……

Nửa tiếng sau.

Trong phòng tổ chuyên án, trên màn hình máy chiếu là danh sách tử vong và tình trạng của mấy nữ thi thể.

Lâm Mặc đã có được thông tin mà mình muốn từ miệng mấy người Hạ Tĩnh Nhàn.

Lý Quốc Đống dùng cách này để giết người, thực ra là một loại tế tự!

Chính là để hồi sinh con gái đã chết của bọn họ.

Cho nên tình trạng của thi thể cô bé quái dị kia cũng giống với thi thể cô gái thứ tư.

Chẳng lẽ là vì bọn họ giết nhầm người?

Cho nên mới dẫn đến việc thi thể thứ tư kia hồi sinh?

Trong lòng Lâm Mặc có dự đoán.

Nhưng chiếc điện thoại Nokia không hề có bất cứ tiếng động gì?

Không có bất cứ khen thưởng nào có nghĩa vẫn cách chân tướng một bước, chính là cô gái giống y hệt ở bên cạnh An Miểu kia.

Mỗi tuần đổi một lần?

Ngón tay của Lâm Mặc gõ xuống bàn, suy nghĩ trong đầu càng ngày càng rõ ràng.

Bây giờ cần tới nhà An Miểu, tìm kiếm đáp án cuối cùng.

“Thầy Lâm, anh có ý kiến gì không?” Hạ Tĩnh Nhàn bên cạnh hỏi.

Lâm Mặc trả lời: “Mấu chốt nằm ở trên thi thể cô gái thứ tư, tìm thấy nó tất cả mọi chuyện đều có thể bộc lộ ra.”

“Tìm dễ như vậy thì chúng tôi đã tìm thấy lâu rồi, vấn đề là thi thể cô gái thứ tư chỉ có Lâm Mặc mới biết để ở đâu.” Chu Hy Á không vui vẻ gì nói: “Bây giờ chúng ta hoàn toàn không biết Lâm Mặc ở đâu, tìm thế nào đây?”

Lâm Mặc đang ngồi ở đây này, Lâm Mặc cười cười, nửa đùa nửa thật nói: “Có khi thi thể cô gái thứ tư tự chạy về nhà rồi thì sao?”

“Anh đùa đấy à?” Chu Hy Á nhìn anh ta.

“Ý tôi là dựa theo tình hình mà mấy người nói, em gái song sinh của mình mất tích, bây giờ rất có khả năng là đã tử vong lại không tìm thấy thi thể, nhưng An Miểu này lại không tỏ vẻ vội vã chút nào, cũng không tới tìm cảnh sát hỏi, mấy người cảm thấy vậy là bình thường sao?” Lâm Mặc bắt đầu dẫn dắt vấn đề.

“Có chút không bình thường.” Chu Hy Á cau mày lại nói: “Tôi cũng thấy kỳ lạ.”

Hạ Tĩnh Nhàn nghe rồi từ đó suy nghĩ.

Trong lòng Hàn Phi nảy lên một cái, nhìn về phía Lâm Mặc.

Lúc này Lâm Mặc mới nói: “Nếu như An Miểu không biết tin tức gì của em gái mình thì mới kỳ lạ, nhưng nếu cô ta biết em gái mình đặt ở đâu thì không có gì kỳ quái cả.”

“Ý anh là…” Hàn Phi hiểu rồi, trước giờ ông ta luôn không chú ý tới điểm này, qua sự nhắc nhở của Lâm Mặc lập tức hiểu ra.

“Ừ.” Lâm Mặc mở miệng nói: “Trừ khi An Miểu biết thi thể nằm ở đâu.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.