Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng bước chân tới gần, bị phát hiện rồi sao?

Phiên bản Dịch · 1305 chữ

Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.

Âm thanh bốn phía trở nên rõ ràng và khủng bố hơn bao giờ hết!

Trong lòng Lâm Mặc lại căng ra!

Vì rất hiển nhiên, tiếng bước chân lanh lảnh kia là tiếng giày cao gót bước đi gõ xuống mặt sàn, tiếng bước chân nặng nề kia tuy không nghe ra, nhưng dựa vào tủ giày sau cửa gỗ mà đoán thì cũng có thể đoán ra rất dễ dàng.

Người tiến đến là một nam một nữ.

Mà giày ở trên tủ cũng có của một nam nột nữ, không có giày của người khác.

Vậy cũng không khó mà nhận ra được hai người kia là chủ căn hộ, hoặc là một gia đình!

Nếu như họ có liên quan đến thi thể cô gái trong vali này, vậy một nam một nữ ở ngoài kia chắc chắn cũng không phải người bình thường, thậm chí còn là loại người rất độc ác.

“Phù…”

Lâm Mặc máy mắt nhẹ, quan sát xung quanh, phát hiện căn phòng này là phòng ngủ, tủ đầu giường đặt một đĩa hoa quả, phía trên để một con dao gọt.

Anh ta gần như không do dự gì cầm lấy con dao gọt hoa quả kia.

Đúng lúc này…

“Xọat….”

Lâm Mặc nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ, trong lòng trầm xuống, người ở bên ngoài sắp đi vào, bị phát hiện chắc chắn là kết quả mà anh không muốn nhất.

Anh ta cau mày mở cánh cửa tủ quần áo to lớn kia, đây là loại tủ cửa hai cánh, nhanh chóng bỏ chiếc vali nặng khinh khủng kia vào, sau đấy anh đem cả người trốn vào trong tủ, trong tay nắm chặt dao gọt hoa quả, chuẩn bị tập kích bất ngờ.

“Cạch!”

Cửa bên ngoài đã mở.

“Anh Lý, có vấn đề gì không?”

Tiếp đó chính là âm thanh của một phụ nữ.

Khoảng nửa phút trôi qua mới có một giọng nam trầm thấp trả lời, “Không vấn đề gì hết, vị trí, mặt trái phải vẫn vậy chắc không có người nào vào đâu.”

“Vậy thì tốt, nói thật thì sau chuyện của hai ngày trước em bị máy mắt liên tục, em có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì không tốt rồi.” giọng nữ nói.

“Em thả lỏng chút, những chuyện đó lúc trước đều đã làm rồi, cũng không phải là lần đầu, lâu như vậy rồi, ba lần trước đều không bị ai phát hiện, em còn sợ gì chứ, thứ đó đã xử lý ổn rồi chứ?” giọng nam tiếp lời nói.

“Xử lý ổn rồi, chắc sẽ không bị ai phát hiện đâu.”

“Được, vẫn còn thiếu một thứ, dựa theo ý nghĩa của lời giải thích, chính là thiếu thứ cuối cùng, vậy là chúng ta có thể đạt được điều mà mình muốn rồi.”

Lời đối thoại giữa nam nữ vang lên tiến đến ngày càng gần.

Trong tủ quần áo.

Một đôi mày đang nhíu lại trong bóng tối.

Nghe được những lời này trong lòng Lâm Mặc đầy nghi ngờ.

Chuyện đó?

Ba lần trước?

Vẫn còn thiếu một thứ?

Nội dung cuộc trò chuyện của đôi nam nữ kia tràn đầy quái dị cùng với mờ ám.

Bọn họ đang bàn về vấn đề gì vậy?

Anh có cảm giác vô cùng không bình thường.

Nhưng….

Hiện tại não của Lâm Mặc không còn dư tế bào nào để đi phân tích và suy nghĩ về ý nghĩa nội dung cuộc đối thoại của họ, một nam một nữ từng bước tiến vào không hề dừng lại ở phòng khách.

Tiếng bước chân hướng về phía phòng ngủ này.

Lâm Mặc cảm thấy mồm miệng mình khô hết lại rồi, tay phải nắm thật chặt dao gọt hoa quả, người dựng thẳng dậy.

Họ bước vào phòng ngủ rồi!

Đây chẳng phải dấu hiệu tốt đẹp gì.

Lâm Mặc không hề nghĩ rằng trong lúc hoảng hốt trốn bừa vào một căn phòng lại là phòng ngủ của đôi nam nữ này, nếu là căn phòng khác còn dễ dàng, anh có thể nhẫn nại chờ đến khi đôi nam nữ đó đi ngủ, sau đó yên lặng đặt chiếc vali chứa thi thể cô gái xuống rồi rời đi.

Nhưng đây lại là phòng ngủ.

Là căn phòng mà đôi nam nữ kia ngủ, khiến anh rất khó có thể vô thanh vô thức rời đi.

Chỉ có thể đợi bọn họ đi ngủ, sau đó chờ bọn họ ra ngoài anh mới có cơ hội để rời khỏi nơi này.

Đây chính là trường hợp lý tưởng nhất rồi.

Nhưng sự việc có thể diễn ra thuận lợi vậy sao?

Thời gian ở lại càng lâu, nguy cơ bị phát hiện ra càng cao.

Càng đừng nói đến, bây giờ đang là giữa tháng sáu mùa hè, là thời gian nóng nhất trong năm, trong cái thời tiết này, còn có lúc Lâm Mặc muốn tắm nước lạnh vài lần trong ngày.

Đương nhiên người khác cũng thế.

Tình hình rất không ổn.

Lâm Mặc cau mày, sau khi hai người bước vào phòng ngủ, anh duy trì tư thế bất động, rất sợ hãi lỡ có phát ra tiếng động gì, thậm chí còn có thể cảm nhận được không khí trước đầu mũi mình trở nên nóng rực,

Một giây trôi qua, anh đột nhiên nín thở lại.

Âm thanh phụ nữ vang lên trong phòng ngủ: “Anh Lý, em đi tắm đây, anh muốn cùng nhau tắm hay đợi lát nữa?”

“Em tắm trước đi.” Người đàn ông trả lời.

“Vâng, em đi lấy váy ngủ.” người phụ nữ kia cũng chẳng nhiều lời, bước chân tiến đến gần tủ quần áo.

Trong tủ quần áo, trái tim Lâm Mặc đập thình thịch, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, máu toàn thân dường như ngừng chảy, trên cánh tay nổi đầy da gà.

Sao bây giờ?

Lâm Mặc nắm chặt dao gọt hoa quả.

Khi cô ta mở tủ quần áo thì bất ngờ tấn công cho cô ta một nhát?

Nhưng trong phòng ngủ còn có một người đàn ông.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Mặc nín thở, lưng dựa vào tủ quần áo, trái tim đập nhanh.

Bịch__ bịch__ bịch!

Tiếng bước chân từ giày cao gót nặng nề ngày càng tiến lại gần, như muốn bước luôn vào đầu anh vậy.

Lâm Mặc không dám phát ra dù chỉ là một âm thanh nhỏ, kể cả tiếng thở cũng không dám để lộ!

Bởi vì anh nhìn thấy một đôi giày cao gót đã dừng lại thông qua một khe hở dưới đất của tủ quần áo!

Thậm chí là tay đang giơ ra để chuẩn bị mở tủ!

Lâm Mặc nguy hiểm mà híp đôi mắt, đồng tử co lại, điều chỉnh vị trí cầm con dao gọt hoa quả, nhìn khí chất toàn thân giống như một mãnh thú chuẩn bị tấn cống bất cứ lúc nào.

Tay nắm lên trên tủ quần áo rồi!

Lâm Mặc vặn eo, tay nắm chặt dao gọt hoa quả, chuẩn bị ra tay…

Đúng lúc này….

“Đợi chút….”

Trong phòng ngủ vang lên giọng của người đàn ông.

Bàn tay đặt trên tay nắm tủ quần áo dừng lại thu về, xoay người hỏi: “Sao vậy?”

Sau đó rời khỏi tủ quần áo.

“Hừm…..”

Trong tủ quần áo, trái tim Lâm Mặc đã nhảy ra tới cổ họng như muốn rơi ra ngoài luôn rồi, giọng người đàn ông lại vang lên…

“Con dao gọt hoa quả trên chiếc đĩa đặt ở tủ đầu giường không thấy đâu nữa, có người đã bước vào phòng này!”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.