Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng chuông cửa cứu mạng

Phiên bản Dịch · 1416 chữ

Câu này của người đàn ông khiến cho không khí trong căn phòng trở nên nghiêm trọng trong chớp mắt.

Trong không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.

Thật sự đợt sóng trước chưa dừng đợt sóng khác đã tới.

Lâm Mặc cũng không ngờ rằng sức quan sát của người đàn ông trong căn phòng này lại nhanh nhạy đến thế, bản thân mình cũng phải để tở 100 tệ nguyên vẹn như cũ vào khe cửa sắt lưới mới không bị anh ta phát hiện.

Nhưng con dao gọt hoa quả trước mắt đã gây cho ông ta sự cảnh giác.

Mồ hôi chảy trên trán rơi vào trong mắt anh, cay đến đau đớn, trong tình huống này, anh cũng không đưa tay ra dụi mắt, chớp mắt một chút, sức chú ý tức khắc rơi vào hai người một nam một nữ trong phòng kia.

“Có người tới đây? Anh chắc chứ anh Lý?”

Giọng nói người phụ nữ có chút ngạc nhiên lo sợ.

“Ừ, lúc ra khỏi nhà, anh gọt một quả táo, sau đó để con dao gài phía trên, lúc về thì không thấy đâu nữa rồi, chẳng nhẽ con dao tự mình bay mất? Trừ khi có người cầm nó đi.” Giọng người đàn ông nặng nề.

Tiếp theo đó chính là tiếng loạt xoạt và tiếng bước chân.

“Anh Lý, anh tìm gì vậy?”

Giọng của người phụ nữ khiến Lâm Mặc đang trong tủ quần áo hiểu được rằng chắc chắn người đàn ông đang quan sát tình hình trong phòng ngủ.

“Tìm người!” giọng người đàn ông vang lên.

“Tìm người?”

“Đúng vậy, người bình thường nếu như có đột nhập vào phòng này cũng sẽ không lấy dao gọt hoa quả, càng đừng nói tới cái người đã bước chân vào căn nhà này anh có sức quan sát rất nhanh nhạy có thể để tờ tiền mặt kia gài vào khe cửa sắt vô cùng hào hảo để đánh lừa ánh mắt anh. Có thể mở cửa, có bản lĩnh này anh ta muốn rời khỏi đây là vô cùng đơn giản, hơn nữa trong căn phòng này có rất nhiều đồ đáng tiền anh ta lại không lấy, tại sao lại đi lấy con dao gọt hoa quả không đáng tiền nhất kia, thứ đó hoàn toàn chẳng có giá trị gì hết, trừ khi….”

Người đàn ông đưa ra một nghi vấn.

“Ý anh là…” Giọng người phụ nữ có chút run rẩy.

“Trừ khi người tiến vào đây vẫn chưa kịp rời đi, sau khi anh ta tiến vào phòng nghe thấy tiếng động chúng ta đi tới, đóng cửa lại như cũ, cầm lấy dao gọt hoa quả trốn trong một góc nào đấy, chuẩn bị dùng để phòng thân, chỉ có cách này mới có thể giải thích được vì sao có người lại lấy dao gọt hoa quả.”

Lời phân tích của người đàn ông khiến cả Lâm Mặc và người phụ nữ kia đều kinh hồn bạt vía.

Tim người phụ nữ kia đập loạn lên, cô ta hoàn toàn không ngờ tới, nơi cô cho là an toàn nhất trong căn hộ, lại có người sẽ lấy con dao gọt hoa quả trốn tỏng một góc tối tăm nào đấy chờ thời cơ hành động.

Trái tim Lâm Mặc đập loạn, bị phát hiện rồi!

Người đàn ông đó không chỉ có sức quan sát mạnh mẽ mà cả tư duy cũng vô cùng logic, suy luận rất rõ ràng.

Phân tích hoàn toàn chính xác!

Đm!

Đây phải gọi là tình huống gì vậy?

Đây là lần đầu tiên trò chơi chuyển phát nhanh gặp phải người có năng lực phân tích cao như vậy, hơn nữa nghĩ tới nội dung cuộc đối thoại của cặp nam nữ kia lúc nãy, giờ phút này, những từ ngữ kỳ lạ kia bắt đầu mơ hồ hình thành khái niệm trong đầu Lâm Mặc.

“……..cũng không phải là lần đầu, ba lần trước đều không bị ai phát hiện…..”

“Chính là thiếu thứ cuối cùng, vậy là chúng ta có thể đạt được rồi.”

Lần đầu, ba lần trước, thiếu thứ cuối cùng, anh bỗng nhiên hiểu ra, những số này chính là chỉ số lượng người!

Hoặc có thể nói rõ hơn.

Là số người mà đôi nam nữ kia đã giết!

Bọn họ là tội phạm giết người liên hoàn!

“Hít…”

Lâm mặc cảm thấy da đầu ngứa ran, thậm chí còn cảm thấy bàn tay đang cầm dao gọt hoa quả trở nên cứng đờ, thời gian dài giữ nguyên động tác khiến chân Lâm Mặc tê rần lên.

Anh xoay cổ tay để đảm bảo cho tay giữ được sự linh hoạt.

Đã đoán ra được thân phận của đối phương, anh càng không thể phạm sai lầm.

Nếu không, khi màn kịch hạ xuống anh sẽ rất thảm!

Tất cả những suy nghĩ chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Mặc nghe thấy âm thanh của người đàn ông vang lên trong phòng ngủ, “Nhà bếp, phòng tắm đều phải kiểm tra một chút, cầm lấy khẩu sung này phòng thân, đối phương có dao, cẩn thận chút.”

Đối phương bắt đầu kiểm tra căn hộ rồi.

Hơn nữa còn có súng!

Chuyện càng ngày càng diễn ra theo phương hướng tệ hại.

Hơi thở của Lâm Mặc trở nên nhanh hơn, tim đập mạnh không ngừng, tay nắm chặt dao gọt hoa quả chắc chắn hơn, móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay, có thể thấy được áp lực rất lớn.

“Lạch cạch!”

Cửa phòng bếp được mở ra, sau đó vang lên tiếng lách ca lách cách.

“Phòng bếp không có người.”

Cạch!

Tiếng mở phòng khách mở ra….

“Phòng khách cũng không có người.”

Tiếp đến là tiếng cửa phòng tắm được mở ra.

“Phòng này cũng không có!”

Giọng nói của đôi nam nữ truyền tới.

“Bên ngoài đã tìm rồi, các ngóc ngách có thể trốn hay không thể trốn được em đều đã tìm rồi, không có ai cả, anh Lý có phải anh đoán sai rồi không.”

“Không….vẫn còn một phòng nữa, bên ngoài không có ai, vậy anh ta nhất định trốn ở trong đó, phòng ngủ của chúng ta!”

Giọng nói vang lên, tiếng bước chân tiến gần tới phòng ngủ.

Thình thịch!

Mỗi bước chân bọn họ phát ra tiếng biến thành tiếng tim đập của Lâm Mặc.

Chưa từng có giây phút nào mà Lâm Mặc cảm thấy căng thẳng như lúc này, anh đứng yên không gây tiếng động gì mở hé cửa tủ quần áo tạo thành khe hẹp, đôi mắt trong bóng tối chuyển động nhẹ quan sát tình hình bên ngoài.

Bóng hình của đôi nam nữ kia xuất hiện ở cánh cửa phòng ngủ phản chiếu lên đôi mắt anh.

Vóc dáng người đàn ông cao to khỏe mạnh, cao khoảng m82.

Người phụ nữ kia người cao ráo xinh đẹp, cao khoảng m7.

Điều khiến anh càng gai mắt hơn chính là trong tay họ có cầm một khẩu súng!

Lớn chuyện rồi!

Đôi nam nữ kia bước vào trong phòng ngủ, đặc biệt là người đàn ông khuôn mặt mang theo điệu cười nhẹ, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy, dùng âm thanh kì quái nói: “Ở đâu rồi, chỗ này sao?”

Ông ta kéo cửa quan sát một chút, “Không ở đây sao, vậy ở dưới gầm giường sao?”

Sau đó ông ta ngồi xổm xuống, nằm sấp dưới chân giường nhìn vào gầm giường.

“Ồ ồ ồ, vẫn không có người, vậy chắc mày ở trong này nhỉ?”

Nói rồi đôi mắt ngoan độc nhìn về phía tủ quần áo, nhếch miệng cười, cầm lấy khẩu súng tiến lại gần.

“Phù…”

Lâm Mặc nặng nề thở ra một hơi, mũi dao hướng về phía cạnh cửa tủ quần áo, anh tự tin rằng khi người đàn ông kia mở tủ quần áo anh có thể ngay tức khắc cho một nhát chí mạng.

Cơ thể hiện tại của anh không còn là cơ thể lúc trước nữa rồi.

Vậy mà, tiếng bước chân của người đàn ông kia dừng lại.

Một tiếng chuông vang lên phá vỡ sự im lặng chết chóc trong căn phòng yên tĩnh, cùng với đó là một âm thanh mà Lâm Mặc vô cùng quen thuộc…..

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.