Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một bức thư tình?

Phiên bản Dịch · 1374 chữ

Cục cảnh sát Thiên Hà.

Trong cục công việc bộn bề bận bịu, đặc biệt là mấy người Chu Hy Á thì giờ phút nào cũng bận tối mày tối mặt.

“Thân phận của Lâm Mặc phải tra rõ ràng, hộ khẩu hộ tịch, khi 20 tuổi bố mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, sau đó một mình tới Quảng Châu…”

Bên cạnh, một cảnh sát đang báo thông tin của Lâm Mặc.

Đội trưởng Hàn gật đầu ý bảo mình đã biết, hỏi: “Có ghi gì về tiền sử phạm tội không?”

“Không có.” Cảnh sát kia trả lời.

“Như này đi, cậu đi điều tra một chút, chứng minh thư của Lâm Mặc có dùng để mua vé tàu, vá máy bay, xe bus,… đi từ Quảng Châu đến tỉnh Quảng Tây hay các tỉnh khác không, một khi phát hiện ra lập tức báo cho tôi.” Đội trưởng Hàn giao việc.

“Vâng.” Cảnh sát kia nhận lệnh, lập tức đi làm việc.

Nhìn anh ta rời đi, đội trưởng Hàn mới đi về chỗ của mình ngồi xuống, đối với Lâm Mặc ông ta thấy rất kỳ quái, một người to gan thận trọng như vậy, tin tức hôm qua điều tra được lại so với những gì ông tưởng tượng không hề giống nhau.

Ngồi xuống xong, ông ta nói cùng với Chu Hy Á và mấy người Tiểu Vương bên cạnh: “Lâm Mặc này và tôi nghĩ tới không giống nhau?”

“Sao lại không giống nhau?” Tiểu Vương hỏi.

Ngược lại Chu Hy Á lại hướng về phía đội trưởng Hàn suy nghĩ.

Đội trưởng Hàn tên thật là Hàn Phi, năng lực ở trong cục cũng là cảnh sát xếp thứ nhất thứ hai, đã từng xử lý rất nhiều vụ án, hầu hết mọi người trong cục đều rất nể phục ông ấy.

Hàn Phi ngồi xuống nói: “Hiện trường vụ án có thể thấy Lâm Mặc rất bình tĩnh dọn sạch dấu vết, nếu như không phải chúng ta đi khảo sát lần thứ hai, thật sự chưa chắc đã phát hiện ra dấu vết của anh ta, cái hôm mà chúng ta tới tiểu khu của anh ta, anh ta còn có thể trêu đùa với chúng ta một trận, về lý mà nói, tố chất tâm lý và năng lực như vậy, cuộc sống phải rất tạp nham, nhưng…”

“Hôm qua lúc chúng ta đi tra xét công ty anh ta, phát hiện anh ta chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, hơn nữa hầu hết đồng nghiệp của anh ta đều không hề có ấn tượng đặc biệt gì.

Ngoại trừ có thể nói người tên Lâm Mặc này rất hiền lành, dễ tiếp xúc, thì không hề có bất cứ ấn tượng nào hết, không phù hợp, giống như anh ta ở công ty không hề có bất cứ cảm giác tồn tại nào hết, một người dù có thế nào đi nữa cũng không thể có cảm giác không tồn tại chứ?

Càng đừng nói Lâm Mặc không phải là người bình thường.”

“Hoặc bình thường anh ta luôn ẩn mình?” Chu Hy Á nói một câu.

Hàn Phi gật đầu nói: “Có khả năng, nhưng không cần thiết phải vậy, tôi có cảm giác Lâm Mặc mà chúng ta biết và Lâm Mặc mà bọn họ biết không giống nhau.”

Nói tới đây…

Trong cục có một giọng nói từ ngoài truyền vào, “Chu Hy Á, Chu Hy Á!”

“Tiểu Chu gọi cô đấy.” Đội trưởng Hàn nhìn người mới bước vào, phát hiện là bảo vệ cửa Tiểu Lý.

Chu Hy Á mới đứng dậy đi qua hỏi: “Có chuyện gì vậy Tiểu Lý?”

“Có đồ của cô, vừa nãy có một anh nhân viên tạp vụ muốn đi vào trong cục khiến tôi phải cản anh ta lại, anh ta đưa cái này cho tôi bảo tôi đưa cho cô.” Bảo vệ cửa Tiểu Lý nói.

“Đồ gì vậy?” Chu Hy Á hỏi.

Bảo vệ cửa Tiểu Lý cầm một bức thư màu hồng nói: “Tôi kiểm tra rồi, đây chỉ là bức thư tình bình thường thôi, bên trên ghi gửi tặng Tiểu Chu xinh đẹp, trong cục của chúng ta cô gái xinh đẹp lại còn họ Chu thì chỉ có mỗi mình cô, này.”

“Thư tình?” Chu Hy Á có chút hoang mang nhận bức thư tình, quay lại chỗ ngồi.

“Được rồi, Tiểu Chu, có người gửi thư tình cho cô à?” Tiểu Vương nhìn bức thư tình trong tay Chu Hy Á, cười nói: “Có vẻ sức quyến rũ của Tiểu Chu của chung ta vẫn ổn đấy, mở ra xem xem ai gửi đấy? Có khi lại là Tiểu Lý tự mình đưa.”

Chu Hy Á cầm trong tauy bức thư tình màu hồng, cô không hề biết là ai gửi tới.

Hàn Phi ngồi một bên cũng lộ ra nụ cười.

Chu Hy Á từ từ mở bức thư ra, phát hiện bên trong là một mảnh giấy ghi chép, giống như xé ra từ một quyển sổ tay, ai gửi thư tình lại còn không nỡ dùng một tờ giấy đẹp đẽ?

Cũng thật keo kiệt.

Cô cầm mảnh giấy ghi chép đó lên, xem một chút, lúc sau lông mày cau lại…

“Sao vậy, trong thư tình viết gì? Sao lại cau mày?” Tiểu Vương nhìn thấy biểu cảm của cô hỏi.

“Không phải thư tình.” Ngữ khí của Chu Hy Á thay đổi, đặt mảnh giấy ghi chép lên trên mặt bàn nói: “Ghi chép rất kỳ lạ, rất quái dị, đội trưởng Hàn anh xem một chút…”

Hàn Phi nghe thấy, đứng dậy đi xem nhìn thấy dòng chữ trong mảnh giấy ghi chép…

Số 1: Kim, Lý Hâm, sinh vào giờ Thân, mùng 5 tháng 4, năm 1996.

Số 2: Thổ, Trần Khuê, sinh vào giờ Mùi, mùng 5 tháng 4, năm 1996.

Số 3: Mộc, Lâm Sâm, sinh vào giờ Mão, mùng 5 tháng 4, năm 1996.

Số 4: Thủy, An Miểu, sinh vào giờ Hợi, mùng 5 tháng 4, năm 1996.

Số 5: Hỏa,…

Tất cả những người ghi trên mảnh giấy đều sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm!

Tên lại được chia theo kim mộc thủy hỏa thổ.

Thực sự quái dị đến nỗi khiến người ta ngạc nhiên.

Lúc này Tiểu Vương bên cạnh kỳ quái nói: “Cái này cũng kỳ lạ rồi, sinh nhật của những người này cũng là kim mộc thủy hỏa thổ, danh sách tên này là chuyện gì vậy?”

Nói được một nửa, tiểu Vương lại nói tiếp: “Phía dưới còn có chữ, hình như là chữ viết ngược.”

“Là chữ phản ảnh, thường đã dùng loại chữ này viết thì đều là không muốn người khác nhận ra nét bút.” Hàn Phi nhìn dòng chữ phía dưới mở miệng, đang lúc dùng phương pháp để lật lại chữ phản ảnh xong, vừa lúc đó…

“Cho mấy người một chút manh mối, điều tra mối quan hệ của những người trên với hai người chết kia, mấy người sẽ phát hiện ra một đầu mối giật gân.”

“Đầu mối?”

Đội trưởng Hàn cau mày, hai người chết hiển nhiên là chỉ đôi vợ chồng ở căn hộ 2901 Đông Ngự Uyển, danh sách tên này liên quan gì đến bọn họ?

Người gửi bức thư này là đang muốn nói với bọn họ điều gì?

Lúc này, Tiểu Vương như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên chỉ vào cái tên trong danh sách tên nói…

“Đội trưởng Hàn, Lâm Sâm này hình như là Lâm Sâm người đã mất tích lúc trước, lúc đó người nhà của cô ấy còn tới tìm cục chúng ta báo án, tôi rất quen thuộc với cái tên này, lúc đó còn nghĩ đây là cái tên gì, cả tên toàn bộ mộc, hẳn là ngũ hành thiếu mộc mới phải đặt loại tên này.”

“Người mất tích?”’

Nghe xong câu này trong lòng Hàn Phi lập tức có một dự cảm không lành, phản ứng lại liền vội vàng kêu lên: “Mau ra ngoài cửa tìm, xem xem người đưa thư đi xa chưa.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.