Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh nhân viên ship đồ ăn thật giả

Phiên bản Dịch · 1679 chữ

“Anh bắt được ai?”

Người đàn ông mặc tây trang mặt hình chữ quốc giữ chặt anh nhân viên ship đồ ăn MeiTuan trả lời qua bộ đàm: “Còn có thể là ai? Cái tên mặc áo khoác MeiTuan.”

“Bắt nhầm rồi!”

Người đàn ông mặc tây trang kia lo lắng hô qua bộ đàm: “Tôi phát hiện mũ và áo khoác của MeiTuan bị cởi ra vứt trong thùng rác ở tầng 12, hiện tại đối phương không mặc đồ của nhân viên ship đồ ăn MeiTuan đâu, cái tên nhân viên giao đồ ăn MeiTuan mà anh bắt được chỉ là tấm màn che thôi, tên đó chạy rồi!”

Tầm màn che?!

Người đàn ông mặc tây trang mặt hình chữ quốc nghe xong lời trong bộ đàm trong phút chốc ngơ ngác, vội vàng bỏ mũ của anh nhân viên ship đồ ăn MeiTuan mà mình bắt được kia ra.

Một khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn xuất hiện trước mặt anh, bây giờ khuôn mặt ấy đang khủng hoảng nhìn anh ta lắp bắp mở miệng: “anh trai à, em chỉ là một nhân viên ship đồ ăn, anh bắt em làm gì?”

Loại người này mà là đấu trí đấu dũng với họ sao?

Chẳng có chút tố chất và khí chất nào.

Hoàn toàn không giống!

Người đàn ông mặc tây trang mặt hình chữ quốc không khỏi nghiêm khắc quát: “Đm thế cái thằng ship đồ ăn như mày nhìn thấy tao chạy làm gì?”

Anh nhân viên ship đồ ăn thấp giọng đáp: “Có người cho tôi hai nghìn tệ, bảo tôi nếu nhìn thấy mấy người mặc tây trang đeo tai nghe bộ đàm các anh thì phải co cẳng lên mà chạy.”

Ngay lập tức người đàn ông mặc tây trang mặt hình chữ quốc nhận ra mình đã bị đùa giỡn.

Anh ta tức giận đến nỗi túm cổ áo của anh nhân viên ship đồ ăn hỏi: “Là ai yêu cầu mày làm thế?”

“Là…là…người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang xuống tầng cùng với tôi.” Anh nhân viên ship đồ ăn bị anh ta túm cổ áo có chút thở dốc nói.

Người đàn ông mặc tây trang mặt hình chữ quốc nghe xong lập tứ phản ứng lại.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lúc nãy cùng xuống tầng với tên nhân viên ship đô ăn này mới là mục tiêu của bọn họ.

Đó mới thật sự là người đã đi vào tìm đồ trong nhà của Lâm An An!

Chỉ không ngờ lúc đối phương rời đi cũng không quên đùa giỡn với bọn họ, cố ý cởi bỏ bộ đồ MeiTuan rồi lại xuống tầng cùng với một nhân viên ship đồ ăn mặc áo khoác đội mũ nồi MeiTuan, khiến cho anh ta hiểu nhầm rằng anh nhân viên ship đồ ăn này mới là người đã bước vào trong nhà Lâm An An!

Hơn nữa còn cố ý va vào người tên đàn ông mặc tây trang mặt hình chữ quốc, câu giờ để cho tên nhân viên ship đồ MeiTuan có thời gian chạy ra khỏi tòa nhà C khiến anh ta không thể không đuổi theo.

Sau đó đối phương cứ từ từ nhẹ nhàng rời khỏi tòa nhà C.

Không tốn một chút sức lực nào rời đi.

Đây là một trò chơi IQ, đối phương dựa vào IQ mà có thể từ từ nhẹ nhàng mà chiến thắng.

Đcm.

Người đàn ông mặc tây trang mặt hình chữ quốc không chịu nổi lại chửi thề, cảm thấy không thể kiềm chế nổi, không kìm nổi nhìn xung quanh, muốn tìm thấy bóng hình người đàn ông đội mũ lưỡi trai đó.

Nhưng bây giờ có thể tìm thấy bóng hình người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở đâu bây giờ, đối phương đã sớm bỏ trốn mất dạng khi anh ta đuổi theo anh nhân viên ship đồ ăn rồi.

Người đàn ông mặc tây trang mặt hình chữ quốc rất tức giận đẩy anh nhân viên ship đồ ăn từ trong tay ra.

Anh nhân viên ship đồ ăn bị anh ta đẩy ra, lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại được nói: “Tôi có thể đi được chưa?”

“Cút!” Người đàn ông mặc tây trang mặt hình chữ quốc phẫn nộ nói.

Anh nhân viên ship đồ ăn bị dọa sợ đến nỗi không dám nói gì, bước trở lại tòa nhà C mới ngồi lên xe máy, trong lòng thầm mắng một tiếng, bức với ép cái gì chứ, hung hang như vậy nên mới bị cái tên đội mũ lưỡi trai kia quay mòng mòng như vậy chứ?

Nghĩ tới đây, anh ta nhìn 2000 tệ trong túi quần, đắc ý rời đi.

……

Xe thông tin vừa mới đến khu Thiên Hà, mấy người Trầm Mạn hiển nhiên biết chuyện Lâm Mặc đã chạy thoát.

Hơn nữa lại còn rất nhẹ nhàng từ tốn mà chạy mất.

Chỉ là một mẹo nhỏ đánh lừa thị giác liền có thể đùa giỡn hai tổ viên của bà ta xoay mòng mòng.

“Người đàn ông bên cạnh Lâm An An rốt cuộc là ai?

Có người ở xe thông tin bắt đầu suy đoán thân phận của Lâm Mặc.

Trầm Mạn mở miệng nói: “Thủ đoạn như vậy, trí thông minh như vậy, còn gan dạ như vậy, không phải là người bình thường có thể làm được, phong cách làm việc của tên này rất giống chúng ta, là cùng một loại người với chúng ta, chuyện này trở nên phiền phức rồi đây, chúng ta phải gia tăng mức độ làm việc, bắt đầu ra tay với Lâm An An.”

“Ý của tổ trưởng là?” tổ viên bên cạnh hỏi một câu.

Lúc này Trầm Mạn mới trầm giọng lạnh lùng, có chút u ám nói: “Tiếp tục phát triển mở rộng kế hoạch, bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn khiến cho cục cảnh sat Thiên Hà thay chúng ta gia tăng cường độ tìm kiếm Lâm An An, cậu hiểu không…”

“Đã hiểu, lập tức tiến hành.” Tổ viên bên cạnh nghe xong, trong mắt lóe lên một tia sát khí.

Bởi vì có người phải chết rồi.

……

Nhà nghỉ nhỏ đối diện tiểu khu Phượng Hoàng, Lâm An An trốn bên cửa sổ tring phòng quan sát tình hình ở tiểu khu, căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa nãy anh chàng mặc đồ của nhân viên ship đồ ăn MeiTuan bị người đàn ông mặc tây trang bắt được vẫn còn chưa đi ra.

Xong rồi, xong rồi!

Trái tim Lâm An An trầm xuống, ngay đến người giỏi như vậy cũng bị bọn họ bắt được.

Vốn dĩ còn cho rằng được cứu rồi.

Sự xuất hiện của người đàn ông đó đem đến cho cô một tia hy vọng, nhưng bây giờ tia hy vọng đó đã sụp đổ rồi!

Anh ta bị nhóm người đó bắt đi rồi, bản thân cô đối mặt với tấm lưới lớn như vậy có cơ hội sinh tồn sao?

Hy vọng quá mù mịt.

Lâm An An có chút tuyệt vọng.

“Lạch cạch!”

Đúng lúc này, cửa phòng chuyển động một chút.

Trái tim Lâm An An kịch liệt đập loạn cả lên.

“Lạch cạch!”

Chốt cửa phòng bắt đầu chuyển động.

Chẳng lẽ bị nhóm người đó phát hiện ra rồi?

Lâm An An lập tức cảm thấy da đầu căng tức muốn nổ tung, theo bản năng cầm một cái ghế bên cạnh, nâng lên, từ từ hướng về phía cửa phòng tựa vào, anh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, chiếc ghế trên tay bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị đập xuống.

“Ấy ấy…”

Cửa phòng phát ra một âm thanh, một bóng hình bước vào.

Đôi tay Lâm An An cầm ghế chuẩn bị đập xuống, song sau khi nhìn rõ bóng người bước vào xong, cơ thể dừng lại một chút, ánh mắt có chút ngu ngốc hỏi: “Sao lại là anh?”

“Sao? Chẳng lẽ cô không hy vọng tôi quay trở về?”

Người đến chính là Lâm Mặc đang đội mũ lưỡi trai, anh ta liếc nhìn Lâm An An nâng cái ghế, sau đó mới đặt chiếc ghế xuống khuôn mặt ngạc nhiên hỏi: “Không phải, sao anh có thể quay lại, anh nhân viên ship đồ ăn vừa lúc nãy bị bắt là thế nào? Tôi còn cho rằng anh bị bắt rồi chứ.”

“Rất đơn giản.” Lâm Mặc cầm chai nước khoảng uống một ngụm, “Trước khi qua nhà cô, tôi dùng địa chỉ nhà cô để đặt ship đồ ăn, lại may mắn nhóm người đó đến vừa đúng lúc anh nhân viên ship đồ ăn cũng tới.”

Lâm An An lúc này mới để ý không thấy bộ đồ MeiTuan trên người Lâm Mặc đâu nữa, sau đó lại liên tưởng tới anh nhân viên ship đồ ăn bị bắt, lập tức hiểu ra.

Lâm Mặc đang chơi một kế hoạch gian dối để lừa nhóm người đó.

Tên này thật sự là nhất luôn.

Làm sao có thể làm việc cẩn thận như vậy, ngay cả lên kế hoạch cũng hay nữa.

Cô ta không thể không bội phục Lâm Mặc, thời khắc căng thẳng như vậy, còn có thể nghĩ ra loại kế sách như vậy để rời đi, IQ thật sự vượt xa người thường, nếu đổi lại là Lâm An An cô đối diện với loại chuyện đó, sớm đã bị dọa đến ngu người rồi, làm sao còn có thể nghĩ nhiều như vậy.

Rốt cuộc lai lịch của cái tên này là gì?

Sao lại có nhiều thủ đoạn như vậy?

Trong lòng Lâm An An có chút chấn động, hít sâu hết cỡ vào một lúc, lúc này mới nhớ đến chính sự hỏi: “Tìm thấy cuốn băng ghi hình chưa?”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.