Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mùi máu tươi nồng nặc

Phiên bản Dịch · 1325 chữ

“Không tìm được.” Lâm Mặc lạnh nhạt nói: “Cuốn băng ghi hình không ở trong nhà cô.”

“Không ở trong nhà tôi?”

Nói thật, Lâm An An cũng không rõ cuốn băng ghi hình có trong nhà cô hay không.

Hoặc là nói, Lưu Văn rốt cuộc đã để cuốn băng ghi hình ở đâu rồi?

Nhưng Lâm Mặc gần như có thể khẳng định, là người mấu chốt có liên quan đến nhiệm vụ chuyển phát nhanh lần này, Lâm An An tuyệt đối có liên quan đến cuốn băng ghi hình kia.

Nhưng nhìn khuôn mặt Lâm An An mông lung như vậy xem ra cũng không phải là giả.

Vậy cuối cùng cuốn băng ghi hình kia để ở đâu?

Lúc này Lâm Mặc mới hiểu tại sao nhiệm vụ này lại có tiền đặt cọc là 200 vạn.

Bởi vì vật mấu chốt mà anh anh ta phải chuyển đi là cuốn băng ghi hình kia, không trực tiếp đưa cho mà cần anh ta từ từ lần mò tìm kiếm.

Nghĩ tới đây Lâm Mặc mở miệng hỏi: “Cô cố nghĩ xem, ngày Lưu Văn đến nhà cô trong tay có cầm đồ vật gì không?”

“Tôi nghĩ xem.”

Lâm An An cau mày nhớ lại.

Lâm Mặc ngồi bên cạnh châm điếu thuốc, chờ đợi câu trả lời của cô ta.

Ánh mắt Lâm An An chuyển hướng lên phía trên, đây là biểu hiện nhỏ thường thấy nhất lúc con người đang nhớ ra, dễ hình dung cũng là vô ý thức làm ra hành động này.

Một lúc sau, ánh mắt Lâm An An trừng to.

“Nhớ ra rồi?” Lâm Mặc nhìn biểu hiện của cô nhả ra một luồng khói.

Lâm An An gật đầu, “Ngày đó khi Lưu Văn tới, trong tay cầm theo một túi đồ từ trung tâm thương mại, nhìn có vẻ như vừa đi từ trung tâm mua sắm ra.”

“Bên trong có gì?” Lâm Mặc truy hỏi.

Lâm An An ngừng một chút trả lời: “Có vẻ như là một hộp chocolate dài.”

“Chocolate dài…” Lâm Mặc ngồi thẳng người, “Vậy hộp chocolate đâu?”

“Lưu Văn không để lại.” Lâm An An trả lời.

“Cô chắc chắn lúc tận mắt nhìn thấy cô ấy rời đi, không có cầm hộp chocolate đấy đi?” Lâm Mặc nghiêm túc hỏi.

Lâm An An có chút do dự, “Cô ấy không chào hỏi gì tôi đã đi luôn rồi, ngày hôm đó nhà tôi còn có người nên không chú ý đến cô ấy liệu có cầm hộp chocolate đi không, nhưng khi tôi sắp xếp lại đồ đạc trong nhà chắc chắn không nhìn thấy đồ của Lưu Văn.”

Lâm Mặc đã hiểu đại khái trực tiếp hỏi: “Khách nhà cô hôm đó là ai?”

“Chị họ tôi còn có con trai chị ấy.” Lâm An An nói được một nửa, đột nhiên nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Ý anh là nhà chị họ tôi cầm hộp chocolate đi rồi?”

“Rất có khả năng.”

Lâm Mặc gật đầu.

Lâm An An nghĩ một chút cũng thấy có khả năng nói: “Con trai của chị họ tôi rất tham ăn, mới 10 tuổi đã hơn 150 cân*, có lẽ thật sự là bị nó cầm đi rồi.”

*1 cân của Trung Quốc bằng 0.5kg, nghĩa là thằng bé này nặng 75kg

Chuyện này xảy ra không chỉ có một hai lần, rất nhiều lần chị họ đưa nó đến nhà cô, thường xuyên cầm đồ ăn vặt nhà cô đi, nếu như nó lén lút lấy đi hộp chocolate mà Lưu Văn để lại, Lâm An An cũng không thấy lạ.

“Nhà chị họ cô ở đâu?” Lâm Mặc đứng dậy.

Lâm An An trả lời anh ta: “Ở đường Thể Dục Tây, bây giờ đi luôn?”

Lâm mặc kéo rèm cửa sổ nhìn tình hình phía bên ngoài, một chiếc xe màu xám bạc dừng trước cửa tiểu khu Phượng Hoàng, một người phụ nữ tóc ngắn cùng với vài người đàn ông mặc tây trang từ trên xe đi xuống, đang đứng phía bên cạnh quan sát tình hình.

Anh ta nói một câu: “Đợi tới tối mới đi.”

……

Vào 11 giờ đêm.

Dưới tầng nhà nghỉ đối diện tiểu khu Phượng Hoàng, Lâm Mặc và Lâm An An ngồi vào trong một chiếc xe taxi, lái đi về phía đường Thể Dục Tây.

Lúc này vì đã quá muộn rồi, xe bên đường vắng tanh, đi thẳng một đường không bị cản trở, thời gian không đến nửa tiếng, taxi đã dừng trước một tiểu khu ở Thể Dục Tây.

Lâm Mặc xuống xe kéo sát mũ lưỡi trai, Lâm An An tóc buộc đuôi ngựa theo sau anh ta, cũng đội một chiếc mũ bóng chày.

Hai người trực tiếp đi vào tiểu khu, đi đến trước mặt một tòa nhà bốn tầng, căn nhà ở đây thuộc về khu nhà biệt thự nhỏ.

Lâm An An quen thuộc ở dưới tầng máy móc ấn số tầng số nhà.

Tiếng chuông vang lên một lúc lâu vẫn không thấy ai nghe.

“Chị họ cô không ở nhà à?” Lâm Mặc bên cạnh hỏi.

Lâm An An lắc đầu, “Không thể nào, chị họ tôi không chơi bời linh tinh, thường thì giờ này chắc chắn ở nhà chuẩn bị đi ngủ.”

Lâm Mặc hơi cau mày lại.

Lúc này Lâm An An lấy một tấm thẻ chìa khóa từ trong túi áo ra nói: “Bởi vì Quảng Châu chị họ chỉ có mình tôi là người thân, chơi rất thân với tôi, cho nên tôi có chìa khóa nhà họ.”

Nói rồi quẹt một phát.

Cửa lớn của khu biệt thự nhỏ nhanh chóng được mở ra.

Lâm An An dẫn Lâm Mặc đi vào trong, đi thẳng đến trước cửa căn hộ cầm chìa khóa mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Lâm Mặc quan sát một chút, đèn phòng khách tầng một vẫn sáng hiển nhiên là có người.

Lâm An An đầu tiên bước một bước vào nhà, cạch cạch cạch từng bước theo thang xoắn đi lên tầng hai, vừa đi vừa hô: “Chị họ, chị họ!”

Nhưng trong biệt thự trống trải, không hề có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng Lâm An An vọng lại trong tầng.

Lâm Mặc bắt đầu có cảm giác không lành, đi theo lên tầng hai, nhanh chóng liếc nhìn tầng hai, rất sạch sẽ cũng rất gọn gàng, không hề có gì bất thường.

“Thật kỳ lạ? Chẳng lẽ chị họ thật sự không có nhà?” Lâm An An hô vài tiếng cũng không có ai đáp lại, nói thầm một câu.

Lâm Mặc bước vài bước ở tầng hai, vừa đi tới trước cửa một căn phòng, mũi ngửi ngửi một chút.

Bởi vì anh ta ngửi được một mùi máu tươi nồng nặc.

Trong lòng Lâm Mặc trầm xuống, cuối cùng cũng ý thức được cảm giác không đúng kia từ đâu mà đến.

Căn nhà này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ quái, cứ như là không có người vậy, hoặc là nói người đã…

Lâm An An áp tới nói: “Đây là phòng ngủ của chị họ tôi.”

“Mở cửa!” Lâm Mặc ra lệnh.

“Tôi không có chìa khóa cửa phòng ngủ của chị ấy.” Lâm An An trả lời.

Lâm Mặc không nói hai lời, trực tiếp tiến về phía trước nâng chân lên mang theo sức lực khủng khiếp đá vào cửa phòng ngủ.

“Rầm” một tiếng!

Toàn bộ cửa phòng ngủ ngay tức khắc bị Lâm Mặc đá mở tung.

Đúng lúc đó, toàn bộ tình hình trong căn phòng đều lộ ra trước mắt hai người.

Ngay tức khắc Lâm An An bị dọa tới há hốc mồm, xoạt một tiếng, trong tích tắc chân mềm xuống, tê liệt thất thần ngồi xuống mặt đất.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.