Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự lừa dối chấn động lòng người

Phiên bản Dịch · 2091 chữ

Tiếng còi xe cảnh sát chói tai đã đi tới trước cửa khu biệt thự nhỏ.

Thậm chí Lâm Mặc đứng trong cửa nhà cũng có thể nhìn được ánh đèn xanh đỏ lấp lóe liên tục trên xe cảnh sát trước cửa.

Lúc này mà bỏ trốn đã không kịp nữa rồi!

Hơn nữa cũng rất ngu dốt.

Lâm mặc cau mày lại, trong đầu không ngừng chuyển động suy nghĩ, nhanh chóng tìm cách đối mặt với vấn đề trước mắt.

Trốn đi?

Nhưng…

Lúc Lâm Mặc suy nghĩ, ngoài cửa có một cảnh sát tuổi còn rất trẻ ra khỏi xe cảnh sát, đối phương hít thở mấy hơi có chút căng thẳng từ từ đi về phía cửa lớn.

Điều này khiến Lâm Mặc có chút bất ngờ.

Hiện trường hung án sao lại chỉ có một cảnh sát tới?

Tình huống này chỉ có một khả năng, cảnh sát trong cục đều đi tới nơi khác rồi.

Người trong cục không đủ, lúc nhận báo án cũng chỉ có một người.

Nơi khác chắc chắn đã xảy ra một chuyện rất lớn!

Đối với anh ta mà nói thì đây là chuyện tốt.

Ký ức trong đầu Lâm Mặc hiện lên như một bộ phim không ngừng hiện lên…

“Đội trưởng Hàn, có vẻ như không có nhà?”

“Tiểu Chu cô đứng dưới cửa lớn quan sát đi, tôi và Tiểu Vương đi tìm người.”

Ký ức lần đầu tiên đấu với mấy người cảnh sát đội trưởng Hàn lúc trước bắt đầu dừng lại trong đầu.

Đội trưởng Hàn và Tiểu Chu!

Nhất thời trong lòng Lâm Mặc xuất hiện một suy nghĩ to gan, xoay người đi lên tầng hai.

“Cảnh sát tới rồi, chúng ta xong đời rồi, xong rồi! Tất cả đều xong hết rồi!” Nhìn thấy anh ta quay người trở lại, sắc mặt Lâm An An trắng bệch, căng thẳng đến mức môi trắng bệch run rẩy nói.

“Câm mồm!” Lâm Mặc cương quyết mở miệng, giọng điệu rất nặng nề.

“…”

Nghe vậy trong nháy mắt Lâm An An không dám nói thêm lời nào, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu của Lâm Mặc nặng nề như vậy.

Lúc này Lâm Mặc mới yêu cầu: “Đợi lát nữa nhân viên cảnh sát kia bước vào, cô phải giữ tỉnh táo, không được nhiều lời, tôi không cho cô nói thì cô phải câm mồm, còn có đợi chút nữa phải gọi tôi là đội trưởng Hàn khi tôi gọi cô là Tiểu Chu, nhớ mà trả lời.”

Lâm An An vô ý thức gật đầu, cô không biết Lâm Mặc định làm gì, nhưng chỉ biết rằng lúc này cô cũng hết cách rồi, chỉ có thể nghe theo yêu cầu của Lâm Mặc mà làm theo.

Lâm Mặc muốn làm gì?

Chuyện rất đơn giản, chính là đóng giả đội trưởng Hàn đến điều tra hiện trường, đây là lựa chọn thứ nhất.

Lựa chọn thứ hai chính là đánh ngất cảnh sát kia.

Nhưng cả hai lựa chọn này không cần phải chỉ lựa chọn một cái, mà còn có thể dùng kèm với nhau, lựa chọn đầu tiên không thành công liền có thể sử dụng lựa chọn thứ hai.

Chỉ là đối phương có súng, trừ khi bất đắc dĩ, lựa chọn thứ hai rất nguy hiểm.

Lâm Mặc lấy trong balo ra hai đôi găng tay nilon, đưa một đôi cho Lâm An An, một đôi tự mình đeo lên, tiện tay đưa cho Lâm An An một chiếc bút và một quyển sổ, “Lát nữa tôi bảo cô ghi chép lại thì cô ghi lại.”

Trong lúc hai người Lâm Mặc xoay người đi lên tầng hai.

Cảnh sát trẻ tuổi kia đã đi vào cửa lớn khu biệt thự nhỏ, anh ta tên là Lý Văn Kỳ, vừa mới làm cảnh sát chưa tới một tháng, tối nay trong cục nhận được tin tức, nói bảo có mấy người da đen đang giao dịch mua bán ma túy.

Hầu hết người trong cục đều nhanh chóng tới đó.

Chỉ còn có một mình anh ta ở lại trông cục, lại đúng lúc nhận được tin tức báo án, nói là bên đó có tiếng phụ nữ kêu lên thảm thiết, có vẻ là xảy ra chuyện rồi.

Anh ta chỉ có thể nhanh chóng tới quan sát tình hình một chút.

Đây là lần đầu tiên anh ta ra ngoài làm việc một mình, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác hồi hộp.

Lý Văn Kỳ thở ra một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, đi tới cửa căn biệt thự liền thấy cửa phòng đã mở ra, đen bên trong còn đang bật.

Anh ta bước vào trong biệt thự, nhìn xung quanh một chút, phòng khách tầng một căn biệt thự khoảng 200 mét vuông, bên cạnh là cửa sổ sát đất, ở trong phòng là bộ bàn ghế gỗ tử đàn, trên bàn là một bộ đồ uống trà.

Anh ta quan sát, không phát hiện ra điều gì, đi lên tầng hai, ngay lập tức phát hiện ra hai người một nam một nữ, vô ý thức đặt tay vào khẩu súng.

“Mấy người là ai?” Lý Văn Kỳ cau mày hỏi.

Lâm Mặc ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh ta, ngón tay chỉ vào phòng ngủ trong lòng cảm thấy có chút căng thẳng kích thích nói: “Đây là hiện trường vụ án giết người.”

Lý Văn Kỳ nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, liền nhìn thấy thi thể một phụ nữ tóc tai bù xù nằm trong vũng máu, trong lòng hơi chấn động.

“Anh là ai?” Lý Văn Kỳ tiếp tục hỏi, sự cảnh giác trời sinh khiến cho anh ta đã rút khẩu súng ra.

“Đừng căng thẳng.” Lâm Mặc nói với Lý Văn Kỳ, sau đó mới đứng dậy từ bên cạnh thi thể lên nói: “Theo mức độ đông cứng của thi thể nạn nhân mà nói thời gian tử vong là vào khoảng hai tiếng trước, Tiểu Chu cô ghi lại.”

“Vâng, đội trưởng Hàn.” Lâm An An căng thẳng cực độ trả lời một tiếng.

Nhân viên cảnh sát đứng bên cạnh mà mấy người bọn cô lại đóng vai cảnh sát, tư thái của cô không được như Lâm Mặc, lúc này trên lưng cô chảy đầy mồ hôi lạnh, ngay cả trên mũi hít thở thôi cũng chảy đầy hạt mồ hôi nhỏ.

Nếu như quan sát tỉ mỉ, có thể phát hiện ra tay cầm bút của Lâm An An có chút run rẩy.

“Đội trưởng Hàn?” Nghe vậy Lý Văn Kỳ nhíu mày, suy nghĩ một chút, hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.

Lúc này Lâm Mặc mới cười hỏi: “Anh cũng tiếp nhận vụ án này à?”

Lý Văn Kỳ vô ý thức gật đầu, nhưng vẫn chưa bỏ khẩu súng trong tay ra.

Khung cảnh như này, andrenaline của Lâm Mặc tiết ra tăng vụt lên, ngoài cảm giác căng thẳng, còn có chút cảm giác kích thích chưa từng có, anh ta tận lực suy trì giọng điệu và sự bình tĩnh chuyên nghiệp của mình nói: “Anh tới trễ rồi, không chỉ có một mình anh tiếp nhận vụ án này, tôi là đội trưởng Hàn của cục cảnh sát Thiên Hà, chúng tôi nhận được thông báo vụ án liền nhanh chóng tới đây.”

Nói rồi giới thiệu Lâm An An: “Đây là Tiểu Chu.”

Lâm An An có chút cứng nhắc gật đầu, sắc mặt trắng bệch.

Điểm này khiến Lý Văn Kỳ chú ý.

Lâm Mặc tùy tiện nói: “Tiểu Chu có chút sợ máu.”

Nói rồi liền giả vờ giống như đang kiểm tra thi thể, xác chết này cũng đã kiểm tra vài lần, rất nhiều thứ đã phát hiện ra từ lâu rồi, anh ta nói: “Nguyên nhân khiến nạn nhân tử vong là bị đâm xuyên qua động mạch cổ, mất quá nhiều máu mà chết, từ miệng vết thương mà nói hung khí khả năng là một thứ có đầu bút nhọn, Tiểu Chu đưa cây bút của cô cho tôi một chút.”

“Vâng, đội trưởng Hàn.” Lâm An An căng thẳng đến nỗi bắp chân run cầm cập, nhanh chóng đưa cây bút trong tay cho Lâm Mặc.

Lâm Mặc so sánh một chút nói: “Có vẻ vừa khớp, hung khí khả năng là một loại bút máy.”

Nói xong quay ra nói với Lý Văn Kỳ: “Anh có muốn ra đây xem không?”

Lý Văn Kỳ đánh giá Lâm Mặc từ trên xuống dưới, phát hiện trên tay đối phương đeo một đôi găng tay nilon màu trắng, nói chuyện cũng rất chuyên nghiệp, sự nghi ngờ trong lòng đã giảm đi một nửa.

Đúng lúc này, anh ta đột nhiên nhớ ra đội trưởng Hàn là ai rồi!

Hàn Phi của phân cục Thiên Hà, anh đã nghe qua cái tên này từ đồng nghiệp của mình mấy lần, mỗi lần cái tên này được nhắc tới, đồng nghiệp của anh sẽ thể hiện ra một khuôn mặt đầy biểu cảm khâm phục.

Chẳng lẽ người trước mặt này chính là Hàn Phi?

Lý Văn Kỳ vẫn chưa bỏ súng xuống, đi tới xem thi thể một chút, cau mày lại, có chút cảm giác hoa mắt.

“Lần đầu tiên gặp phải hung án giết người à?” Lâm Mặc bên cạnh nói.

Lý Văn Kỳ gật đầu, anh ta thực sự là lần đầu tiên gặp phải hung án giết người, mới làm cảnh sát một tháng nay, các án anh phải xử lý nhiều nhất cũng chỉ là những án nhỏ nhặt không đáng kể.

“Lần đầu đều như vậy, gặp nhiều sẽ quen thôi.” Lâm Mặc chậm rãi nói, dùng giọng điệu của người từng trải nói ra.

Tới lúc này, sự cảnh giác trong lòng Lý Văn Kỳ vơi đi hơn nửa, có chút tin tưởng đối phương tới nhận án giống như anh ta, ngồi xổm xuống xem một chút, cổ của nạn nhân quả nhiên là bị đâm sâu vào động mạch cổ, miệng vết thương thực sự cũng là do một loại vật thể như bút máy đầu nhọn gây nên.

Người trước mắt phán đoán rất chính xác, anh ta đeo găng tay lên chạm vào thi thể một chút, độ cứng thực sự cũng giống như những gì người này đã phán đoán, thời gian tử vong khả năng là vào khoảng hai tiếng trước.

Điều này khiến Lý Văn Kỳ càng thả lỏng sự cảnh giác.

Lúc này, vừa đúng Lâm Mặc mở miệng ra nói đùa: “Anh có thể bỏ súng xuống không, anh cầm súng như vậy tôi có chút căng thẳng.”

“Xin lỗi, xin lỗi, đội trưởng Hàn, anh nhìn phẩm chất của tôi xem, tôi quá căng thẳng rồi.” Lý Văn Kỳ nói xin lỗi, anh ta đã tin người trước mắt này chính là Hàn Phi rồi, đương nhiên vẫn phải thử nghiệm bước cuối cùng, anh ta hỏi thẳng Lâm Mặc…

“Đội trưởng Hàn, ngài có thể đưa giấy chứng nhận cho tôi xem một chút không.”

Giấy chứng nhận!

Nghe thấy lời của anh ta, trong lòng Lâm An An trở nên vô cùng hồi hộp, bọn họ lấy đâu ra giấy chứng nhận, tất cả chẳng qua chỉ là Lâm Mặc đang diễn kịch mà thôi!

Xuất hiện sơ hở rồi!

Lâm An An căng thẳng đến mức trái tim cứ như sắp ngừng đập.

Nhưng Lâm Mặc lại cười, cầm lấy ví tiền ra nói: “Đương nhiên có thể.”

Nói rồi đưa ví tiền cho Lý Văn Kỳ, đồng thời năm ngón tay phải nắm chặt lại tại thành một nắm đấm, ánh mắt hướng về phía xương hàm Lý Văn Kỳ.

Đánh thẳng vào nơi này là dễ dàng đánh ngất người ta nhất.

Đây là kỹ năng Lâm Mặc biết được do lúc trước hay xem đấu quyền anh.

Đúng lúc Lý Văn Kỳ cầm lấy ví tiền chuẩn bị mở ra để kiểm tra giấy chứng nhận chính là lúc tinh thần của anh ta bị phân tâm đi mất.

Cũng là lúc Lâm Mặc chuẩn bị ra tay.

“Đứng lại, đừng chạy, chạy nữa đợi đến lúc tao bắt được thì tao đánh chết mày!”

Lúc này, truyền tới trong phòng là một tiếng gào thét đầy tức giận.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.