Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị ăn quả lừa rồi!

Phiên bản Dịch · 1629 chữ

Nghe thấy tiếng la hét, Lâm Mặc trong tòa biệt thự nhỏ lập tức dừng tay.

Bàn tay định mở ví tiền của Lý Văn Kỳ cũng dừng lại.

Lâm Mặc nắm lấy cơ hội này lập tức nói với Lý Văn Kỳ: “Có phát hiện rồi!”

Đồng thời ánh mắt đặt trên bàn tay đang cầm ví tiền của đối phương.

Chỉ cần đối phương vẫn tiếp tục mở ví ra, anh vẫn sẽ ra tay.

“Phát hiện gì vậy, đội trưởng Hàn?” Lý Văn Kỳ nghe thấy lời của anh ta, nhìn về phía anh.

Đầu óc Lâm Mặc nhanh chóng chuyển động, dựa theo tiếng la hét, lập tức xâu thành một chuỗi lựa lời nói: “Lúc mới đến hiện trường hung án giết người, tôi nghi ngờ hung thủ rất có khả năng ở gần đây, vì vậy liền để cho Tiểu Vương đi kiểm tra xung quanh một chút, bây giờ anh ta chắc đã phát hiện ra gì đó cho nên mới gọi lớn như vậy.”

“Cái gì!”

Nghe tới đây, Lý Văn Kỳ cũng không để ý đến việc mở ví ra nữa, lập tức đứng dậy.

“Đi tới ban công.”

Lâm Mặc lập tức giao việc.

Lý Văn Kỳ đã rơi vào bẫy trong suy nghĩ của Lâm Mặc, vô ý thức đi tới ban công quan sát một chút.

Lâm Mặc đi theo đằng sau anh ta, sức chú ý đặt trên người Lý Văn Kỳ, từ góc độ này, là thời gian hoàn hảo để đánh lén nhưng anh ta lại không đánh lén mà đi theo sau quan sát.

Chỉ thấy một thanh niên đang đuổi theo một người đàn ông quần áo không chỉnh tề, tốc độ chạy của hai người đều rất nhanh, nhưng hiển nhiên người đàn ông chạy phía trước chạy nhanh hơn thanh niên phía sau một chút.

Lúc này Lâm Mặc đột nhiên mở miệng thúc giục thanh niên dưới tầng: “Chạy nhanh lên, đừng để mất dấu.”

“Anh yên tâm, đm, tôi dù có phải chạy đến chết cũng phải bắt được thằng chó khốn nạn này.”

Thanh niên dưới tầng theo thói quen trả lời một câu.

Lúc này Lâm Mặc giả vờ tỏ vẻ nghiêm trọng nói với Lý Văn Kỳ: “Tiểu Vương đuổi tên kia không kịp, chúng ta xuống giúp thôi!”

“Được.”

Trong tình huống này căn bản là Lý Văn Kỳ không nghi ngờ gì anh ta, thật sự lo sợ tội phạm chạy thoát, lại thêm cả hành động và lời nói chuyên nghiệp lúc trước của Lâm Mặc và thông tin quen thuộc.

Tất cả đều khiến anh ta đã không còn chút nghi ngờ gì về thân phận của Lâm Mặc, trực tiếp đưa ví trả cho Lâm Mặc.

“Anh không xem một chút à?” Lâm Mặc cầm ví cười hỏi.

Lâm An An ở bên cạnh bị câu nói này của anh ta làm cho suýt chút nữa suy sụp tinh thần, người ta đã trả lại ví cho anh rồi, lúc này anh còn chơi trò đau tim này làm gì chứ?

Cô cảm thấy miệng lưỡi có chút khô nhìn Lý Văn Kỳ.

Sau đó có tiếng mở miệng nói: “Đội trưởng Hàn tuy rằng anh ở phân cục Thiên Hà, nhưng lại là tấm gương tiêu biểu được nhắc đến liên tục ở trong cục chúng tôi, sự mạo phạm lúc trước hy vọng anh đừng tính toán, còn nhìn gì nữa, bây giờ bắt tội phạm là quan trọng nhất.”

“Cũng đúng, bắt tội phạm là quan trọng nhất.” Lâm Mặc cất ví vào trong túi, nói với Lý Văn Kỳ: “Lập tức hành động, cứ tiếp tục kéo dài thời gian sẽ không kịp.”

Lý Văn Kỳ cũng không nhiều lời, rầm rầm chạy theo.

Lâm Mặc và Lâm An An theo anh ta chạy xuống tầng.

Ba người chạy ra cửa khu biệt thự nhỏ, nhìn về phía bên phải, lập tức nhìn thấy thanh niên kia vẫn đang đuổi theo cái tên ăn mặc không chỉnh tề, cái tên quần áo không chỉnh tề chạy phía trước đã nhanh chóng rẽ vào mổ con hẻm nhỏ.

Lý Văn Kỳ trực tiếp ngồi vào xe cảnh sát, nói với Lâm Mặc: “Đội trưởng Hàn đi cùng không?”

“Không, con hẻm kia có lối thông, xe cảnh sát rất khó đi vào, như vậy đi, tôi và Tiểu Chu đi theo lối nhỏ khác chặn tên đó, anh theo phía sau, tránh cho tên đó chạy thoát.” Lâm Mặc mở miệng nói.

“Được.” Lý Văn Kỳ nghĩ cũng đúng, cũng không nói gì nữa, trực tiếp lái xe cảnh sát đuổi theo.

Thấy xe cảnh sát đã đi xa, cả người Lâm An An như tụt huyết áp, cả người chảy đầy mồ hôi, ngay cả chân cũng có chút mềm nhũn, chuyện kích thích như vậy là chuyện cả kiếp này cô ta chưa từng gặp phải, quả thực giống như là đang quay phim điện ảnh.

Hoặc nói là cả phim điện anh cũng không dám quay như thế!

Ai mà giám nghĩ rằng người đàn ông trước mắt này dám đùa giỡn một cảnh sát quay mòng mòng như vậy?

Trời đất ơi?

Cái tên này rốt cuộc là loại người gì?

Ngay tức khắc Lâm An An trong lòng cảm thấy rất tò mò về Lâm Mặc, cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ.

“Còn không chạy đứng đó làm gì?”

Lâm Mặc liếc nhìn cô ta nói một câu, sau đó nhanh chóng chạy.

Lâm An An nhanh chóng đuổi theo.

……

Bên Lý Văn Kỳ lái xe cảnh sát đuổi theo rất nhanh chóng đuổi tới con hẻm nhỏ, cái tên quần áo không chỉnh tề kia đã chạy tới hẻm.

Thanh niên phía sau vẫn đang đuổi theo, nhưng thể lực bắt đầu đuối dần.

Quả thực giống như lời Lâm Mặc nói, xe cảnh sát không thể đi vào con hẻm này.

Anh ta nhanh chóng xuống xe, chạy điên cuồng liên tục vượt qua hàng cây xanh sau đó chạy vào trong con hẻm rất nhanh liền đuổi kịp thanh niên.

Thanh niên thấy anh đuổi tới, lập tức hô: “Nhanh, nhanh giúp tôi bắt thằng khốn đó, nó còn có thể chạy.”

Lý Văn Kỳ gật đầu nhanh chóng đuổi theo.

Người đàn ông quần áo không chỉnh tề đã chạy vào sâu trong con hẻm, phía trước có hai lối rẽ quay đầu nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đuổi tới bị dọa hoảng hốt không them chọn trực tiếp chạy bừa về phía bên trái.

Lý Văn Kỳ rất nhanh đã đuổi tới đây cũng rẽ về phía bên trái.

“ĐM!”

Người đàn ông quần áo không chỉnh tề phía trước chửi một câu vì anh ta chạy vào ngõ cụt rồi, xuất hiện trước mặt anh ta chính là một bức tường, anh ta quan sát xing quanh muốn trèo qua.

Lúc này, Lý Văn Kỳ đã đuổi tới, rút súng chĩa vào anh ta nói: “Đừng nhúc nhích, nhúc nhích tôi sẽ nổ súng!”

Người đàn ông quần áo không chỉnh tề lập tức không dám cử động, khuôn mặt bị ép buộc nói: “Không phải, anh bắt tôi làm gì?”

“Tôi bắt anh làm gì, trong lòng anh chẳng lẽ không rõ?” Lý Văn Kỳ đi về phía trước lấy còng tay ra.

Người đàn ông quần áo không chỉnh tề có chút căng thẳng nói: “Cảnh sát các anh từ bao giờ cũng quản lý mấy loại chuyện này?”

“Chuyện gì?” Lý Văn Kỳ hỏi.

Lúc này thanh niên phía sau cũng đuổi tới, anh ta thấy người đàn ông quần áo không chỉnh tề bị cảnh sát bắt được rồi, hiển nhiên lập tức lộ ra nụ cười cảm ơn với Lý Văn Kỳ nói: “Anh cảnh sát, cảm ơn anh rất nhiều đã giúp tôi bắt cái thằng khốn nạn này.”

Giọng điệu của anh ta, còn có lời của người đàn ông quần áo không chỉnh tề khiến Lý Văn Kỳ ý thức được có điều gì đó không đúng.

Liền nghe thấy anh thanh niên mắng một câu, “Cái thằng này disme dám cắm sừng ông đây, nửa đêm chạy tới chơi đùa với vợ ông, nếu như tối nay ông đây không về cũng không biết là mình đã bị cắm cho cặp sừng bao lâu rồi?”

Cắm sừng?

Lý Văn Kỳ có chút ngu người, trực tiếp hỏi: “Anh không phải là Tiểu Vương? Còn tên kia không phải là nghi phạm giết người?”

“Tiểu Vương nào chứ, tôi là Trần Thanh Thụy, cái thằng này giết người rồi? Vailoz.” Thanh niên Trần Thanh Thụy nghe lời của Lý Văn Kỳ bị dọa sợ một trận, không dám tin nhìn người đàn ông quần áo không chỉnh tề nói: “Không ngờ thằng như mày không chỉ chơi đùa với vợ ông, lại còn là nghi phạm giết người?”

Nghe thấy lời nói của Lý Văn Kỳ và Trần Thanh Thụy, gười đàn ông quần áo không chỉnh tề ngay lập tức bị dọa mềm cả chân.

Tội phạm giết người là cái gì, có hậu quả gì, làm gì có chuyện anh ta không hiểu.

Nhưng anh ta chỉ chơi đùa với vợ người ta mà thôi, bảo anh ta giết người thì nào dám.

Không kìm nổi kêu oan: “Anh cảnh sát ơi, tôi thật sự không phải tội phạm giết người, tôi chỉ là ngủ với vợ của tên kia mà thôi.”

Đến lúc này, Lý Văn Kỳ liên nhanh chóng phản ứng lại, cũng hiểu rõ chân tướng sự việc.

Anh ta bị ăn quả lừa rồi!

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.