Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lẽ nào là Lâm Mặc?

Phiên bản Dịch · 1785 chữ

Chuyện của Tiểu Vương là giả.

Chuyện nghi phạm chẳng qua chỉ là một tên đi cắm sừng, cũng là giả.

Nghĩ cũng biết, thận phận của đội trưởng Hàn và Tiểu Chu cũng là giả!

Biểu cảm trên mặt Lý Văn Kỳ ngay lập tức trở nên rất khó nhìn.

Vậy mà anh ta lại bị lừa!

Chỉ có thể trách kỹ thuật diễn xuất của Lâm Mặc quá thật, quá chuyên nghiệp, báo cáo kiểm nghiệm thi thể của anh ta rất chuyên nghiệp, cho dù là cảnh sát bình thường cũng không có sự chuyên nghiệp đến vậy.

Nếu anh ta ra ngoài nhận mình là cảnh sát đảm bảo đầy người tin.

Ai mà ngờ được người có trình độ này vậy mà lại là giả?

Thực sự Lý Văn Kỳ thấy rất khó tin, ngược lại Tiểu Chu bên cạnh từ lúc thấy anh ta liền trở nên cứng nhắc cả người, có vẻ căng thẳng, lúc đó Lý Văn Kỳ còn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Lâm Mặc lại thể hiện quá chuyên nghiệp, hơn nữa anh ta còn nói Tiểu Chu sợ máu.

Lý Văn Kỳ lập tức loại bỏ điểm kỳ lạ này.

Bây giờ nghĩ lại chỉ trách anh ta bị kỹ năng diễn xuất của Lâm Mặc lừa gạt!

Nếu như hai người đó là nghi phạm, vậy anh mắc sai lầm lớn rồi.

Nghĩ tới đây, Lý Văn Kỳ cũng không để ý chuyện hư hỏng trước mắt, cất súng xoay người nhanh chóng chạy ra khỏi con hẻm.

Chỉ để lại hai người kỳ quái nhìn anh ta.

Ngoài con hẻm, Lý Văn Kỳ ngồi vào xe cảnh sát lái tới khu biệt thự nhỏ kia.

Xong nơi này làm gì còn bóng dáng của đội trưởng Hàn và Tiểu Chu, một nam mộ nữ đó đã sớm chạy mất dạng rồi, Lý Văn Kỳ tức giận hô một tiếng rồi đập mạnh vào vô lăng trong xe.

Sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho một số điện thoại.

……

Rạng sáng ngày thứ hai.

Trước cửa cục cảnh sát Thiên Hà, bóng hình cảnh sát không ngừng đi qua đi lại.

Bóng hình Hàn Phi cũng trong đó, ông ta vừa bước vào cục đã thấy hai người Chu Hy Á và Tiểu Vương đã tới từ sớm, hỏi một chút tình hình: “Bên An Miểu hỏi chuyện như nào rồi?”

“Không có bất cứ thông tin hữu dụng nào hết.” Chu Hy Á trả lời ông ta, “An Miểu nói em gái cô ấy đến giờ vẫn không có chút tin tức nào.”

“Còn Lý Quốc Đống và Dương Ngọc Mai.” Hàn Phi tiếp tục hỏi.

Tiểu Vương nói: “Tất cả nhà của bọn họ, bao gồm cả những người từng tiếp xúc, tôi đều điều tra hết rồi vẫn không phát hiện ra chút tin tức nào về thi thể cô gái thứ tư.”

“Xem ra muốn tìm thấy thi thể cô gái thứ tư vẫn phải tìm được Lâm Mặc.” Hàn Phi sờ sờ cằm, “Tôi đã cho người điều tra danh sách hành khách các loại phương tiện giao thông công cộng của các thành phố, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra danh sách có tên Lâm Mặc, tên đó chắc là vẫn đang ở Quảng Châu.”

“Bên cục giám sát cũng chưa thấy Lâm Mặc quay về nhà, camera giám sắt cũng không có phát hiện gì hết, chúng tôi đã đem ảnh khuôn mặt và dáng người của Lâm Mặc giao cho cục giám sát, bọn họ phát hiện vài đối tượng có độ tương đồng rất cao, nhưng tất cả đều không phải Lâm Mặc.” Chu Hy Á theo đó nói.

Hbaay giờ khoa học kỹ thuật phát triển, ngoài đường đều có camera theo dõi, chỉ cần Lâm Mặc xuất hiện dưới camera giám sát, bọn họ nộp dữ liệu lên liền có thể phân tích ra.

Đã như vậy mà trước mắt vẫn chưa phát hiện ra Lâm Mặc.

“Cái tên này rất biết trốn.” Hàn Phi nói một câu.

Lúc này…

“Bịch bịch bịch…”

Một loạt tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên bước vào.

“Cục trưởng Vương!”

“Chào cục trưởng.”

Chu Hy Á và Tiểu Vương vội vàng đứng dậy chào hỏi, cục trưởng Vương gật đầu, nói với ba người bọn họ: “Ba người theo tôi đến văn phòng một chút.”

Ba người quay ra nhìn nhau, cục trưởng Vương tìm bọn họ có việc gì?

Bọn họ đi theo cục trưởng Vương, tốn thời gian vài bước chân liền bước vào văn phòng của cục trưởng Vương, Hàn Phi lúc này mới hỏi: “Cục trưởng Vương xảy ra chuyện gì vậy?”

Cục trưởng Vương ngồi trên ghế rồi mới nói: “Là như này, hôm qua phía bên đường Thể Dục Tây xảy ra một hung án giết người.”

Hàn Phi nghe xong lập tức nghi ngờ hỏi: “Phía bên đường Thể Dục Tây không trực thuộc khu vực quản lý của chúng ta.”

Cục trưởng Vương vẫy tay, “Hàn Phi, anh ngồi xuống trước, nghe tôi nói đã.”

Hàn Phi ngồi xuống, Tiểu Vương và Chu Hy Á bên cạnh đồng loạt ngồi xuống ghế sô pha.

Cục trưởng Vương mở miệng nói: “Tuy rằng phía bên đường Thể Dục Tây không trực thuộc phạm trù khu vực quản lý của chúng ta, nhưng vụ hung án giết người tối qua không giống vậy, rất đặc biệt.”

“Sao lại đặc biệt?” Hàn Phi ý thức được cục trưởng Vương gọi bọn họ tới khẳng định có liên quan tới vụ hung án giết người này.

Cục trưởng Vương liếc nhìn ông ta, sau đó mới từ từ nói: “Hôm qua khi cảnh sát Lý Văn Kỳ tới đường Thể Dục Tây xem hiện trường vụ án giết người, gặp được hai người một nam một nữ, bọn họ tự nhận là đội trưởng Hàn và Tiểu Chu.”

“Cái gì?!”

Nghe tới đây, Hàn Phi nghi ngờ có phải bản thân mình nghe nhầm rồi hay không?

Có người mạo nhận ông ta và Chu Hy Á?

Khuôn mặt Chu Hy Á và Tiểu Vương cũng ngây ngốc cả ra.

Không ngờ có người dám chơi kiểu như vậy.

“Đúng vậy, anh không nghe nhầm đâu.” Cục trưởng Vương nhìn biểu cảm của Hàn Phi tiếp tục nói: “Một nam một nữ, đặc biệt là người đàn ông tự nhận mình là đội trưởng Hàn có sự chuyên nghiệp rất cao, có thể khám nghiệm tử thi và thăm dò hiện trường vụ án, dùng thủ đoạn chuyên nghiệp để lừa đồng nghiệp phía bên đường Thể Dục Tây.”

“Không chỉ như vậy, bọn họ còn trốn thoát thành công.”

“Bây giờ đồng nghiệp phía bên đường Thể Dục Tây đang nghi ngờ hai người có liên quan tới vụ án giết người này, vừa mới sáng sớm đã gọi điện thoại tới hỏi tôi, có biết gì về tình hình và tin tức của hai người không, đối phương vậy mà lại biết anh và Tiểu Chu chứng minh rằng hai người và anh ta từng tiếp xúc.”

“Hai người này quả thực to gan bằng trời rồi, đúng là ăn gan hùm mật gấu mới như vậy, ngay cả cảnh sát cũng giám lừa.”

Cục trưởng Vương càng nói càng tức giận, nói đến cuối cùng mới nói với Hàn Phi: “Hàn Phi, anh nghĩ xem, những tội phạm anh từng tiếp xúc, trong số người đó có ai có thể làm được loại chuyện này?”

Có ai có thể làm được loại chuyện này?

Nghe thấy lời của cục trưởng Vương, Hàn Phi không nhịn được cảm thấy người có thể làm ra loại chuyện này thật sự gan to vượt ngưỡng luôn rồi, trong lòng có chút kinh ngạc.

Quan trọng nhất là, đối phương có thể thành công lừa một cảnh sát đồng thời chạy thoát.

Đây không chỉ cần to gan là có thể thành công được, mà còn phải trong to gan còn phải thận trọng.

Đợi chút…

To gan thận trọng?

Phong cách làm việc này rất giống một người…

Trong đầu Hàn Phi không giấu nổi mà hiện lên một cái tên.

Lẽ nào là Lâm Mặc?!

Trong số những người mà ông ta từng tiếp xúc, chỉ có mình tên đó phù hợp với phong cách này, sắc mặt có chút thay đổi.

Cục trưởng Vương thấy sắc mặt ông ta có chút thay đổi hỏi: “Biết là ai rồi?”

“Rất có khả năng là Lâm Mặc.” Hàn Phi trả lời.

“Lâm Mặc?” Cục trưởng Vương cau mày.

Lúc này Hàn Phi mới giải thích: “Lâm Mặc hiện đang là tình nghi số một của vụ án 2901.”

“Là anh ta à, bây giờ vụ án 2901 liên đới tới thi thể bốn cô gái, phía trên rất xem trọng vụ án này, rất có khả năng thành lập tổ chuyên án, anh chuẩn bị tâm lý trước đi.” Cục trưởng Vương nói.

“Vậy hung án giết người bên đường Thể Dụ Tây thì sao?” Hàn Phi hỏi.

Cục trưởng Vương lúc này mới trả lời: “Đồng nghiệp phía bên đường Thể Dục Tây yêu cầu tôi cho mượn anh và Chu Hy Á tới đó, tôi vốn dĩ muốn hỏi anh tình hình công việc hiện có đang vội không, xem ra không cần hỏi nữa rồi, vụ án liên quan đến Lâm Mặc, anh lập tức qua đó.”

“Vâng thưa cục trưởng Vương.”

Hàn Phi đứng dậy, Chu Hy Á và Tiểu Vương vội vàng đứng dậy.

“Vậy chúng tôi đi qua luôn à?”

“Đi đi.” Cục trưởng Vương vẫy vẫy tay.

Đợi tới khi ba người rời khỏi văn phòng, Chu Hy Á và Tiểu Vương vẫn chưa tỉnh lại tinh thần từ trong kinh ngạc, đặc biệt là Tiểu Vương, anh ta không tin nổi nói…

“Cái tên Lâm Mặc này thật sự không coi ai ra gì hết! loại chuyện như vậy mà cũng dám làm ra sao?”

“Anh ta còn gì không dám làm nữa?” Hàn Phi nhíu đầu lông mày lại nói: “Chỉ là tôi nghĩ không ra, anh ta biết rõ ràng tình hình điều tra bây giờ của chúng ta, sao đột nhiên lại xuất hiện ở hiện trường hung án giết người? Như vậy càng dẫn đến sự chú ý của chúng ta, chẳng lẽ anh ta lại không rõ ràng sao?”

Nói rồi Hàn Phi ra khỏi phân cục, ngồi lên xe cảnh sát nói: “Nhanh chóng đi tới đường Thể Dục Tây giải thích một chút tình hình.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.