Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ động gây rắc rối

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Trong nhóm người, Chu Hy Á vẫn luôn quan sát xung quanh, đều không có phát hiện gì, lúc này bộ đàm truyền đến giọng nói của Hàn Phi.

“Tiểu Chu, có phát hiện gì không?”

Chu Hy Á trả lời: “Không có, Lâm An An vẫn chưa từng xuất hiện.”

“Kỳ lạ, nếu như mục đích của Lâm An An là tiếp xúc với người nhà của Chu Ngọc Mai, vậy thì phía bên nhà tang lễ chắc chắn là cơ hội tốt nhất, làm sao lại vẫn chưa xuất hiện?” Giọng của Hàn Phi từ trong bộ đàm nói.

Cuối cùng lại nói: “Tào Tiến, phía bên thi thể không có chuyện gì chứ?”

“Không có, thi thể chuẩn bị được đưa vào lò hỏa táng, trước mắt vẫn chưa thấy bóng hình Lâm An An xuất hiện.”

Trong bộ đàm, giọng Tào Tiến nói.

“Ngoại trừ Lâm An An, có phát hiện ra người đàn ông mũi ưng không?” Hàn Phi tiếp tục hỏi: “Hoặc là nhân viên đáng nghi.”

“Đều không có bất cứ phát hiện gì.”

Chu Hy Á và Tào Tiến thay nhau nói.

“Thật kỳ lạ, chẳng lẽ chúng ta đoán sai rồi?” Hàn Phi không giải thích được nói.

Ông ta hoàn toàn không ngờ tới lúc này bộ dáng của Lâm Mặc đã thay đổi lớn rồi, hóa trang thành nhân viên của nhà tang lễ.

Trong lúc bọn họ đang trao đổi giao tiếp với nhau.

Hai người đàn ông phía cửa cũng cầm điện thoại báo cáo tình hình…

“Tổ trưởng, trước mắt mục tiêu Lâm An An vẫn chưa xuất hiện.”

“Tiếp tục theo dõi, còn có, đừng có dẫn đến sự chú ý của mấy người Hàn Phi.”

“Vâng.”

Khi mà một trong hai người đàn ông ở chỗ cửa cầm điện thoại trên tay, tròng mắt Lâm Mặc đột nhiên híp lại, anh ta phát hiện, áo khoác ngoài của người đàn ông đó tức thì gồ lên một góc.

Góc áo đó xuất hiện hình dạng của một vật cứng.

Chẳng lẽ là súng?

Lâm Mặc cau mày lại, nói cách khác cho dù nhóm người này có súng cũng chẳng có gì kỳ lạ, đột nhiên anh ta có cảm giác mình có cách rồi.

Đó chính là chủ động gây rắc rối.

Đương nhiên không phải gây rắc rối giữa anh ta và cảnh sát hay gây chuyện với nhóm người kia.

Mà là gây rắc rối giữa nhóm người đó và cảnh sát.

Điểm sáng ở đây chính là dưới quần áo của bọn họ khả năng có giấu súng.

Người bình thường tàng trữ súng đối với cảnh sát mà nói tuyệt đối là chuyện lớn, ở đây lại có cảnh sát đang ẩn mình không có lý do gì không quản lý.

Nghĩ tới đây, suy nghĩ điên cuồng trong đầu Lâm Mặc không ngừng cuộn trào, tim đập nhanh hẳn lên, cục diện bây giờ thay đổi rồi.

Lúc trước luôn là đám người đó trốn trong bóng tối mà Lâm Mặc ngoài sáng.

Bây giờ Lâm Mặc tỏng bóng tối, cánh sát và nhóm người đó ở ngoài sáng.

Đối với chuyện sắp xảy ra Lâm Mặc cảm thấy vừa cẳng thẳng vừa hưng phấn!

Trong lòng anh ta không ngừng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, xoay người đi vào một văn phòng cầm lấy một cốc cà phê đựng trong cốc giấy dùng một lần, sau đó mới đi ra.

Từ từ đi về phía hai người đàn ông phía cánh cửa.

Biểu cảm của Lâm Mặc rất bình thường, bước đi của anh tuy rằng khiến cho Hàn Phi và hai người đàn ông đó nhìn một chút, nhưng cũng cảm thấy chẳng có gì bất thường, hơn nữa anh còn mặc đồng phục, đã ẩn nấp trong nhà tang lễ từ lâu rồi, tất cả mọi người đều cho rằng anh ta là nhân viên nhà tang lễ.

Lâm mặc từng bước tưng bước tới gần hai người đàn ông ở phía cánh cửa.

Càng ngày càng gần.

Cứ như nhanh chóng bước tới bên cạnh bọn họ vậy.

Đúng lúc này Lâm Mặc giả vờ trượt chân, lảo đảo, một cốc cà phê đựng trong cốc giấy hướng về phía người đàn ông cầm điện thoại lúc nãy hất lên.

Áo khoác người đàn ông đó lập tức dính đầy vết bẩn cà phê, hơn nữa còn nóng hôi hổi.

Nóng tới nỗi có vẻ sắc mặt anh ta thay đổi luôn, vô ý thức gào rú với Lâm Mặc: “Mày…”

Nhìn dáng vẻ anh ta bị bỏng tới khó chịu, trong lòng Lâm Mặc cảm thấy dễ chịu vô cùng, nhưng không thể không ngắt lời người đàn ông nói: “Xin lỗi, tôi bị trượt chân, không cẩn thận làm đổ cà phê lên người anh rồi, cốc cà phê này tôi vừa mới pha nên còn rất nóng, nhanh cởi áo khoác ra đi.”

“Không nóng, không nóng, không cần bảo.” Người đàn ông mặc áo khoác vừa nghe thấy vậy liền từ chối.

“Như vậy làm sao được.” Lâm Mặc nắm chắc nói: “Sao có thể không nóng được, mà cho dù không nóng thì cà phê đổ trên người anh cũng dính bết lại chẳng lẽ không khó chịu? Tao bảo này, để tôi nhờ người giúp anh giặt.”

“Không cần, không cần phiền phức như vậy.” Người đàn ông mặc áo khoác điên cuồng từ chối.

Anh ta càng từ chối như vậy, đối với dự đoán trong lòng Lâm Mặc càng được xác thực, trên người đối phương chắc chắn có súng, nếu không sẽ không như vậy.

Lâm Mặc càng phải cởi được áo khoác của đối phương ra.

Lúc này trong lòng Lâm Mặc có một loại cảm giác mèo vờn chuột, đóng giả người tốt bảo: “Không phiền phức, tôi đem tới tiệm giặt ủi giặt là được, lập tức tiền đưa cho anh.”

Nói rồi hướng tay về phía áo khoác trên người người đàn ông.

“Đcm, tao bảo là đéo cần…” Khuôn mặt người đàn ông mặc áo khoác trở nên tức giận.

Sự tranh chấp của hai người dẫn đến sự chú ý của khá nhiều người, hiển nhiên bao gồm cả Hàn Phi và Chu Hy Á.

“Hai người xảy ra chuyện gì vậy?”

Chu Hy Á không nhìn thấy hình ảnh cốc cà phê trong tay Lâm Mặc hất lên áo khoác người đàn ông kia cho nên hỏi Hàn Phi.

Hàn Phi nói: “Người kia làm đổ cà phê lên người người khác, không cần quan tâm.”

Cuộc đối thoại của bọn họ vừa dứt, roẹt một tiếng.

Áo khoác người đàn ông bị Lâm Mặc kéo xuống.

Ở giữa hông anh ta, một khẩu súng màu đen được giắt ở đai lưng, lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.

Lâm Mặc giả vở khủng hoảng hét lên: “Sao anh lại có súng, ôi trời ơi!”

Câu này ngay lập tức dẫn đến sự chú ý của Hàn Phi và Chu Hy Á, hai người nhanh chóng nhìn qua, chỉ thấy bên hông của người đàn ông mặc áo khoác thật sự có một khẩu súng.

“Đm mày muốn chết à.”

Nhìn thấy Hàn Phi và Chu Hy Á quay đầu lại, người đàn ông mặc áo khoác độc ác đẩy Lâm Mặc ra, cùng với người đàn ông ở bên cạnh lập tức chạy trốn ra khỏi cửa, thân phận của bọn họ tuyệt đối không thể để mấy người Hàn Phi phát hiện ra.

“Đuổi theo!”

Hàn Phi lập tức ra lệnh.

Ở trong nước, trong tay người bình thường mà có súng tuyệt đối là một chuyện lớn, so với hung án giết người còn là chuyện lớn hơn, vì nếu như súng bị tuồn ra bên ngoài, có thể gây ra chuyện còn nghiêm trọng hơn nhiều án giết người bình thường.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, đương nhiên Hàn Phi rất rõ ràng.

“Vậy còn chỗ này thì sao?” Chu Hy Á hỏi.

“Người đã đem thiêu rồi, Lâm An An còn chưa xuất hiện, xem ra hôm nay sẽ không phát hiện gì rồi, bây giờ chuyện cấp bách là đuổi theo hai người kia, Tiểu Vương ở lại quan sát là được rồi.” Hàn Phi ra ngoài đuổi theo, đồng thời thông báo cho Tào Tiến ở trong bộ đàm…

“Lão Tào, lúc nãy có hai người chạy ra, trong tay bọn họ có súng, nhất định phải ngăn lại, còn có cẩn thận chút.”

“Cái gì? Trong tay hai người đó có súng?” Lão Tào bị dọa sợ một trận, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trầm giọng nói: “Tôi lập tức đuổi theo.”

Chu Hy Á suy nghĩ một chút, cũng lập tức đi theo đuổi ra.

Bọn họ không hề biết rằng nhìn một màn này, góc miệng của Lâm Mặc khẽ nhếch lên một ý cười nhạt.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.