Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong cuốn băng ghi hình đó rốt cuộc là cái gì

Phiên bản Dịch · 1680 chữ

Hàn Phi và Chu Hy Á đuổi theo nhóm người đó ra ngoài.

Chỉ để lại một mình Tiểu Vương.

Đối với Lâm Mặc mà nói, áp lực được hạ xuống không ít, bây giờ anh ta chỉ việc tránh khỏi tầm mắt của một mình Tiểu Vương để tiếp cận với đứa bé béo kia là được.

Đây rất đơn giản, Lâm Mặc đã nhẫn nại đến bây giờ, đợi thi thể của Chu Ngọc Mai đưa vào lò hỏa thiêu xong, bình thường khu hỏa táng không cho phép người nhà, bạn bè thân thiết và những nhân viên không phận sự đi vào.

Do đó người nhà không thể nhìn thấy tình trạng của người thân mình bị đem thiêu.

Lúc này, người nhà bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài ngắm cảnh quan hoặc ở trong phòng quan sát nhìn tiến trình trong camera.

Tiểu Vương không phải người nhà, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Mà Lâm Mặc mặc đồng phục nhân viên lại có thể đi vào.

Anh ta một tay cầm tài liệu, một tay nắm chặt một tờ giấy, từ từ đi tới gần người trung niên kia, giả bộ như có giấy tờ cần người trung niên kia ký, sau đó mới đưa kèm tờ giấy kia cho ông ta.

Chuyện gì thế này?

Người trung niên nhìn thấy mảnh giấy trong tài liệu, kỳ quái nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc gật đầu với anh ta rồi rời đi.

Người trung niên lập tức mở mảnh giấy ra xem…

“Anh thật sự tin vợ mình là do Lâm An An giết sao?”

“Hung thủ giết người là một người khác.”

“Nếu như anh muốn biết hung thủ giết người, đợi tới khi thi thể được hỏa táng xong đưa con trai anh tới văn phòng gặp tôi, đừng nói cho người khác biết.”

Không thể không nói mấy câu ngắn ngắn của Lâm Mặc liền gợi lên suy nghĩ trong lòng người đàn ông.

Là chồng của Chu Ngọc Mai làm gì có chuyện anh ta không biết Lâm An An là người như thế nào.

Lâm An An không phải là loại người sẽ đi giết người, giết một con gà cô còn không dám, có khi còn muốn anh rể là anh ta tới giúp giết hộ, lại có gan đi giết Chu Ngọc Mai sao?

Lại nói cứ cho là Lâm An An giết ai, anh ta cũng không tin sẽ giết Lâm Ngọc Mai.

Hai chị em họ như bọn họ thân với nhau đến nỗi như chị em ruột thịt vậy.

Nếu không thì Chu Ngọc Mai cũng sẽ không đưa chìa khóa nhà cho Lâm An An để cô có thể đến chơi bất cứ lúc nào.

Cho nên khi cảnh sát điều tra ra Lâm An An giết chết Chu Ngọc Mai, suy nghĩ đầu tiên của người đàn ông là kinh ngạc không dám tin, nhưng khi đối mặt với chứng cứ, lại không thể không tin là Lâm An An giết chết Chu Ngọc Mai.

Mấy ngày hôm nay anh ta luôn luôn nghĩ rốt cuộc là tại sao Lâm An An lại giết người chị họ kính mến của cô ấy, nghĩ thế nào cũng không ra được đáp án.

Lúc này lại có người nói với anh ta hung thủ không phải Lâm An An, mà là một người khác.

Trong lòng người đàn ông thoáng chốc trở nên đứng ngồi không yên.

Anh ta rất muốn biết rõ ràng rốt cuộc là tại sao, nếu như Chu Ngọc Mai thật sự không phải do Lâm An An giết, vậy hung thủ đến cùng là ai?

Hai suy nghĩ này lập tức không ngừng xuất hiện xoay mòng mòng trong đầu anh ta.

Đợi đến khi thi thể Chu Ngọc Mai hỏa táng xong, anh ta mới nhận hũ tro cốt, sau đó cầm giấy tờ nói với người khác: “Tôi đi ký giấy tờ một chút, lập tức quay lại.”

Nói xong dắt con trai đi về phía văn phòng.

Tiểu Vương nhìn thấy người đàn ông trung niên cầm theo giấy tờ đi xa liền đi theo.

Vài phút trước.

Lâm Mặc đưa mảnh giấy cho người đàn ông trung niên, liền tới văn phòng nói với người phụ nữ kia: “Lý Xảo, phía bên Tiểu Trần kêu chị đi qua đó một chút.”

Tiểu Trần chính là cô gái trẻ ở phòng trang điểm cho thi thể đó, hai ngày nay Lâm Mặc đã rất quen thuộc với hai người này, cố tình động tay chân một chút vào phòng trang điểm cho thi thể bên đó, khiến cho Tiểu Trần gặp phải phiền phức, không thể không gọi Lý Xảo từ văn phòng tới đó.

“Được rồi.” Lý Xảo đứng dậy đi tới.

Lâm Mặc lúc này mới ngồi vào vị trí phía trên.

Không lâu sau, người đàn ông trung niên liền dắt theo đứa con trai béo tròn đi vào, anh ta vừa bước vào liền muốn hỏi nhưng Lâm Mặc nhìn thấy Tiểu Vương ở bên cạnh cửa cố ý nói: “Đưa giấy tờ tôi xem một chút.”

Người đàn ông trung niên phát hiện ra ánh mắt của anh ta, quay đầu nhìn liền nhìn thấy Tiểu Vương ở ngoài cửa, có chút tức giận nói: “Mấy người còn định đi theo đến bao giờ?”

Tiểu Vương tỏ vẻ ngại ngùng cười, liếc nhìn Lâm Mặc, trên người đối phương mặc đồng phục nhân viên, lại ngồi trong văn phòng, không thấy có bất cứ gì bất thường mới nói: “Tôi rời đi đây, tôi rời đi đây.”

Anh ta cũng biết người đàn ông vừa phải dự đám tang vợ mình, tâm trạng không tốt, ngược lại có thông cảm, đẩy khu vực chờ bên cạnh ra ngồi lên trên ghế quan sát cửa văn phòng.

Người đàn ông trung niên quan sát một chút, đóng cửa phòng, lúc này mới hỏi: “Lời của anh trên giấy rốt cuộc có ý gì?”

“Ý rất đơn giản, vợ của anh không phải do Lâm An An giết.” Lâm Mặc lạnh nhạt nói.

Người đàn ông trung niên nghi ngờ nói: “Sao anh biết?”

Lâm Mặc lúc này mới giải thích: “Bởi vì tối hôm đó tôi và Lâm An An ở cạnh nhau, khi chúng tôi tới nhà anh, vợ anh đã chết rồi, tất cả manh mối trên hiện trường và bằng chứng đều chỉ ra rằng có người định đổ tội cho Lâm An An.”

Nghe được lời của anh ta người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc, khi Lâm An An tới nhà anh ta, vợ anh ta đã chết rồi?

Một lúc sau, người đàn ông trung niên mới tiêu hóa hết tin tức này nói: “Anh là người đàn ông bên cạnh Lâm An An? Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?”

“Cho dù anh không tin tôi, anh cũng không tin Lâm An An sao? Cô ấy là người như nào, mấy người là người thân anh lại không biết sao?” Lâm Mặc cười nhạt nói.

“Cái này…” Người đàn ông trung niên có chút do dự, anh ta thực sự biết Lâm An An là người như nào, cho nên mới không thể hiểu được rốt cuộc vì sao Lâm An An lại giết chết Chu Ngọc Mai.

Anh nghĩ không ra!

Cho nên mới tới văn phòng muốn hỏi cho rõ ràng, “Nếu theo lời anh nói, thật sự có người muốn hãm hại Tiểu An, vậy tại sao bọn họ lại muốn hãm hại con bé?”

“Cái này thì phải hỏi con trai anh rồi.” Ánh mắt Lâm Mặc di chuyển về phía đứa bé béo tròn.

Người đàn ông trung niên nghệt ra, “Con trai tôi? Con trai tôi có liên quan gì đến cái này?”

“Con trai anh lén lấy đi một hộp chocolate từ nhà Lâm An An.” Lâm Mặc ngừng một chút hỏi đứa trẻ béo: “Đúng không?”

Lúc này người đàn ông trung niên mới quay đầu nhìn con trai mình.

Dưới ánh mắt của anh ta, đứa béo béo tròn gật đầu, “Vâng, con lén lấy một hộp chocolate từ nhà dì nhỏ An An.”

Người đàn ông trung niên cau mày hỏi: “Cho dù là con trai tôi lén lấy chocolate từ nhà Tiểu An thì có thể chứng minh cái gì?”

“Haha…” Lâm Mặc cười nhẹ, “Bởi vì trong hộp chocolate đó có đồ vật không thể cho người khác thấy.”

“Đồ vật không thể cho người khác thấy?” Người đàn ông trung niên có chút hoang mang hỏi: “Đồ vật không thể cho người khác thấy là cái gì?”

“Là cái này à?” Đứa bé béo tròn trùng trục bảo gì biết nấy lấy ra một chiếc USB nói: “Cái USB này được bọc bên trong hộp chocolate, tối muộn hôm qua con mới phát hiện ra.”

“Con đã xem thứ bên trong chưa?” Lâm Mặc hỏi.

Đứa trẻ béo lắc đầu: “Hôm qua mẹ chết rồi, con làm gì có tâm trạng xem thứ này.”

“Bên trong USB là gì?” Người đàn ông trung niên lập tức nhận ra gì đó không đúng, tại sao một chiếc USB lại được giấu trong một hộp chocolate dài, hiển nhiên là muốn giấu một thứ gì đó.

Lâm mặc cầm chiếc USB trong tay đứa bé tròn trục trục nói: “Thứ bên trong, tất nhiên là liên quan tới việc bọn họ giết chết của vợ anh, hãm hại Lâm An An.”

Nói rồi anh ta liền cắm USB vào trong máy tính, rất nhanh liền tìm thấy một video, kéo con trỏ chuột tới click mở ra.

Người đàn ông trung niên cũng ngó đầu qua.

Một giây sau.

Khi xem rõ nội dung video.

Lâm Mặc nhíu chặt mày lại, trong mắt không kìm nổi kinh ngạc.

Khuôn mặt người đàn ông trung niên khủng hoảng, cả người không nhịn được run rẩy một chút.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.