Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi đến để làm bố cô

Phiên bản Dịch · 1729 chữ

“Cái gì!”

Nghe thấy lời của Lâm Mặc, mí mắt Lâm An An giật một cái.

Muốn cô đi tự thú!

Cô không dám tin nói: “Anh chắc là anh không nói đùa với tôi chứ?”

“Tôi không nói đùa với cô.” Lâm Mặc điềm nhiên nói: “Cô đã xem nội dung đoạn video rồi, nếu cô không muốn xảy ra chuyện gì, bây giờ hiện ra trước mắt cô chỉ có một con đường đi tự thú.”

“Nhưng…” sắc mặt Lâm An An có chút chần chừ, “Chúng ta không có bằng chứng chứng minh chị họ không phải do tôi giết, phía bên cảnh sát lại có chứng cứ xác thực, nếu tôi đi tự thú…”

Cô còn chưa nói xong Lâm Mặc đã biết trong lòng Lâm An An lo lắng cái gì, nhẹ nhàng nói: “Tình hình bây giờ không giống nữa rồi.”

Tình hình thực sự không giống nữa.

Hành động ở nhà tang lễ có chút ngoài dự kiến của Lâm Mặc.

Lúc đó anh cố ý vạch mặt chuyện bọn họ có súng, mục đích không chỉ là dẫn đến sự chú ý của mấy người Hàn Phi, còn có một tầng mục đích khác, đó chính là sự nghi ngờ của mấy người Hàn Phi.

Trong tang lễ của Chu Ngọc Mai sao lại xuất hiện hai người có súng.

Điều này khiến hung án giết người càng trở nên đáng nghi.

Với sự chuyên nghiệp của mấy người Hàn Phi và Chu Hy Á, Lâm Mặc cho rằng bọn họ nếu như không nghĩ tới điểm này thì cũng không cần làm cảnh sát nữa.

Lại nói…

Bây giờ trong tay bọn họ còn có băng ghi hình, đây là vật chứng mấu chốt.

Kết hợp với tình huống bộc phát ở tang lễ Chu Ngọc Mai, mấy người Hàn Phi không thể không xem trọng.

Nghĩ tới đây, Lâm Mặc tiếp tục nói: “Trong tay chúng ta có băng ghi hình, tất cả đều rất dễ giải thích, đợi một chút tôi sẽ đi cùng cô.”

Sở dĩ việc đi cùng Lâm An An đó là vì nhiệm vụ lần này Lâm Mặc phải tự tay giao băng ghi hình cho cơ quan tư pháp, nhiệm vụ mới có thể hoàn thành.

“Đi cùng tôi?”

Có lời này của Lâm Mặc, Lâm An An lập tức thở nhẹ nhõm một hơi, nếu một mình cô đi tự thú, trong lòng có chút hoảng hốt, nếu như có thêm Lâm Mặc sẽ không giống nữa.

Quả thực biểu hiện mấy hôm nay của Lâm Mặc khiến cô mở rộng tầm mắt, Lâm An An không ngờ tới một người có thể thông minh tính kế đến trình độ này.

Thật sự khiến người ta ca ngợi không ngừng.

Lâm Mặc gật đầu: “Lấy thân phận của ông ấy đi cùng cô.”

“Thân phận gì?” Lâm An An hỏi.

Vốn dĩ Lâm Mặc định hóa trang thành luật sư của Lâm An An để cùng đi, nhưng bây giờ suy nghĩ của anh ta thay đổi rồi, phần thưởng lúc nãy anh không chọn thân phận luật sư.

Đành phải thay đổi một chút.

Anh ta hỏi Lâm An An: “Cô có ảnh bố cô không?”

“Có, sao thế? Muốn tôi tìm ảnh bố làm gì?” Lâm An An lấy ví ra, mở ví, bên trong có một bức ảnh cả gia đình, khuôn mặt Lâm An An trong ảnh cười tươi ôm lấy bố mẹ.

Cô lôi ảnh ra đưa cho Lâm Mặc.

Lâm Mặc lấy ảnh cũng không nhiều lời mà nói một câu: “Cô đợi một lát sẽ hiểu, tôi rời đi một chút, cô ở đây chờ tôi.”

“Được rồi.” Lâm An An trả lời một tiếng, trốn vào trong lùm cây, nhìn Lâm Mặc rời khỏi công viên Thiên Hà.

Sau hơn một tiếng gần hai tiếng.

Một bóng hình từ từ bước ra.

Lâm An An ở trong lùm cây nhìn bóng hình đó chăm chú.

Chỉ thấy một ông lão hai bên tóc mai bạc trắng đang bước đến gần, bóng hình này càng ngày càng rõ ràng, mi mắt Lâm An An càng này càng cau chặt lại.

Bởi vì bóng hình này cô quá quen thuộc.

Đợi tới khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của bóng hình kia, cô cứ như bị sét đánh, há hốc mồm, vô ý thức gào lên: “Bố sao bố lại ở đây?”

“Haha…” Người tới cười một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thế nào, hóa trang được chứ?”

Lúc này Lâm An An mới phản ứng lại, người trước mắt nào phải bố cô, rõ ràng là Lâm Mặc hóa trang thành, cô có chút không thể tin nổi đến gần Lâm Mặc, nhìn chăm chú khuôn mặt và thân thể.

Khuôn mặt dường như giống y hệt bố cô.

Ngay cả vùng da trên cánh tay, cổ đều được hóa trang, hóa trang thành làn da nhăn nheo của người già.

Gần như không có gì khác biệt.

Chỉ có đôi mắt là không giống.

Đôi mắt của Lâm Mặc quá sáng, quá có tinh thần.

Nhưng cho dù là như vậy, cũng làm Lâm An An kinh ngạc một lúc, tuy rằng lúc trước biết người đàn ông này biết hóa trang, nhưng không ngờ kỹ năng hóa trang lại cao đến như vậy.

Phải một lúc sau Lâm An An mới nói: “Đôi mắt của anh quá đặc biệt, thu liễm lại một chút sẽ càng giống.”

“Vậy sao.” Lâm Mặc gật đầu, đưa cho Lâm An An một chiếc balo nói: “Cô cầm cái túi bao này đi.”

Lâm An An tiếp nhận túi bao, phát hiện đây không phải chiếc balo mà Lâm Mặc hay đeo trên lưng, mà là một cái mới mua, lấy ra một chút, bên trong toàn là quần áo, còn phát hiện ra trong tay Lâm Mặc cầm một chiếc hộp điện thoại di động mới mua.

Không biết anh ta muốn làm gì.

Tiếp theo liền nghe thấy Lâm Mặc nói: “Sau đấy tôi đến để làm bố cô, trước tiên cô làm quen một chút, gọi tôi là bố xem nào.”

“Hả?!”

Lâm An An có chút nhăn nhó và lung túng.

Lâm Mặc lúc này mới nói: “Đợi lát nữa đi tự thú, phản ứng của cô rất quan trọng, nếu cô không thể tỏ ra tự nhiên mà gọi tôi là bố, vậy sẽ rất dễ bại lộ.”

“Phù…”

Lâm An An thở một hơi, cũng hiểu ý của Lâm Mặc, mặt hơi đỏ thấp giọng kêu một tiếng: “Bố.”

“Thiếu tự nhiên quá, thả lỏng ra, cô coi tôi như bố thật của cô mà gọi.” Lâm Mặc chỉ đạo.

“Bố!”

“Tự nhiên hơn một chút.”

“Bố!”

“Vẫn thiếu chút nữa, thử lại bình tĩnh chút.”

“Bố!”

“…”

Trong lùn cây ở công viên Thiên Hà liên tục không ngừng vang lên giọng nói dễ nghe của một cô gái gọi bố, nếu có người đi qua có khi cho rằng bên trong đang xảy ra tình cảnh chơi trò cosplay tình thú nhớp nháp.

Một lúc lâu sau, âm thanh gọi “Bố” mới dừng lại.

Lâm Mặc nói với Lâm An An: “Có ý vị rồi đấy, lát nữa nhớ duy trì lại cảm giác này đấy.”

Lâm An An gọi Lâm Mặc là bố gọi đến miệng khô lưỡi khô, nhìn anh ta: “Anh thật sự không phải cố ý bắt nạt tôi đấy chứ?”

“Cô nghĩ sao?” Lâm Mặc nhẹ nhàng liếc nhìn cô, lúc này mới yêu cầu: “Có thể đi được rồi.”

Nói rồi đi ra khỏi công viên Thiên Hà.

Lâm An An đi thẳng một mạch theo sau anh ta, nhìn Lâm Mặc mở chiếc hộp điện thoại ra, sau đó làm vài động tác trên điện thoại, làm xong tất cả, anh ta mới tìm một chiếc xe màu đen gần đây.

Lâm An An vốn cho rằng Lâm Mặc muốn bắt xe để đi thẳng tới cục cảnh sát, liền nghe thấy Lâm Mặc bảo cô cầm cái túi bao kia tới.

Cô đưa túi bao cho Lâm Mặc, lúc này Lâm Mặc mới mở chức năng định vị, bỏ vào trong túi bao, nói với tài xế chiếc xe màu đen: “Bác tài, phiền bác đưa túi bao này tới bến tàu cao tốc trên cao Quảng Châu.”

“Bên trong có gì?” Bác tài xế chiếc xe đen hỏi một câu.

Lâm Mặc trực tiếp mở túi bao ra cho bác tài xế xe đen quan sát một chút, “Đây là quần áo bình thường, bác đưa đến chỗ hành lý ký gửi là được rồi, tôi đưa bác 500 tệ phí đi đường.”

Bác tài xế xe đen nhìn chắc chắn rằng đây là quần áo bình thường, không có vật gì khác, lại còn thêm 500 tệ tiền đi đường, thực sự sức hấp dẫn không hề nhỏ.

Bác tài xế xe đen suy nghĩ một chút mới gật đầu nói: “Được.”

“Vậy làm phiền bác nhé.” Lâm Mặc để túi bao vào hàng ghế sau, đóng cửa xe lại.

Bác tài xế xe đen mới theo đó mà lái xe đi rời khỏi tầm mắt của Lâm Mặc.

Đợi tới khi không nhìn thấy chiếc xe đen nữa, Lâm An An mới nhịn không nổi tò mò hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Không làm gì cả.” Lâm Mặc không trả lời.

Chẳng qua anh ta chỉ dùng chứng minh thư của Lâm Mặc mua một sim điện thoại mới, mua luôn một chiếc điện thoại mới, sau đó mua một vé tàu cao tốc trên cao đi từ Quảng Châu tới Quế Tỉnh vào buổi chiều mà thôi.

Mà chiếc điện thoại được anh ta mở chức năng định vị, đặt trong túi bao ở chiếc xe đen kia, đi thẳng một đường đến bến tàu cao tốc trên cao Quảng Châu.

Anh ta làm như vậy tất nhiên là có mục đích.

Cố ý nhắc cho mấy người Hàn Phi rằng Lâm Mặc rời khỏi Quảng Châu rồi.

Tung hỏa mù chẳng qua chỉ là tăng thêm một lớp áo bảo hộ cho lớp ngụy trang của anh ta mà thôi.

Tất nhiên trước đó phải gặp bố Lâm An An một chút đã.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.