Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự dò xét của Chu Hy Á

Phiên bản Dịch · 1209 chữ

Lâm An An đến tự thú rồi!

Toàn bộ khu vực cảnh sát ở đường Thể Dục Tây lập tức xôn xao hết lên!

Đặc biệt là Chu Hy Á, đến lúc này cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, bọn cô truy bắt lâu như vậy, khi mà hao tổn bao tâm tư suy nghĩ nát óc để làm sao bắt được Lâm An An.

Nhưng Lâm An An lại tự động đến trước cửa đồn cảnh sát để tự thú?

Chuyện gì thế này?

Tuy rằng Chu Hy Á cảm thấy nghi ngờ và kinh ngạc, nhưng tố chất chuyên nghiệp khiến cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đứng dậy, đồng thời dùng mắt ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh bước tới.

Rất nhanh vài cảnh sát xung quanh bước tới.

Chu Hy Á cầm còng tay tới nói với Lâm An An: “Lâm An An, cô bị nghi ngờ có liên quan đến việc giết Chu Ngọc Mai, bây giờ cô đã bị bắt.”

Chu Hy Á dùng còng tay còng hai cổ tay lại, Lâm An An vô ý thức liếc nhìn về phía Lâm Mặc, phát hiện anh ta rất điềm tĩnh mới yên tâm nói: “Tôi không giết người.”

“Có chuyện gì tới phòng thẩm vấn rồi nói.” Chu Hy Á không hề nể tình nói.

Sau đó nhìn người bên cạnh Lâm An An, động tác nhỏ lúc nãy đã bị cô chú ý tới, cô đánh giá tỉ mỉ người này, phát hiện là một ông trung niên, khuôn mặt có vài phần giống Lâm An An hỏi: “Người này là?”

“Ông ấy là bố tôi.” Trải qua luyện tập sắc mặt Lâm An An rất tự nhiên nói.

Chu Hy Á gật đầu, trực tiếp đưa Lâm An An vào phòng thẩm vấn.

Cấu tạo phòng thẩm vấn vô cùng đơn giản, một cái bàn, bốn cái ghế, trên đầu là một cái đèn chiếu sáng, và có một mặt là kính quan sát, từ bên ngoài có thể nhìn bên trong nhưng bên trong lại không thể nhìn được ra bên ngoài.

Sau khi để Lâm An An ngồi yên trong phòng thẩm vấn, Chu Hy Á mới đi ra khỏi phòng thẩm vấn liếc nhìn Lâm Mặc, đi tới văn phòng gọi điện thoại cho Hàn Phi…

“Đội trưởng Hàn, Lâm An An đến tự thú rồi!”

“Cái gì?” Giọng Hàn Phi trong điện thoại kinh ngạc hô lên, hiển nhiên là tin tức này nằm ngoài dự đoán của ông ta, ông ta bình tĩnh lại kỳ quái nói: “Sao lúc này Lâm An An lại tới tự thú?”

Trong mắt ông ta, tin tức của Lâm Mặc vừa xuất hiện, Lâm An An chân trước chân sau lại tới tự thú, cũng quá trùng hợp rồi?

Ông ta luôn nghi ngờ người đàn ông bên cạnh Lâm An An chính là Lâm Mặc.

Chẳng lẽ Lâm An An đang tranh thủ thời gian giúp Lâm Mặc để phân tán sự chú ý?

Hay là Lâm Mặc vì Lâm An An mà dẫn đi sự chú ý?

Hàn Phi cảm thấy đầu mình loạn cào cào lên, Lâm Mặc rốt cuộc muốn làm gì?

Ông ta trực tiếp hỏi: “Bên cạnh Lâm An An có người không?”

“Có, bố cô ấy cùng đến đây.” Chu Hy Á nói.

“Vậy sao?” Hàn Phi kéo dài giọng: “Cô điều tra một chút bố của Lâm An An xem.”

“Ý anh là?” Chu Hy Á phản ứng lại, “Tôi hiểu rồi, trước tiên như vậy đã, khi nào mấy người quay lại?”

“Sắp tới bến tài cao tốc rồi, đợi tới khi Lâm Mặc lên tàu cao tốc trên cao rồi xuất phát thù sẽ trở về, phía bên Lâm An An cô cứ để ý trước.” Hàn Phi yêu cầu.

“Được.” Chu Hy Á trả lời, cúp điện thoại, sau đó mới ra tay điều tra tình hình của bố Lâm An An, rất nhanh sau đó trên ghi chép hộ tịch hiện lên thông tin và ảnh chân dung của bố Lâm An An.

Lâm Bảo Hùng: 53 tuổi, chiều cao: 183, dân tộc: Hán, quê quán: Triều Khu Quảng Đông, địa chỉ thường trú: Phòng 1202, tầng 43, tiểu khu Dương Quang, Quảng Châu, số điện thoại: 138**.

Ảnh chân dung và dáng vẻ của Lâm Mặc trông chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Đương nhiên nghĩ tới kỹ năng hóa trang đỉnh cao của Lâm Mặc, Chu Hy Á không thể vì vậy mà xem nhẹ, mà nhìn số điện thoại trước mặt, gọi tới số này.

“Tút…tút…tút…”

Trong loa điện thoại dẫn đến tiếng chuông chờ, không lâu sau trong điện thoại cảnh sát vang lên…

“Trời đất mênh mông là tình yêu của chúng ta, dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở…”

Tiếng nhạc chuông tầm tuổi trung niên thích nhất chậm rãi vang lên, không lâu sau, trong loa của Chu Hy Á đồng thời bên cạnh cũng nghe thấy một giọng nói…

“Alo, ai đấy?”

Giọng nói khàn khàn, Chu Hy Á trực tiếp cúp máy luôn, không muốn để người khác biết mình đang dò xét, cô cau mày lại.

Không phải Lâm Mặc sao?

Nói rồi đi về phía phòng thẩm vấn.

Cùng lúc đó Lâm Mặc vừa đặt điện thoại xuống hiển nhiên biết ai vừa gọi điện tới chiếc điện thoại này, trên mặt không lộ biểu cảm gì, trong lòng cảm thấy vì trước khi cùng với Lâm An An đi tự thú, anh ta còn yêu cầu Lâm An An lén đưa bố của mình là Lâm Bảo Hùng tới gặp mặt.

Nói với Lâm Bảo Hùng mấy chuyện này, mượn điện thoại, chứng minh thư từ chỗ ông ấy.

Chuyện lớn liên quan tới con gái mình, Lâm Bảo Hùng hiển nhiên phối hợp, thậm chí còn tìm một một chỗ ẩn náu trốn đi.

Cho nên lúc Chu Hy Á thăm dò gọi điện vào số điện thoại Lâm Bảo Hùng hiển nhiên là gọi tới chỗ Lâm Mặc.

Nhìn thấy Chu Hy Á đi qua trước mắt mình, còn đặc biệt liếc nhìn mình, Lâm Mặc biết rõ cô ta đang nghi ngờ.

Không lâu sau, Chu Hy Á dừng bước chân lại nói: “Bố Lâm An An, ông cũng vào phòng thẩm vấn một chút.”

Về lý mà nói phòng thẩm vấn là nơi thẩm vấn một mình nghi phạm, trừ luật sư biện hộ có thể đi cùng, người nhà đều không thể vào theo.

Lâm Mặc cũng rõ điểm này, Chu Hy Á đột nhiên yêu cầu anh ta đi vào, khẳng định là có ý gì đó.

Nhưng anh ta cũng không từ chối, bởi vì nó cũng rất phù hợp với mục đích của anh ta, cho dù Chu Hy Á không mở miệng, anh ta cũng sẽ tìm cách mượn cớ đi vào, bởi vì băng ghi hình còn nằm trên người anh.

“Được.” Lâm Mặc gật đầu, cùng Chu Hy Á bước vào phòng thẩm vấn.

Vừa ngồi bên cạnh Lâm An An liền nhìn thấy Chu Hy Á đóng cửa phòng thẩm vấn lại, bất chợt gọi…

“Lâm Mặc…”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.