Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi biết, anh chính là Lâm Mặc?

Phiên bản Dịch · 1607 chữ

Người trong tình trạng vô ý thức khi đột nhiên nghe thấy tên mình, hoặc một cái tên quen thuộc sẽ có phản ứng lại.

Đặc biệt là khi đang căng thẳng, trong lòng có vấn đề.

Mà môi trường trong phòng thẩm vấn lại rất dễ dàng tạo nên không khí áp lực gây nên sự căng thẳng.

Cho nên Chu Hy Á mới đột nhiên gọi tên Lâm Mặc, cũng vì muốn xem Lâm An An và bố cô ta nghe thấy cái tên này có phản ứng hay không.

Nhưng điều khiến Chu Hy Á thất vọng là sau khi cô gọi cái tên này ra, phản ứng của Lâm Mặc lại hợp lý, chỉ có kỳ quái liếc nhìn cô ta.

Lâm An An thì càng không phải nói, từ đầu tới cuối Lâm Mặc chưa từng nói tên cho cô ấy, cho nên về cơ bản thì cô không biết Lâm Mặc là ai, khuôn mặt hoang mang nhìn Chu Hy Á.

Chu Hy Á lúc này mới đổi chủ đề nói: “Hai người biết người này không?”

“Không biết, Lâm Mặc là ai?” Lâm An An lắc đầu nói, cũng không biết nữ cảnh sát này vừa bước vào không hề hỏi tình hình hung án giết người, ngược lại hỏi người tên Lâm Mặc này là có ý gì.

Lâm Mặc ở bên cạnh giống như ảnh đế cũng lắc đầu.

Lúc này Chu Hy Á mới khẳng định, chắc chắn người đàn ông trung niên trước mắt này là bố Lâm An An chứ không phải Lâm Mặc.

Vậy thì bắt đầu đi vào chủ đề thôi.

Chu Hy Á cầm một đống tài liệu đặt trên bàn trong phòng thẩm vấn, lấy ra một tấm ảnh quay ngược lại đặt giữa bàn trong phòng thẩm vấn nói: “Cô nói cô không giết Chu Ngọc Mai, vậy cô giải thích thế nào về chuyện ở hiện trường Chu Ngọc Mai viết bộ miên trên sàn?”

“Dựa vào điều tra của chúng tôi, trong những người Chu Ngọc Mai quen biết chỉ có mình tên cô là có bộ miên.”

“Đây là có người cố ý để lại.” Lâm An An trả lời.

“Có người cố ý để lại?” Chu Hy Á cười lạnh nói: “Cô muốn nói với tôi có người giết Chu Ngọc Mai sau đó đổ tội cho cô?”

“Đúng là như vậy.” Lâm An An gật đầu.

Mắt Chu Hy Á nhìn Lâm An An chăm chú nói: “Vậy cô có chứng cứ không?”

“Tất nhiên là chúng tôi có chứng cứ.” Trả lời cô ta không phải là Lâm An An mà là Lâm Mặc.

“Bằng chứng gì?” Chu Hy Á quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên.

Lâm Mặc lấy ra một cái USB trong túi áo nói: “Chứng cứ ở trong này, cô xem xong sẽ hiểu, nếu như xem còn không hiểu, tôi còn có thể cho cô nhiều chứng cứ hơn nữa, thậm chí là nhân chứng.”

“Bạn thân của Tiểu An là Lưu Văn, chị họ Chu Ngọc Mai, đều vì thứ trong USB này mà bị người sát hại, bọn họ đổ tội cho Tiểu An mục đích cũng là để sớm có thể tìm thấy rồi tiêu hủy đoạn video này, đương nhiên nếu cô không tin, có thể tìm cháu và chồng chị họ của Tiểu An tới đối chất, bọn họ cũng có thể làm nhân chứng.”

Lý luận của Lâm Mặc vô cùng rõ ràng, nói khiến Chu Hy Á không thể nhịn nổi muốn biết trong cái USB này rốt cuộc có điều gì, ấn vào một cái nút trên bàn trong phòng thẩm vấn, gọi người mang tới một chiếc laptop, sau đó cắm USB vào máy tính, di chuyển con trỏ chuột mở chiếc USB ra.

Trong chiếc USB rất gọn gàng, chỉ có một đoạn băng ghi hình, vốn dĩ tinh thần cô cũng tính là rất bình thường mà mở đoạn video ra, nhưng sau khi xem xong đoạn video sắc mặt lại có chút kinh ngạc và chấn động.

Sau đó liền ý thức được chuyện này tuyệt đối là một chuyện lớn!

Da đầu Chu Hy Á căng hết ra, không kìm được hỏi: “Lưu Văn mấy người nói là ai?”

“Bạn thân của Tiểu An, cũng là người quay đoạn video này, tuần trước xảy ra tai nạn giao thông, bị xe tải cán qua mà chết, trước khi cô ấy xảy ra tai nạn xe, có thể cảm thấy bản thân mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên để chiếc USB này vào một hộp chocolate dài bọc lại, để trong nhà Tiểu An.”

“Sau đó hộp chocolate này lại bị con trai của chị họ Tiểu An mang đi, sau đấy thì tôi không cần nói nhiều nữa, tôi tin rằng cô đã nghĩ ra rồi?”

Lời đã nói đến mức này, Chu Hy Á còn không hiểu thì chính là đồ ngu.

Cô không chỉ hiểu ra, thậm chí còn liên tưởng đến hai người đàn ông có súng xuất hiện ở tang lễ Chu Ngọc Mai, nếu như mọi chuyện thật sự là như vậy, lập tức có thể hiểu tại sao trong tang lễ của Chu Ngọc Mai lại xuất hiện hai người đàn ông có súng.”

Mục tiêu của bọn họ không phải là người nhà của Chu Ngọc Mai.

Cũng không phải là Lâm An An.

Mà là đoạn băng ghi hình này!

Nghĩ tới đây Chu Hy Á mạnh mẽ đứng dậy, đi ra khỏi phòng thẩm vấn, trực tiếp tìm vài cảnh sát giao việc: “Đưa chồng và con trai Chu Ngọc Mai tới đồn cảnh sát một chuyến.”

Cô cần lấy bằng chứng.

“Được.” Nhân viên cảnh sát này lập tức theo lời yêu cầu đi làm việc.

Mà sau đó Chu Hy Á lại gọi điện thoại cho Hàn Phi, chuyện này lớn quá rồi, một mình cô không dám ra quyết định, thậm chí có thể sẽ báo động tới cả lãnh đạo cấp trên.

…….

Trong phòng thẩm vấn.

Đến nước này rồi chỉ cần điều tra theo manh mối mà Lâm Mặc cung cấp, sự việc rất nhanh liền có thể điều tra ra toàn bộ chân tướng.

Lâm Mặc ho vài tiếng.

Nhiệm vụ chuyển phát nhanh đã đưa tới nơi, anh ta đã không cần phải tiếp tục ở đây nữa, nhiều thêm một giây nhỡ mấy người Hàn Phi trở về, khả năng bị bại lộ thân phận sẽ nhiều thêm một phần, tiếp tục ho thêm vài tiếng, giả bộ ho vô cùng nghiêm trọng.

Lâm An An nhìn anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại ho, có chút quan tâm hỏi thăm: “Bố không sao chứ?”

“Hen…suyễn…” Lâm Mặc quay đầu về phía cô nói một câu.

Hen suyễn?

Mấy hôm nay Lâm An An chạy bộ cùng anh ta nào có thấy anh ta hen suyễn, sao lúc này lại lên cơn hen.

Nghi vấn trong lòng càng tăng thêm, tiếp đó cô rất nhanh liền hiểu ý của Lâm Mặc.

Anh ta muốn rời đi!

Nghĩ tới đây, trong lòng cô có chút tương đối không đành lòng, mấy ngày gần đây, ấn tượng của cô với Lâm Mặc rất tốt, thậm chí còn có cảm giác ngưỡng mộ.

Nhưng Lâm Mặc muốn rời đi cô không thể cản trở, thậm chí còn vì đoán ra được điều gì đó, chỉ có thể giúp Lâm Mặc đứng dậy quay về phía camera phòng thẩm vấn hô: “Bệnh hen suyễn của bố tôi tái phát rồi.”

Phía bên Chu Hy Á rất nhanh liền biết được tình hình trong phòng thẩm vấn, tiến vào xem, cả người Lâm Mặc co quắp cong lại như con tôm không ngừng ho, thậm chí còn khò khè.

“Bệnh hen suyễn tái phát rồi, không mang thuốc theo người, mau gọi xe cứu thương.” Khuôn mặt Lâm An An nôn nóng nói.

Phía bên Chu Hy Á nhìn thấy lập tức cầm điện thoại gọi 120.

Trong mắt cô ta, đối tượng trong điểm mà cô quan tâm là Lâm An An bây giờ đã ở đây rồi, ngược lại Lâm Bảo Hùng rời đi cũng không sao hết.

Xe cứu thương rất nhanh liền đi tới, Lâm Mặc còn chưa bị đưa lên xe cứu thương, Lâm An An đã nói với Chu Hy Á: “Tôi gọi điện cho mẹ một cuộc bảo bà ấy đến chăm sóc bố.”

Điện thoại của cô đã bị thu khi bước vào phòng thẩm vấn.

Lâm Mặc cũng vậy.

Cho nên Lâm An An cầm điện thoại của Lâm Bảo Hùng gọi cho mẹ cô một cuộc điện thoại, sau đó mới bỏ điện thoại vào túi áo Lâm Mặc, nhìn Lâm Mặc được đưa vào xe cứu thương rồi rời đi xa, ánh mắt vẫn không nỡ rời đi, bước vào phòng thẩm vấn.

……

Cùng lúc đó.

Lâm Mặc biết Lâm An An nhét vào trong túi áo anh một chiếc điện thoại, đợi tới khi tới bệnh viện, sau khi uống mấy viên thuốc hen suyễn, anh ta nhân lúc bác sĩ và y tá không chú ý tới rời khỏi bệnh viện, cầm chiếc điện thoại kia lên xem, bên trên là một tin nhắn…

“Tôi nghĩ là tôi biết tên của anh rồi, anh chính là Lâm Mặc mà bọn họ muốn tìm, tôi biết anh không phải là người xấu, cảm ơn, hy vọng chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.