Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu tiên gặp mặt Hạ Tĩnh Nhàn

Phiên bản Dịch · 2247 chữ

Vị trí của lớp một khóa 19 khoa điều tra trinh sát tại trường cảnh sát Quảng Châu ở trên tầng 13.

Dương Chính Dương trong điện thoại lúc nãy chính là chủ nhiệm khoa trinh sát, sau khi nghe yêu cầu của hiệu trưởng Ngô lập tức chuẩn bị một tiết trống của lớp một khoa điều tra trinh sát, rồi đứng trước cửa lớp một khoa điều tra trinh sát chờ hiệu trưởng Ngô tới.

Không lâu sau liền nhìn thấy hiệu trưởng Ngô và Thái Minh Đức đưa theo một người đàn ông đeo kính tới.

Dương Chính Dương tò mò đánh giá người đàn ông, khí chất rất xuất chúng.

Đây chính là giảng viên muốn tới dạy thử ở khoa điều tra trinh thám sao?

Xem ra rất có khí chất, nhưng không biết trình độ ra sao?

Dương Chính Dương ra đón nói: “Hiệu trưởng Ngô, tiết học của lớp một đã trống rồi nhé.”

Hiệu trưởng Ngô gật đầu, tiện nói một câu: “Chính Dương cậu là chủ nhiệm khoa điều tra trinh sát, lát nữa cậu cũng ở đây nghe cùng đi.”

“Vâng, hiệu trưởng Ngô.” Dương Chính Dương đồng ý trả lời.

Lúc ngày hiệu trưởng Ngô mới nói với Lâm Mặc: “Lâm Bối, cậu có thể vào bắt đầu dạy thử, chúng tôi ngồi ở phía sau dự giờ.”

“Được.”

Lâm Mặc gật đầu, bước vào trong lớp một khoa điều tra trinh sát.

Sinh viên lớp một khoa điều tra trinh sát lập tức tò mò đánh giá Lâm Mặc.

Mấy người hiệu trưởng Ngô ngồi trên hàng ghế phía cuối lớp.

Sau khi thấy bọn họ ổn định chỗ ngồi, Lâm Mặc ho vài tiếng, bắt đầu nói: “Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lâm Bối, là giảng viên tiết này của các bạn, tiết này sẽ dạy các bạn một chút về kiến thức và kỹ năng nhỏ của điều tra trinh sát.”

Nói rồi Lâm Mặc lấy ra vài tấm anh từ trong túi xách bên cạnh.

Phía dưới vài sinh viên thì thầm trao đổi.

Ông chú này rất có khí chất với thú vị đấy, Trần Na, đây là loại mà tớ thích đấy.” một nữ sinh dựa vào vách tường nói với bạn cùng bàn bên cạnh.

“Hứa Tư mình thật sự cạn lời với cái đam mê các ông chú của cậu, hiệu trưởng ở phía sau đấy, cậu lên cơn hứng tình cái gì?” Cô gái tên là Trần Na cạn lời lườm một cái.

Hứa Tư nghịch ngợm cười, cũng không nhiều lời, ánh mắt nhìn Lâm Mặc chăm chú.

Lúc này Lâm Mặc mới bắt đầu vào tiết, trực tiếp nói: “Điều tra trinh sát thì tin rằng tôi không cần nói nữa, nói thẳng ra thì chính là nhiệm vụ công việc điều tra.”

“Chính là dựa vào phát hiện và thu thập các loại chứng cứ liên quan đến vụ án theo trình tự quy định, tra rõ sự thật về tội phạm, truy tìm và xác định về nghi phạm.”

“Cũng phải có những biện pháp khống chế để phòng trừ, để đề phòng tội phạm và nghi phạm tiếp tục tiến hành hành vi phạm tội hoặc là trốn tránh điều tra, khởi tố và phán quyết, từ đó đảm bảo truy tố hình sự được tiến hành có kết quả.”

Nói xong rồi Lâm Mặc ngừng một chút, nói: “Những điều này tôi tin các bạn đã nghe đến mòn hết tai rồi chứ?”

Sinh viên phía dưới vô cùng đồng ý với điều này gật đầu.

Lâm Mặc cười rồi mới nói: “Thật ra theo như tôi thấy, trong quá trình điều tra điều quan trọng nhất chính là một đôi mắt nhanh nhạy có thể phát hiện manh mối và một cái đầu biết cách phân tích manh mối.”

Mục đích của anh ta rất đơn giản, giáo trình dạy học cơ bản chắc chắn không thể làm vừa lòng mấy người hiệu trưởng Ngô, cho nên giáo trình dạy học mới có thể khiến bọn họ chú ý tới.

Anh ta trực tiếp nói với sinh viên: “Cho nên hôm nay tôi dạy chính là giúp các bạn biết làm thế nào để dùng ánh mắt để tìm kiếm manh mối, làm thế nào để dùng đầu óc phân tích manh mối.”

Nói rồi cầm mấy bức ảnh dán lên trên bảng.

Chính vào lúc này, một người phụ nữ thành thục thân hình nóng bỏng xuất hiện ở cửa lớp một, cô nhìn về phía cuối lớp, có chút kinh ngạc khi thấy hiệu trưởng Ngô và giáo sư Thái Minh Đức cũng ở đó.

Ba người phía cuối lớp cũng phát hiện ra cô.

Lúc này Hạ Tĩnh Nhàn mới đi tới cuối lớp ngồi xuống.

“Tiểu Hạ sao cô cũng tới đây?” Hiệu trưởng Ngô nhẹ giọng hỏi.

Hạ Tĩnh Nhàn đau đầu nhỏ giọng nói: “Có vài vấn đề muốn trao đổi với thầy Minh Đức chút.”

“Sao thế?” Hiệu Trưởng Ngô nhìn cô, ông ta là hiệu trưởng trường cảnh sát Quảng Châu, tất nhiên cũng biết chuyện gần đây nhất của Hạ Tĩnh Nhàn, hỏi: “Vụ án kia khó giải quyết quá à?”

Hạ Tĩnh Nhàn gật đầu.

Lúc này Lâm Mặc đã dán hết ảnh lên bảng.

Bấy giờ hiệu trưởng Ngô mới nhỏ giọng nói với Hạ Tĩnh Nhàn: “Vậy đợi tới khi nghe hết tiết dạy thử này cô hẵng đi tìm Minh Đức.”

Hạ Tĩnh Nhàn “ừ” một tiếng, ánh mắt mới đặt lên người Lâm Mặc.

Lâm Mặc cũng chú ý tới phía cuối lớp có thêm một phụ nữ xinh đẹp thành thục, nhưng cũng không để ý, mà vẫn tiếp tục lên lớp dạy nói: “Hai bức ảnh ở trên bảng đều là ảnh dấu giày, các bạn quan sát một chút, tôi chỉ định người lên trả lời câu hỏi.”

Sinh viên trong lớp nghe thấy đều nhìn bức ảnh dấu giày được dán trên bảng.

Hai bức ảnh này đều là dấu giày dẵm vào bùn đất.

Đều là bên trong đậm, bên ngoài nhạt.

Giống y hệt nhau.

Chẳng qua chỉ là bức ảnh ở bên trong có chút nặng, một bức có chút nhẹ.

Hầu hết mọi người đều không phát hiện ra điểm khác biệt.

Thái Minh Đức và hiệu trưởng Ngô ngồi cuối lớp nhìn thấy hai bức ảnh dấu giày này, góc miệng nâng lên một ý cười nói: “Xem ra Lâm Bối này cũng ra gì đấy.”

“Thực sự rất ra gì này nọ.” Hiệu trưởng Ngô gật đầu.

Ngược lại Hạ Tĩnh Nhàn ngồi bên cạnh nghe thấy lời của bọn họ, lại nhìn thật kỹ ảnh chụp dấu giày trước mắt, theo đó suy nghĩ.

Bên tai chỉ nghe thấy Thái Minh Đức đùa với hiệu trưởng Ngô nói: “Anh đoán xem ảnh dấu giày là thật hay giả?”

“Anh kiểm tra tôi đấy à, tôi không nói, nghe Lâm Bối nói, bây giờ đang là sân nhà của anh ta.” Hiệu trưởng Ngô cười, nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc ở trên bục giảng tính toàn thời gian một chút, lúc này mới tùy ý chỉ một người, vừa đúng chỉ vào nữ sinh tên Hứa Tư kia, khuôn mặt cô mang theo ý cười đứng dậy.

Lâm Mặc bấy giờ mới nói: “Hai bức ảnh dấu giày này tôi tin các bạn đều có thể nhìn ra lòng bàn chân phía bên trong lực chân có vẻ lớn cho nên trên ảnh dấu chân bên trong nhẹ hơn, nếu như đây là dấu chân nghi phạm để lại trên hiện trường, thông qua điều này bạn nhận ra được manh mối gì?”

“Người thọt!”

Hứa Tư trả lời nhẹ nhàng: “Nghi phạm là một kẻ bị thọt.”

“Rất tốt.” Lâm Mặc cười khen cô: “Bạn nói đúng rồi.”

Hứa Tư đang cảm thấy vui vẻ, sau đó liền nghe thấy Lâm Mặc nói: “Điều tôi muốn nói chính là hai bức ảnh dấu giày của nghi phạm này, có một ảnh là của người bình thường ngụy tạo ra, bạn có thể nhìn ra là bức nào không?”

“Bức ảnh mà dấu ấn phía bên trong nhạt hơn.”

Hứa Tư suy nghĩ một chút trả lời.

Lâm Mặc tiếp tục hỏi toàn bộ sinh viên cả lớp, “Các bạn thì sao?”

“Bức ảnh mà dấu ấn phía bên trong nhạt hơn.”

Có vẻ như tất cả moij người trả lời đều có đáp án giống nhau, theo như bọn họ thấy, người bị thọt thật sự chắc chắn sẽ tạo ra vết đậm hơn.

Lâm Mặc mới cười nhẹ trả lời: “Các bạn sai rồi, bình thường mà nói nếu như nghi phạm là một kẻ thọt, anh ta đã quá quen với khuyết điểm trên thân thể mình, khi đưa lực sẽ cố gắng điều chỉnh về trạng thái cân bằng, không thể đậm như vậy.”

“Còn người ngụy tạo sẽ không có thói quen này, bởi vì là ngụy dấu vết người thọt đi ra, anh ta sẽ vô ý thức tạo nên dấu vết sẽ thêm lực từ lòng bàn chân, cho nên sẽ càng đậm hơn chút.”

“Dùng mắt nhìn ra manh mối rất đơn giản, nhưng dùng đầu óc để phân tích manh mối lại không đơn giản như vậy, ví dụ trên đây đã nói rất rõ điểm này.”

Lâm Mặc trên bục giảng nói năng đĩnh đạc.

Hứa Tư mặt hơi đỏ quay lại vị trí ngồi.

Hiệu trưởng Ngô và Thái Minh Đức ngồi cuối lớp âm thầm gật đầu, Dương Chính Dương cũng rất bất ngờ.

Ngay cả Hạ Tĩnh Nhàn cũng phải dừng ánh mắt trên người Lâm Mặc, bởi vì vụ án ví dụ này còn liên quan tới phân tích hai loại tâm lý khác nhau của người ngụy tạo và người thọt thật sự.

Giảng viên trên bục có chút thú vị.

Tiếp sau đó tiết dạy thử của Lâm Mặc càng trở nên thay đổi đa dạng, không chỉ các sinh viên nghe tới mê mẩn không hề xảy ra tình trạng lơ mơ, ngay cả hai ông già hiệu trưởng Ngô và Thái Minh Đức cũng nghe rất tập chung.

Tiết dạy thử rất nhanh chóng được Lâm Mặc giảng giải xong.

Hiệu trưởng Ngô đứng dậy vỗ tay cái đầu tiên.

Người khác cũng theo đó mà ồ ạt vỗ tay theo.

“Quả nhiên Tiểu Lâm là tài năng thật sự, giảng rất hay, ngay cả lão già như tôi cũng nghe thấy mê, phương pháp của giảng viên trẻ tuổi quả nhiên có phong cách khác biệt, rất có sức sống.” Hiệu trưởng Vương khen ngợi nói, ngay cả xưng hô cũng đang từ Lâm Bối thành Tiểu Lâm.

“Đâu có, đâu có.” Lâm Mặc khiên tốn một chút, tất nhiên là biết mình đã vượt qua bài kiểm tra rồi.

“Chúc mừng cậu đã thành công trở thành giảng viên khoa điều tra trinh sát trường cánh sát Quảng Châu chúng tôi.” Hiệu trưởng Ngô cười bắt tay với Lâm Mặc.

Cùng lúc với khi bọn họ đang bắt tay.

Hạ Tĩnh Nhàn đứng dậy tìm Thái Minh Đức nói: “Thầy Minh Đức, tôi có vấn đề muốn tham khảo thầy một chút.”

“Tôi biết cô tìm tôi là chẳng có chuyện gì tốt.” Thái Minh Đức nói: “Vấn đề gì?”

“Một chút vấn đề về điều tra trinh sát, dạo gần đây muốn học một chút.” Hạ Tĩnh Nhàn trả lời.

Thái Minh Đức lắc đầu, “Được, tôi già rồi, đâu có thời gian nhàn hạ như thanh niên các cô.”

“Thầy Minh Đức giúp tôi một chút đi mà!” Hạ Tĩnh Nhàn dịu dàng nói một tiếng.

Thái Minh Đức bị cô ta làm cho cả người giật một phát, vội vàng từ chối nói: “Tôi giới thiệu cho cô một người, đảm bảo trình độ không dưới tôi.”

“Ai vậy?” Hạ Tĩnh Nhàn tò mò nói, trong trường cảnh sát Quảng Châu còn ai có trình độ này nữa?

Thái Minh Đức lúc này mới cười trên nỗi đau của người khác chỉ về hướng Lâm Mặc trên bục giảng, “Chính là cậu Lâm Bối đó.”

“Thầy đừng trêu tôi.” Hạ Tĩnh Nhàn không tin.

Thái Minh Đức nghiêm mặt nói: “Tôi lừa cô làm gì, tôi và cái tên này trao đổi một thời gian, trình độ tương đối cao, tiết lúc nãy của anh ta cô cũng nghe rồi, trình độ không tồi chứ, nhưng trình độ tôi và cậu ta trao đổi với nhau chỉ là mức độ cơ bản nhất, cô tìm cậu ta không sai đâu, người cùng trang lứa trao đổi với nhau dễ dàng hơn.”

“Vậy sao?” Hạ Tĩnh Nhàn xác nhận một câu.

“Ừ, tôi đảm bảo.” Thái Minh Đức đưa ra khuôn mặt đảm bảo nói: “Nếu như cậu ta không giải quyết được, cô lại tới tìm tôi.”

“Vậy được rồi.” Hạ Tĩnh Nhàn tức giận lườm ông ta, trong lòng cũng biết giáo sư già này đang lười biếng.

“Vậy tôi giúp cô giới thiệu một chút.” Thái Minh Đức cười khà khà nói.

Người tại hiện trường không một ai biết rằng Hạ Tĩnh Nhàn của tổ chuyên án cứ như vậy mà gặp mặt với người mà cô muốn bắt là Lâm Mặc theo cách này.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.