Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một suất đồ ăn?

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt của Lâm Mặc di chuyển đến bãi cỏ trước mắt.

Gói hàng xuất hiện như thế nào?

Bây giờ tóm lại thì anh ta biết rồi.

Chính là xuất hiện từ trong không gian!

Cái này cúng chứng thực suy đoán trước giờ của Lâm Mặc, trò chơi chuyển phát nhanh điên cuồng này vốn không phải là con người cái gì cũng có thể làm được.

Lâm Mặc đi về phía bãi cỏ,vén đám cỏ ra hai bên, sau đó quan sát một chút.

Chỉ thấy một chiếc hộp giấy xuất hiện trước mắt.

Trên hộp còn dán một tờ nhãn hiệu màu trắng.

Lâm Mặc cầm chiếc hộp lên xem, liền nhìn thấy nội dung ghi trên tờ nhãn hiệu…

“Một suất cơm vịt quay xiên nướng Quảng Đông.”

“Một bát lão hỏa thang như thường lệ.”

“Người đặt hàng: Cô Tống.”

“Địa chỉ: Tòa nhà B trung tâm Hải Nhuận Thiên Hà CBD Quảng Châu, chi nhánh ngân hàng Công Thương.”

Ship đồ ăn?

Lâm Mặc có chút bất ngờ, anh ta không ngờ gói hàng chuyển phát nhanh lần này lại là ship đồ ăn?

Sự việc sẽ đơn giản như vậy sao?

Anh ta nhìn vào bên trong một chút, lại nhìn vào tấm thẻ ngân hàng màu đen, còn có mã thẻ ngân hàng và một suất cơm vịt quay xiên nướng Quảng Đông thêm một bát canh.

Ngoài ra không có gì khác.

Lấy thẻ ngân hàng ra, trên điện thoại xuất hiện một tin nhắn…

“Yêu cầu trong quy định nửa tiếng ship đồ ăn tới tòa nhà B trung tâm Hải Nhuận Thiên Hà CBD Quảng Châu, chi nhánh ngân hàng Công Thương, kèm theo lấy phí bán đồ 100 vạn NDT.”

Sau khi nhìn thấy thông báo nhiệm vụ, Lâm Mặc liền biết không hề đơn giản như vậy.

Gì mà phí mua đồ ăn này tận 100 vạn NDT?

Đồ ăn trong tay anh chẳng qua chỉ là một suất cơm vịt quay xiên nướng không thể bình thường hơn, giá cao nhất cũng không vượt quá 40 tệ.

Nhưng lại yêu cầu anh lấy phí 100 vạn NDT?

Rất hiển nhiên cách bình thường không thể nào lấy được 100 vạn.

Vậy chỉ có cách không bình thường mới có thể lấy được 100 vạn.

Cướp ngân hàng?

Trong nháy mắt Lâm Mặc liền gạt bỏ, quá nguy hiểm mà lại không đáng.

Lừa đảo?

Hay là giả tạo?

Lâm Mặc suy nghĩ một chút, xem lại thời gian, bây giờ là 12:30:45 trưa, cũng có thể nói trong vòng nửa tiếng đồng hồ anh ta phải giao suất ăn này đến tới tòa nhà B trung tâm Hải Nhuận Thiên Hà CBD Quảng Châu, chi nhánh ngân hàng Công Thương.

Anh ta tính toán một chút, thời gian từ vị trí của anh tới chi nhánh ngân hành Công Thương mất khoảng 20 phút đồng hồ.

Anh không có dư thời gian để đứng ở đây.

Nghĩ tới đây Lâm Mặc trực tiếp di chuyển thân mình sang bên đường, vẫy một chiếc taxi nhanh chóng đi đến chi nhánh ngân hàng Công Thương, chuẩn bị làm việc tùy cơ ứng biến.

Hai mươi phút sau.

Dưới tầng chi nhanh ngân hàng Công Thương, thân hình Lâm Mặc từ trong taxi đi ra, sau đó tiến vào trong ngân hàng Công Thương, đầu tiên là quan sát tình hình nội bộ xung quanh ngân hàng.

Nhân viên làm bàn giấy ngân hàng rất đông.

Bên cạnh cũng có hai bảo vệ tay cầm dùi cui điện.

Cửa ngân hàng là cửa kính trong bóng bẩy, bên trên còn có cửa xoay tròn.

Lâm Mặc đưa tầm nhìn lên trên người nhân viên ngân hàng, bởi vì đang giờ cơm trưa, chỉ còn lại một ô cửa sổ quầy dịch vụ là đang làm việc, trong sảnh lớn còn có quản lý sảnh.

Anh ta hướng về phía trước hô một tiếng: “Ai là cô Tống? Đồ ăn của cô giao tới rồi.”

“Đây!” Một phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục vest đi tới.

Khi Lâm Mặc vừa nghĩ làm thế nào để nói chuyện với cô Tống vừa chuẩn bị giao đồ ăn cho cô.

“Mời số 146 tới ô cửa số 1 làm việc…”

Đùng một tiếng, ngân hàng bị mất điện, quảng cáo trong ngân hàng trong nháy mắt biến mất sau âm thanh.

“Chuyện gì thế này, mất điện rồi, máy tính tắt luôn rồi.”

Nhân viên đang làm việc ở quầy dịch vụ lập tức đứng dậy nói: “Làm được một nửa thì mất điện rồi, chuyện gì thế?”

Cùng lúc đó màn hình hiển thị ở ô cửa sổ dịch vụ cũng vụt tắt.

Ngân hàng mất điện là việc rất không bình thường.

Bởi vì hầu hết các ngân hàng đều tự chuẩn bị máy phát điện, mất điện đồng nghĩa với camera nội bộ ngân hàng mất tác dụng.

Lâm Mặc hơi nhíu mày, rất nhanh ý thức được có việc gì đó không đúng, nhanh chóng quan sát xung quanh.

Đột nhiên một nhóm người hét ầm lên.

Một chiếc xe van màu đen nhanh chóng đi tới, dừng trước cửa ngân hàng, bốn bóng hình vội vàng lao xuống từ trên xe, bốn người này ai cũng mang theo mặt nạ bịt mặt, trong tay còn có súng.

Vừa tiến vào ngân hàng liền phân công rõ ràng, một người nhanh chóng kéo cửa cuốn xuống, một người khác thì vội vàng đi về phía ô cửa sổ, cầm súng giơ về phía hai người nhân viên ở quầy dịch vụ hét: “Nếu mày dám báo cảnh sát, tao sẽ dùng một viên đạn bắn chết mày.”

Còn phía hai người còn sót lại thì cầm súng chỉ về tất cả các nhân viên trong ngân hàng hô: “Đm chúng mày bỏ hết điện thoại ra cho tao, sau đó đưa hai tay lên trên đầu ngồi xuống, ai dám manh động thì đừng trách tao nổ súng!”

Từ lúc mất điện tới việc bốn tên lưu manh bịt mặt vội vàng lao tới, thời gian không đến một phút đồng hồ.

Tát cả mọi người trong ngân hàng căn bản là không có thời để kịp có bất cứ phản ứng nào.

Bốn tên lưu manh bịt mặt này bước vào liền khống chế hoàn toàn cục diện.

Đối phương rất có kinh nghiệm, hơn nữa còn được huấn luyện có nghiệp vụ cao, xem ra lập kế hoạch rất lâu, để ý cũng rất lâu mới quyết tâm ra tay hành động.

Hơn nữa vừa mới mất điện liền vội vàng chạy vào.

Thậm chí ngay cả nhân viên ngân hàng cũng không kịp ấn chuông báo động đã bị khống chế rồi.

Hiển nhiên là trong nhân viên nội bộ ngân hàng có cài nội ứng.

Có vẻ như Lâm Mặc trong phút chốc liền đoán ra cục diện trước mắt.

Đối diện với mấy họng súng tối đen sâu hoắm.

Không ít người liên tục bị dọa bỏ điện thoại ra, hai tay ôm đầu ngồi xuống.

Lâm Mặc cũng không ngoại lệ, anh ta không phải siêu nhân, hai họng súng đối diện anh ta, bị bắn trúng thì chỉ có một đường chết.

“Rất tốt!”

Sau khi bốn tên lưu manh bịt mặt tiến vào khống chế được cục diện, đưa con tin vào trong góc khuất tiện cho việc trông coi.

Một tên lưu manh cầm súng trong đó chỉ quản lý ngân hàng để dẫn hắn ta theo sau tới két chữa tiền, “Nhanh lên!”

Phía bên ba tên lưu manh còn lại khống chế con tin.

Trốn trong đám con tin, Lâm Mặc yên tĩnh quan sát tất cả, cuối cùng cũng hiểu lấy 100 vạn tiền phí từ trên người ai.

Anh ta phải lấy 100 vạn từ trong tay nhóm lưu manh này!

Chỉ là làm thế nào để lấy?

Dùng vũ lực sao?

Hiển nhiên là không thực tế!

Đầu óc Lâm Mặc vận động nhanh chóng.

Lúc này…

“Rầm rầm rầm!”

Trên cửa cuốn của ngân hàng bị người đập ầm ầm…

“Chuyện gì vậy? Sao lại đóng cửa rồi?”

Bên ngoài cửa, truyền đến một giọng hô lớn.

Ba tên lưu manh bịt mặt trong ngân hàng lập tức cau mày lại!

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 162

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.