Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Mặc vẫn còn ở Quảng Châu!

Phiên bản Dịch · 1561 chữ

“Được!”

Đại ca nhóm cướp suy nghĩ một chút, cảm thấy không có lý do để từ chối Lâm Mặc, nhưng vẫn đe dọa nói: “Trước tiên nói đi đã, đừng hòng dùng mánh khóe gì, nếu không thì…”

Nói rồi dùng ánh mắt ra hiệu, để tên lưu manh bịt mặt giọng thô dí súng vào trán Lâm Mặc.

Cảm nhận được họng súng lạnh lẽo ở trán mình Lâm Mặc thở một hơi nói: “Yên tâm, tôi không ngu thế.”

“Vậy thì tốt, nghe điện thoại nhớ là phải giả vờ căng thẳng một chút.” Đại ca nhóm cướp nhắc nhở một câu.

Lâm Mặc gật đầu, bị tên cướp giọng thô dí súng vào đầu, trong ánh mắt king ngạc của đám con tin, hướng về phía máy bàn ở bên ô cửa sổ số 1.

Bên ngoài ngân hàng.

“Không ai nghe máy sao?”

Đội trưởng Kim cầm điện thoại chờ Hạ Tĩnh Nhàn trò chuyện hỏi, Hạ Tĩnh Nhàn đang định trả lời, trong loa truyền đến tiếng ống nghe được cầm lên.

Lập tức lấy tinh thần.

Đội trưởng Kim rất nhanh liền hiểu, nhanh chóng liên hệ với tổng cục cảnh sát Thiên Hà, để bọn họ nhanh chóng tập chung lực lượng lấy giọng nói của nhóm cướp kia đi phân tích xem có tiền án không, nếu có sẽ rất nhanh tìm thấy thân phận của nhóm cướp.

Cùng lúc đó.

Trong ngân hàng.

Lâm Mặc dưới cái nhìn chăm chú của đại ca nhóm cướp và họng súng tên cướp giọng thô cầm lấy ống nghe đặt sang một bên bàn, sau đó bật loa ngoài.

Anh ta rất rõ ràng bên cảnh sát chắc chắn sẽ lấy mẫu giọng nói.

Giọng của con người chỉ có thể lừa tai người thôi.

Rất khó có thể lừa được sự phân tích của máy móc tinh vi cao cấp.

Sự phân tích kỹ càng của máy móc tỉ mỉ hơn tai người rất nhiều.

Vì vậy Lâm Mặc không có ý định giả dạng giọng nói của mình, vì chẳng có tác dụng gì, hơn nữa nếu anh đoán không nhầm, cuộc gọi này là do Hạ Tĩnh Nhàn gọi tới.

Tiếp tục dùng giọng giả, không chừng thân phận giảng viên trường cảnh sát sẽ bị cô ta cảnh giác đến.

“Anh là ai?”

Giọng nói phụ nữ từ trên máy bàn vang lên.

Lâm Mặc giả vờ giọng điệu căng thẳng nói: “Tôi là một trong các con tin, bây giờ là phát ngôn đại diện cho nhóm cướp.”

Đồng thời cảm thấy mọi chuyện cũng thú vị, bốn ngày trước hai người còn trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Lúc này một người là phát ngôn đại diện bên cánh sát.

Người còn lại là phát ngôn đại diện cho bên nhóm cướp.

“Nhóm cướp có mấy người?”

Trong loa lần nữa vang lên giọng nói của Hạ Tĩnh Nhàn.

Câu này lập tức khiến cho ngón tay tên cướp giọng thô đặt lên cò súng, chỉ cần Lâm Mặc nói sự thật, anh ta đảm bảo khẩu súng này sẽ bắn thẳng vào đầu Lâm Mặc.

Lâm Mặc nhìn thấy hành động của bọn họ, tất nhiên cũng biết phải nói thế nào: “Tôi không thể nói, vì bọn họ không quan tâm sẽ giết bao nhiêu người.”

Lời của anh ta khiến Hạ Tĩnh Nhàn trở nên thận trọng một chút, hỏi: “Vậy con tin đâu? Có thể nói cho tôi biết có bao nhiêu con tin không?”

Lâm Mặc nhìn về hướng đại ca nhóm cướp.

Đại ca nhóm cướp gật đầu, cho bên cảnh sát biết bọn họ có bao nhiêu con tin, như vậy sẽ khiến đối phương e ngại.

Lâm Mặc giờ mới nói: “15 người, 7 người là nhân viên ngân hàng, 8 người là khách giao dịch.”

Nói xong, đại ca nhóm cướp che mic lại, thấp giọng nói vào tai Lâm Mặc: “Đầu tiên nói cho cô ta ngần ấy tin tức là đủ rồi, mày nói với cô ta cứ mỗi một tiếng gọi một cuộc điện thoại, chúng ta xem lại nên nói với cô ta cái gì, thời gian chỉ có bốn tiếng, mày hiểu không?”

Nói xong bỏ mic ra nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc gật đầu, nói với phía cảnh sát: “Trước mắt chỉ có thể cho mấy người biết ngần ấy thông tin, bắt đầu từ bây giờ, cách một thời gian gọi một cuộc điện thoại, thời gian cách nhau một tiếng, tôi sẽ nói với mấy người điều kiện.”

“Chú ý bắt buộc phải đúng giờ, dùng giấy và bút từng chữ từng chữ ghi lại, sau 4 tiếng, nếu như không làm được theo yêu cầu của nhóm cướp, bọn họ sẽ bắt đầu giết con tin, hiểu chưa.”

Nghe Lâm Mặc nói xong mấy lời này, nhóm cướp lập tức đưa tay ra chỗ điện thoại bàn cúp máy, độc ác quay đầu đi về phía Lâm Mặc nói: “Tao không bảo mày nhiều lời thế, mày đang ám thị cái gì?”

Lâm Mặc nói: “Như vậy không phải càng tăng tính đe dọa sao?”

Đại ca nhóm cướp vừa nghe xong, cũng không tìm thấy Lâm Mặc có vấn đề gì, bèn đẩy anh ta về nhóm con tin cảnh báo: “Lần sau còn nói nhiều hơn một câu, tao sẽ trực tiếp nổ súng, mày hiểu chưa?”

Lâm Mặc cho hắn ta cảm giác quá không bình thường.

Đặc biệt là anh ta lúc trước muốn nhận điện thoại bên ngoài nói chuyện, người như vậy thực sự là ship đồ ăn sao?

Hắn ta căn bản không tin.

Cho nên không thể không nghi ngờ và cảnh cáo.

“Hiểu.” Lâm Mặc tỏ vẻ đã hiểu nói: “Xem ra tôi tự mình đa tình rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không nói thêm một câu nào.”

“Để ý con tin.” Đại ca nhóm cướp dặn dò hai tên cướp, sau đó đưa một tên cướp trong đó theo tiếp tục đi lấy tiền.

Bên ngoài ngân hàng.

Sau khi điện thoại bị cúp máy, Hạ Tĩnh Nhàn kỳ quái cau mày, hỏi đội trưởng Kim, “Có chút kỳ lạ.”

Lúc nãy gọi điện, điện thoại của cô cũng mở loa ngoài, cho nên đội trưởng Kim cũng nghe thấy.

“Đúng là có chút kỳ lạ.” Đội trưởng Kim gật đầu.

Hạ Tĩnh Nhàn mới nói: “Ngoại trừ cho biết số lượng con tin ra, đối phương đặc biệt nhấn mạnh chúng ta dùng giấy bút ghi lại từng chữ, giống như là đang ám thị điều gì đó cho chúng ta?”

Nói rồi Hạ Tĩnh Nhàn đi về phía chiếc xe truyền tin hỏi: “Cuộc gọi lúc nãy ghi lại hết chưa đấy?”

“Đã ghi lại chuyển tới tổng cục rồi, nếu như đối phương có tiền án, rất nhanh có thể tìm thấy thân phận từ kho lư trữ thông tin.” Cảnh sát trên xe thông tin trả lời.

“Phát đoạn ghi âm cho tôi nghe.” Hạ Tĩnh Nhàn nói, đồng thời cầm giấy bút.

“Được.” Nhân viên cảnh sát lập tức phát lại đoạn ghi âm một lần.

Hạ Tĩnh Nhàn cầm bút ghi lại yêu cầu: “Phát lại lần nữa.”

Rất nhanh, cô đã ghi lại hết tất cả toàn bộ lời Lâm Mặc vừa nói ra giấy.

Cau mày nhìn tời giấy trước mặt.

Đội trưởng Kim tới gần, “Sao vậy?”

Hạ Tĩnh Nhàn nhìn mỗi chữa đầu tiên của từng câu nói, không phát hiện bất cứ điều gì, rồi nhìn chữ cuối cùng của mỗi câu nói vẫn không phát hiện bất cứ điều gì.

Nghe thấy lời của đội trưởng Kim, cô thuận miệng đáp: “Tôi nghi ngờ con tin lúc nãy rất có khả năng muốn tạo ra một liên hệ nào đấy với chúng ta, chỉ là không quá chắc chắn, liệu có phải tôi suy nghĩ quá phức tạp rồi không.”

“Cô chắc chắn đó là con tin chứ không phải tên cướp?” Đội trưởng Kim hỏi một câu.

Hạ Tĩnh Nhàn nhìn lời nói trên tờ giấy nói: “Có thể có khả năng mà.”

Xem được một lúc, Hạ Tĩnh Nhàn đều không nhìn thấy bất cứ điều gì, tất cả mọi người đều đang chờ cuộc gọi thứ hai.

Hơn 30 phút chầm chậm trôi qua.

Lúc này…

Xe thông tin đưa tới một tin tức, “Phân tích từ tổng cục đã tìm ra người có giọng nói trùng lặp.”

Sau khi nghe thấy lời này.

Hạ Tĩnh Nhàn lập tức cau mày lại.

Bởi vì tìm thấy người có giọng nói trùng lặp chứng minh rằng đối phương là người có tiền án.

Chẳng lẽ thật sự là cô nghĩ nhiều rồi?

Khiến sự việc trở nên phức tạp?

Đội trưởng Kim bên cạnh cô vội vàng hỏi: “Là ai?”

“Tin tức tổng cục đưa tới là là một nghi phạm bỏ trốn tên là Lâm Mặc!” Nhân viên cảnh sát trong xe truyền tin trả lời.

Câu nói này ngay lập tức khiến Hạ Tĩnh Nhàn như hóa đá tại chỗ, chiếc bút trong tay trực tiếp rơi xuống đất, không dám tin nhìn về phía nhân viên cảnh sát trong xe truyền tin khẳng định lại: “Anh nói ai cơ?”

“Lâm Mặc!”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.