Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một bộ cách thức liên lạc được mã hóa

Phiên bản Dịch · 1752 chữ

Sau khi tin tức được xác nhận, Hạ Tĩnh Nhàn như choáng cả người!

Cô hoàn toàn không ngờ tới cả tổ chuyên án bọn họ tìm thế nào cũng không tìm thấy Lâm Mặc lại xuất hiện ở trong ngân hàng, vốn là chưa rời khỏi Quảng Châu!

Hơn nữa lúc nãy còn nói chuyện điện thoại với cô!

Hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô.

Khuôn mặt biểu cảm kinh ngạc của cô hiển nhiên khiến đội trưởng Kim chú ý tới, sau đó hỏi: “Sao vậy? Cô biết Lâm Mặc này à?”

“Tên này chính là đối tượng cần bắt giữ của tổ chuyên án chúng tôi, là một tên khiến người ta rất đau đầu.” Hạ Tĩnh Nhàn nói ngắn gọn.

Giờ thì đến đội trưởng Kim tò mò, “Đối tượng cần bắt giữ của tổ chuyên án các cô sao lại xuất hiện trong ngân hàng Công Thương, lại còn trở thành đại diện của bọn cướp chứ?”

Đây thực sự là một chuyện rất kỳ lạ.

Hạ Tĩnh Nhàn vốn cho rằng mình liệu có phải nghĩ nhiều rồi, xem lại tờ giấy trong tay lần nữa.

Đối phương vậy mà lại là Lâm Mặc, hơn nữa còn trở thành người phát ngôn đại diện của nhóm cướp.

Vậy lời vừa rồi chắc chắn không đơn giản như thế.

Bây giờ nếu nói ai là người hiểu Lâm Mặc nhất, chỉ có thể là Chu Hy Á, nghĩ tới đây, Hạ Tĩnh Nhàn nói với đội trưởng Kim: “Tôi thông báo với tổ chuyên án chút, so với chúng ta bọn họ hiểu về Lâm Mặc hơn, trong tờ giấy này tuyệt đối là tin tức mà Lâm Mặc cung cấp cho chúng ta.”

“Được, để bọn họ nhanh chóng tới đây!”

Bây giờ bên trong ngân hàng Công Thương tình hình rất gấp, tổng cộng có 15 con tin, nhưng lại không biết có bao nhiêu tên cướp, cho nên đội cảnh sát đặc vụ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ sẽ kích động bọn cướp.

Nếu thật sự Lâm Mặc ở đó, để lại thông tin ở trong, vậy đối với tình huống nước sôi lửa bỏng này mà nói, tuyệt đối là sự trợ giúp lớn.

Cho nên đội trưởng Kim thúc giục Hạ Tĩnh Nhàn.

Hạ Tĩnh Nhàn cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại cho Chu Hy Á.

“Giáo sư Hạ, chuyện gì vậy?” Trong loa, Chu Hy Á hỏi.

Hạ Tĩnh Nhàn nhanh chóng mở miệng: “Tìm thấy Lâm Mặc rồi!”

“Hả? Không phải cô tới ngân hàng Công Thương đàm phán với bọn cướp sao? Sao lại tìm thấy Lâm Mặc rồi?” Chu Hy Á kinh ngạc hô lên, quay lại hỏi: “Lâm Mặc ở đâu?”

“Ở trong hiện trường ngân hàng bị cướp!”

“Tên này đi cướp ngân hàng rồi? Tôi và lão Hồ lập tức tới ngay!”

Chu Hy Á lập tức cúp điện thoại, nói với Hồ Đồng Vĩ: “Lão Hồ, giáo sư Hạ tìm thấy Lâm Mặc rồi, đang ở hiện trường bị cướp, nhanh chóng tới đó thôi.”

Khuôn mặt Hồ Đồng Vĩ cũng tỏ vẻ bất ngờ, “Lâm Mặc đi cướp ngân hàng rồi!”

“Vẫn chưa rõ, đợi tới đó rồi hỏi lại, lần này còn có cảnh sát đặc nhiệm ở đó, còn có chúng ta, Lâm Mặc cho dù có mọc cánh cũng khó mà thoát, tôi nhất định phải chính tay bắt cái tên Lâm Mặc này.” Chu Hy Á nắm chặt bàn tay lại.

Hai người một trước một sau ngồi vào hàng ghế xe cảnh sát, lập tức phi như bay tới tòa nhà B trung tâm Hải Nhuận.

Quãng đường khoảng 20 phút, mạnh mẽ giảm hẳn 13 phút bọn họ liền tới hiện trường.

Vừa xuống xe liền thấy một đáng người vây quanh barie cảnh sát vây ngoài hiện trường.

Hai người Chu Hy Á và Hồ Đồng Vĩ tách đám người ra, kéo barie vào hiện trường.

“Tới rồi?”

Đội trưởng Kim nhìn thấy hai người một nam một nữ mặc đồng phục cảnh sát tới, hỏi Hạ Tĩnh Nhàn ở bên cạnh.

“Ừ.” Hạ Tĩnh Nhàn gật đầu.

Rất nhanh, Chu Hy Á và Hồ Đồng Vĩ tới bên cạnh cô.

Chu Hy Á vừa tới trực tiếp hỏi: “Lần cướp ngân hàng này có phải là Lâm Mặc không?”

“Vẫn chưa rõ ràng anh ta có cướp ngân hàng không.” Hạ Tĩnh Nhàn trả lời một tiếng, “Nhưng khả năng là không phải anh ta.”

“Vậy tại sao mấy người biết được anh ta ở bên trong.” Chu Hy Á quan sát cửa ngân hàng Công Thương một chút, cửa cuốn bị kéo xuống, căn bản là không thể nhìn thấy bất cứ tình hình gì bên trong.

Hạ Tĩnh Nhàn cố hết sức nói ngắn gọn: “Lúc nãy người mà cùng tôi gọi điện chính là Lâm Mặc, anh ta là người phát ngôn đại diện của bọn cướp.”

“Cái tên này sao cứ ở đâu có chuyện xấu là lại có anh ta vậy?” Chu Hy Á tức giận nói một câu.

“Tình hình bây giờ rất nguy cấp, trong tay nhóm cướp có 15 con tin, một khi xử lý không tốt, sự việc sẽ rất khó giải quyết.” Hạ Tĩnh Nhàn cầm tờ giấy nói: “Đây là ghi chép cuộc nói chuyện của tôi và Lâm Mặc lúc nãy, tôi nghi ngờ anh ta để lại cho chúng ta chút thông tin, cô và anh ta tiếp xúc với nhau nhiều lần, có thể nhìn ra điều gì không?”

Chu Hy Á nhìn nội dung ghi trên tờ giấy, mới bắt đầu còn rất bình thường, nhưng khi đến yêu cầu cầm giấy bút ghi lại những cái này liền trở nên có chút kỳ lạ.

“Anh ta đang ám thị cho chúng ta.” Chu Hy Á trực tiếp nói: “Một nhóm cướp bình thường không thể có yêu cầu như vậy.”

Điều này Hạ Tĩnh Nhàn cũng hiểu.

Nhưng nội dung cuộc trò chuyện nhiều như vậy, nhưng để hiểu rõ ám thị của Lâm Mặc là gì có chút khó khăn, tờ giấy kia cô nhìn không biết bao nhiêu lần, đến mức thuộc luôn nội dung rồi, liền nghe thấy Chu Hy Á lẩm bẩm…

“…bắt đầu từ bây giờ, cách một thời gian gọi một cuộc điện thoại, thời gian cách nhau một tiếng, tôi sẽ nói với mấy người điều kiện.”

Nghe tới đó đột nhiên Hạ Tĩnh Nhàn ngắt lời Chu Hy Á, “Đợi chút…”

Đội trưởng Kim và Hồ Đồng Vĩ đứng bên cạnh luôn cau mày nhìn hai người bọn họ, nhìn thấy Hạ Tĩnh Nhàn đột nhiên ngắt lời Chu Hy Á, lập tức hiểu Hạ Tĩnh Nhàn đã phát hiện ra điều gì đó, vội vàng nghe kỹ càng…

“Câu này quá rườm rà.” Hạ Tĩnh Nhàn chỉ ra trọng điểm, “Đại đa số người bình thường sẽ không nói như vậy, mà sẽ nói mỗi một tiếng gọi một cuộc điện thoại, mà không phải là cách một thời gian gọi một cuộc điện thoại, thời gian cách nhau một tiếng…”

Đội trưởng Kim và Hồ Đồng Vĩ sau khi nghe xong đều suy tư…

Nhân viên cảnh sát trong xe truyền tin nghe xong tỏ vẻ lơ mơ.

Chỉ có Chu Hy Á lập tức liền hiểu ra ý của Hạ Tĩnh Nhàn, “Rất có khả năng anh ta đnag nói với chúng ta một bộ cách thức liên lạc được mã hóa.”

Nói rồi cầm mảnh giấy lên nhìn nội dung bên trong, đột nhiên chỉ vào chữ trên mặt giấy nói: “…dùng giấy và bút từng chữ từng chữ ghi lại, sau 4 tiếng…”

“Tôi hiểu đại khái rồi.” Chu Hy Á mở miệng nói.

Hạ Tĩnh Nhàn cũng gật đầu, “Tôi cũng hiểu kha khá rồi.”

Đội trưởng Kim bên cạnh vò đầu, có chút hoang mang nhìn Hồ Đồng Vĩ, Hồ Đồng Vĩ cũng không hiểu nhìn anh ta, hai người ngượng ngùng cười.

Bọn họ hoàn toàn nghe không hiểu hai người phụ nữ kia đang nói cái gì.

Đội trưởng Kim đang định mở miệng hỏi

Hạ Tĩnh Nhàn mở miệng giải đáp sự thắc mắc của anh ta, “Lâm Mặc đang nói với chúng ta mấu chốt sau cuộc gọi, trong cuộc gọi lúc nãy, chỉ có đoạn cuối là ám thị.”

“cách một thời gian gọi một cuộc điện thoại, giản lược đi chính là cách một câu nói.”

“Dùng giấy và bút từng chữ từng chữ ghi lại, sau 4 tiếng, nếu như không làm được theo yêu cầu của nhóm cướp, bọn họ sẽ bắt đầu giết con tin, hiểu chưa.”

“Đơn giản hóa một chút chính là ghi lại chữ thứ 4…hiểu chưa?”*

*Tất cả đoạn này đều là chơi chữ trong tiếng trung, mình lười giải thích nên thôi nhé =)))

“Cũng có thể nói, từ lần gọi điện thứ hai, chúng ta phải ghi lại từng câu anh ta nói, hoặc là chữ thứ tư của mỗi câu nói.”

Hạ Tĩnh Nhàn nói xong, đội trưởng Kim và Hồ Đồng Vĩ mới hiểu ra.

Hồ Đồng Vĩ còn đỡ, tuy rằng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Lâm Mặc, nhưng trong khoảng thời gian này, sớm đã biết các loại sự tích của anh ta, đương nhiên hiểu Lâm Mặc không phải là người bình thường.

Nhưng đội trưởng Kim lại không giống vậy, anh ta có chút kinh ngạc nói: “Cái tên Lâm Mặc mà mấy người phải bắt giữ rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Trong thời gian ngắn như vậy, mà đưa ra thông tin như thế? Phương pháp như này có chút giỏi quá đáng rồi.”

“Còn nữa mấy người chắc chắn là như vậy sao?”

“Haha…” Chu Hy Á cười haha, “Anh ta dùng yếu tố đơn giản nhưng rất có rác dụng, nhưng bọn cướp lại không biết, vấn đề lớn nhất bây giờ là, đây có chút khả năng chỉ là suy đoán của chúng ta.”

Hạ Tĩnh Nhàn nhìn một lúc, khoảng cách thời gian đến cuộc gọi thứ hai còn 7 phút, trước mắt tình hình ở bên trong bọn họ không biết gì hết.

Điều nay rất vướng chân vướng tay.

Cô mở miệng nói: “Có phải là một bộ cách thức liên lạc được mã hóa hay không, lập tức sẽ biết ngay đây.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.