Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng đạn kích thích vang lên

Phiên bản Dịch · 1564 chữ

Bóng hình của Lâm Mặc vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, súng của tên cướp thô thiển đã vô ý thức nhắm về phía Lâm Mặc, mắng một câu, “Đm, ỉa thôi cũng lâu la, đi nhanh lên cho tao.”

Nói rồi đi tới đẩy Lâm Mặc một cái, đẩy anh lên tầm ngắm phía trước.

Lâm Mặc giả vờ loạng choạng vài bước, góc miệng đưa lên một ý cười nhạt.

Bởi vì lúc này, nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc đã xuất hiện sau lưng tên cướp thô thiển, đối với nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc, tên cướp thô thiển không có lòng cảnh giác gì hết.

Cho nên muốn mặt không biến sắc, giết chết tên cướp thô thiển trước khi hắn kịp lên tiếng, chỉ có thể do nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc làm.

Điều này khi ở trong nhà vệ sinh bọn họ đã thỏa thuận kỹ càng.

Chỉ thấy nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc mặt tỉnh bơ đến gần tên cướp thô thiển, sau đó nhanh chóng mạnh mẽ ra tay, hai tay từ phía sau nắm chặt lấy cằm của tên cướp thô thiển, nháy mắt dùng sức, phát ra một lực rất lớn bẻ một cái.

“Cạch!”

Cổ tên cướp thổ thiển nháy mắt bị bẻ gãy.

Cổ bị vẻ gãy, trung khu thần kinh lập tức bị cản trở.

Cả người tên cướp thô thiển tê liệt ngã xuống, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Bây giờ hắn ta vẫn chưa chết đi ngay, nhưng đã mất đi tri giác, não bắt đầu thiếu oxi cực độ, mắt khó khăn di chuyển nhãn cầu phẫn nộ nhìn nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc rồi mới từ từ ngạt thở mà chết.

Lâm Mặc nhìn nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc, phương pháp giết người này tuy rằng rất hay thấy trên phim điện ảnh, nhưng không dễ làm như vậy.

Nó cần lực cánh tay rất lớn còn cả kỹ thuật.

Xem ra nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc cũng không hề đơn giản.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Mặc, nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc cười nói: “Trươc kia từng tập luyện một thời gian.”

Hắn ta không nói luyện tập cái gì.

Lâm Mặc cũng không hỏi, mà ngồi xuống nhặt khẩu sung của tên cướp thô thiển.

Khi nhìn thấy anh ta cầm khẩu súng, sắc mặt nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc có chút thay đổi, hơi thở trở nên nhanh hơn.

“Sợ tôi giết anh à?” Lâm Mặc cầm súng cười nói.

Lâm Mặc cười khiến trong lòng nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc hồi hộp một chút.

Liền nhìn thấy Lâm Mặc đặt khẩu súng xuống nói: “Yên tâm, bây giờ nổ súng không khác gì bảo với ba tên cướp ngoài kia chuyện trong này, trong tay bọn chúng có ba khẩu súng, tôi sẽ không mạo hiểm thế, hơn nữa hai chúng ta còn cần phải phối hợp với nhau…”

Lâm Mặc không nói dối.

Anh ta thực sự cần phối hợp với nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc.

Cần hắn ta dẫn tới sự chú ý phía bên cảnh sát, và cầm 100 vạn NDT tiền phí rời đi.

Nếu không thì, toàn bộ bọn cướp chết hết rồi, bên cảnh sát sẽ tiến vào toàn bộ, khẳng định sẽ điều tra con tin.

Nội bộ ngân hàng lại là không gian khép kín.

Anh rất có thể sẽ bị mắt kẹt ở trong.

Nếu như anh giết toàn bộ bọn cướp bao gồm cả nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc.

Chắc chắn sẽ dẫn đến sự chú ý của con tin.

Vừa bước ra khỏi ngân hàng, chờ đợi anh phía trước chỉ có sự điều tra từ bên cảnh sát.

Lâm Mặc biết thông qua giọng nói bên cảnh sát chắc chắn đã nhận ra anh, trong nhận thức phía bên cảnh sát, trong mười mấy con tin chỉ có anh mới có thể làm được chuyện này.

Cho nên anh không thể để nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc chết, cũng phải muowjn thân phận bọn cướp mới có thể rời đi thuận lợi.

Thậm chí làm thế nào để sức chú ý của toàn bộ bên cảnh sát bị nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc dẫn đi, điều này trong lòng Lâm Mặc đã sớm có phương pháp.

“Phù…”

Nhìn thấy Lâm Mặc đặt súng xuống, nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc thở một hơi thật dài, trên trán toàn là mồ hôi.

Trực giác bảo hắn tên này quá nguy hiểm!

Nhưng tên này nói rất đúng, bây giờ bọn họ thực sự cần phối hợp với nhau, thiếu một người đều không được.

Bởi vì hắn không thể tìm được một tên giống như vậy, con tin có thể phối hợp hoàn hảo như thế.

“Đưa thi thể vào trong nhà vệ sinh.” Lâm Mặc cầm lấy găng tay của tên cướp thô thiển, nói với nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc: “Đợi lát nữa anh hóa trang thành tên này, chúng ta cùng đi ra ngoài, tôi nói vậy anh hiểu chứ?”

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc gật đầu, hai người kéo thi thể tên cướp thô thiển vào trong nhà vệ sinh, anh mới bỏ găng tay của tên cướp thô thiển ra.

Lâm Mặc liếc nhìn khuôn mặt dưới mũ trùm đầu ngược lại rất phù hợp với giọng nói, rất thô.

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc lấy mũ trùm đầu đội lên, đưa quần áo, giày, thắt lưng,…của tên cướp thô thiển cởi từng thứ từng thứu ra, sau đó lại cởi quần áo của mình xuống, đổi bộ đồ của tên cướp thô thiển.

Lúc này mới đi ra khỏi phòng ngăn cách, đứng trước gương chỉnh sửa một chút, hỏi Lâm Mặc xác nhận lại.

“Có gì khác thường không?”

Lâm Mặc nhìn nói: “Dáng người anh và hắn không khác nhau lắm, trong thời gian ngắn không thấy được sự khác nhau đâu, đợi lát nữa đi ra, tôi sẽ dẫn sự chú ý của bọn chúng đi, anh tận dụng cơ hội ra tay, chuẩn bị xong chưa?”

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc liên tục thở ra vài hơi, căng thẳng cực độ, tim đập nhanh hẳn lên.

Lát nữa nếu hắn không thể nhanh chóng giết chết ba tên kia, rất có khả năng bản thân hắn cũng xảy ra chuyện.

Nhưng vì 900 vạn và an toàn rời khỏi đây.

Tất cả đều đáng giá.

Hắn ta điều chỉnh lại tâm trạng một chút, từ từ gật đầu ý bảo có thể rồi.

Cùng lúc đó.

Sảnh lớn ngân hàng Công Thương, đại ca nhóm cướp cau mà lại, bởi vì thời gian mấy người Lâm Mặc đi vệ sinh quá lâu rồi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn ta thấp giọng lẩm bẩm.

Tên cướp giọng ngây thơ nghe thấy lời của hắn ta hỏi: “Sao thế đại ca?”

“Thời gian đi vệ sinh lâu quá.” Đại ca nhóm cướp cảm thấy có gì đó không đúng, yêu cầu tên cướp giọng ngây thơ: “Mày đi xem xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”

“Có bọn họ quan sát thì tên kia có thể làm ra chuyện gì?” Tên cướp giọng ngây thơ không để ý thấp giọng nói.

Đại ca nhóm cướp trừng mắt nhìn hắn, “Tao bảo mày đi thì mày cứ đi.”

Tên cướp giọng ngây thơ chỉ có thể nghe theo, đi được một bước…

“Bịch!”

Tiếng bước chân vang lên.

Không phải tiếng bước chân của hắn, mà là một loạt tiếng bước chân từ nhà vệ sinh đến hành lang bên phải phía trước, tiếng bước chân càng ngày càng gần, âm thanh càng ngày càng rõ ràng.

Tầm mắt của ba tên cướp đều hướng về phía lối rẽ vào ở hành lang.

“Bịch bịch bịch…”

Theo cùng với tiếng bước chân đến gần, bóng hình của Lâm Mặc từ từ xuất hiện ở lối rẽ vào, phía sau anh ta là một người đội mũ trùm màu đen, bóng hình tay cầm súng xuất hiện.

“Người đến rồi.” Tên cướp giọng ngây thơ nói với đại ca nhóm cướp.

Đại ca nhóm cướp nhìn qua hỏi: “Còn một người nữa đâu?”

“Ý anh là ông chú bảo vệ kia hả?”

Người nói không phải là “tên cướp thô thiển” mà là Lâm Mặc, chỉ thấy anh ta nói: “Cái người đó bị tiêu chảy rồi, tôi đi ra trước.”

Nói rồi chân tiến về phía trước vài bước.

Lời nói của Lâm Mặc làm phân tán sự chú ý của hai tên cướp khác.

“Thật sao?”

Đại ca nhóm cướp cau mày, cẩn thận quan sát hai người.

Hai người từ từ tới gần.

Hắn ta luôn có cảm giác gì đó không đúng.

Lúc này, ánh mắt đột nhiên chú ý tới dáng đi của tên cướp “thô thiển”, cảm thấy dường như có chút không giống, hơn nữa cũng không nói gì, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác, đang định đưa súng nhắm vào tên cướp “thô thiển”.

Vài tiếng đạn lập tức vang lên!

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.