Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò vui sắp lên sàn

Phiên bản Dịch · 2302 chữ

“Pằng! Pằng! Pằng…”

Tiếng súng từ trong ngân hàng Công Thương xuyên ra ngoài, vô cùng chói tai.

Kèm theo là một loạt tiếng hét hoảng hốt lo sợ.

Bên ngoài ngân hàng.

Mấy người Hạ Tĩnh Nhàn và đội trưởng Kim cũng nghe thấy tiếng súng.

Dường như sắc mặt của tất cả cảnh sát đều đồng loạt thay đổi.

“Có tiếng súng phát ra từ trong ngân hàng, lập tức làm công tác chuẩn bị để có thể cưỡng ép xông vào bất cứ lúc nào, vị trí bắn tỉa, một khi phát hiện ra bọn du côn lập tức bắn chết!”

Đội trưởng Kim cầm bộ đàm, khuôn mặt giống như gặp phải kẻ địch sắp xếp.

“Đợi một chút.” Hạ Tĩnh Nhàn kéo anh ta lại, “Bây giờ chuyện ưu tiên hàng đầu là phải biết bên trong ngân hàng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nếu tình hình không đúng sẽ đưa ra những dự định không đúng.”

“Được.” Đội trưởng Kim gật đầu trực tiếp nói: “Giáo sư Hạ, cô cũng không cần chờ nữa, gọi thẳng vào máy bàn để hỏi tình hình đi, nếu có gì không đúng tội lập tức triển khai hành động.”

“Được.” Hạ Tĩnh Nhàn nghe rồi lập tức lấy điện thoại di động, gọi vào máy bàn của ngân hàng Công Thương.

“Reng reng reng…”

Bên trong ngân hàng Công Thương.

Tiếng chuông chói tai không ngừng vang lên trong sảnh lớn.

“Phù…phù…phù…”

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc giả trang thành tên cướp thô thiển cầm súng, đứng yên tại chỗ không ngừng thở hồng hộc, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Một dòng máu chảy từ eo hắn xuống.

Trước mặt hắn ta, thân hình ba tên cướp đã ngã xuống.

Từng giọt máu chảy ra từ lỗ hổng trên người ba tên cướp chảy thành dòng xuống.

“Phù…”

Hắn thở lớn một hơi, sau lưng ướt sũng, nghĩ lại chỉ thấy sợ.

Disme!

Lúc nãy thiếu chút nữa là chết rồi!

Nếu không phải Lâm Mặc phân tán sự chú ý của hai tên cướp kia.

Nếu không giả trang thành tên cướp “thô thiển”, từ đó giảm đi sự cảnh giác từ ba tên cướp kia.

Nếu không phải là tiên phát chế nhân.* (tư tưởng đánh giặc, ai muốn biết thì gg)

Nhanh chóng nổ súng liên tục vào ba tên cướp, khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, liền nổ súng giết chết, thì thật sự không thể nhẹ nhàng như vậy!

Bởi vì phản ứng của đại ca nhóm cướp quá nhanh, thậm chí trước khi viên đạn găm vào đầu, còn kịp bóp cò bắn một viên đạn.

Cũng may là hắn trúng đạn rồi, quỹ đạo của đạn khi bắn ra lại bị lệch.

Sượt qua eo nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc.

Nếu không thì nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc cảm thấy mình phải nộp mạng ở đây rồi.

“Reng reng reng…”

Tiếng máy bàn vẫn vang lên.

Tất cả con tin ngồi bên cạnh sắc mặt hoảng sợ nhìn tất cả, bọn họ căn bản không thể hiểu được sao giữa nhưng tên cướp lại tàn sát lẫn nhau!

Thi thể trên đất khiến bọn họ cảm thấy khủng hoảng.

Trong bọn họ có người cả đời này còn chưa thấy cảnh giết người một lần nào.

Có hai nữ nhân viên ngân hàng và nữ khách hàng bị dọa đến khóc nức nở, hai chân không ngừng run cầm cập.

“Reng reng reng…”

Chuông máy bàn vang lên không ngừng.

Xen lẫn với tiếng khóc của phụ nữ, khiến nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc cảm thấy rất phiền phức, nhưng hắn ta không thể lên tiếng, không thể để người khác phát hiện ra thân phận của hắn, chỉ có thể đưa mắt sang nhìn về hướng Lâm Mặc.

Tất nhiên Lâm Mặc hiểu ý của hắn là gì, gật đầu, đi về phía máy bàn, đi được một nửa thì tiếng chuông máy bàn ngừng vang.

“Không ai nhận sao?”

Bên ngoài ngân hàng.

Hạ Tĩnh Nhàn cau mày nhìn điện thoại.

Đội trưởng Kim bên cạnh hỏi.

Chu Hy Á và Hồ Đồng Vĩ cũng nhìn qua, Hạ Tĩnh Nhàn nói: “Thử lại lần nữa, nếu như vẫn không ai nhận máy thì theo đó mà hành động.”

“Được, thử liên hệ lại lần nữa, nếu không được chỉ có thể như vậy.” Đội trưởng Kim đã bắt đầu chuẩn bị hành động.

Hạ Tĩnh Nhàn hít một hơi, gọi điện thoại vào số máy bàn nội bộ trong ngân hàng một lần nữa.

“Reng reng reng…”

Khi mà máy bàn vang lên âm thanh lần nữa, Lâm Mặc đã chờ ở bên cạnh rồi, anh ta nhìn màn hình hiển thị trên máy bàn, đây là số điện thoại mà anh ta đã thấy 3 lần.

Đã nhớ từ lâu rồi.

Cầm ống nghe lên, ấn loa ngoài lần thứ 3.

“Tình hình bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như mấy người không nói, tiếp theo chúng tôi sẽ cưỡng chế hành động!”

Lần này lời của Hạ Tĩnh Nhàn rất cứng rắn.

Lâm Mặc tiện mồm nói linh tinh: “Tiếng súng lúc nãy là nhóm cướp đang cảnh báo con tin, đồng thời cũng cảnh báo các người, nhắc nhở mấy người gọi điện thoại đến.”

“Vậy sao?” Hiển nhiên là Hạ Tĩnh Nhàn không tin, hỏi: “Tình con tin bây giờ như nào.”

Lâm Mặc quay đầu nhìn nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc, sau đó hiểu phải làm nư thế nào, cầm súng đưa về phía đám con tin đe dọa.

Đám con tin lập tức loạn cào cào lên.

Âm thanh truyền đến bên Hạ Tĩnh Nhàn, Lâm Mặc căng thẳng nói: “Nghe thấy chưa? Bây giờ con tin vẫn an toàn, nhưng đợi thêm lát nữa thì không chắc, hiện tại tên cướp cầm súng nhắm vào đầu tôi, bọn họ phát hiện tôi đã lén cung cấp thông tin cho mấy người.”

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc nghe thấy câu này, phối hợp đưa súng trong tay phát ra âm thanh.

Hạ Tĩnh Nhàn nghe thấy hỏi: “Bọn cướp có yêu cầu gì?”

Lâm Mặc giờ mới nói: “Lát nữa tên cướp mở cửa cuốn đưa theo con tin cùng lên xe, mấy người không được để tên bắn tỉa bắn bọn họ.”

“Bọn chúng cũng để tôi chuyển lời cho mấy người, có ba người trong bọn chúng sẽ hóa trang thành dáng vẻ của con tin, ba cái mũ trùm đầu khác sẽ đội lên con tin, một khi mấy người có bất cứ hành động gì, ba tên cướp hóa trang thành con tin kia sẽ cùng chết chung với đám con tin, mấy người hiểu chưa?”

“Hiểu!” Hạ Tĩnh Nhàn trong loa hiểu bọn cướp này đang đe dọa bọn họ, trực tiếp nói: “Còn yêu cầu gì không?”

“Chuẩn bị một chiếc xe rộng một chút, dừng trước cửa ngân hàng, mở hết cửa xe ra, đồng thời dọn sạch đường xe, có thể là được không?” Lâm Mặc nói.

“Có thể.” Đương nhiên Hạ Tĩnh Nhàn hiểu, tình thế tối ưu trước mắt là ổn định lại bọn cướp, để con tin không nhận phải bất cứ tổn thương nào.

Lâm mặc theo yêu cầu nói: “Bọn cướp còn nói, nếu như tất cả đều thuận lợi, cứ 10km sẽ thả một con tin, điều kiện tiên quyết là tất cả đều thuận lợi, nếu không sự an toàn của con tin bọn chúng không dám đảm bảo.”

“Đã hiểu.” Hạ Tĩnh Nhàn hỏi: “Còn yêu cầu nào khác nữa không?”

“Gọi một xe cứu thương.” Lâm Mặc cầm ống nghe nói.

“Xe cứu thương?” Hạ Tĩnh Nhàn, “Có thương vong sao?”

“Không, chỉ là lúc nãy có người gây hấn với bọn cướp, cho nên bị thương nằm trên sàn nhà sảnh lớn ngân hàng.” Lâm Mặc giải đáp nghi ngờ của cô: “Trong hai mươi phút, nội trong hai mươi phút mấy người phải làm xong tất cả, hai mươi phút sau tên cướp muốn rời đi.”

Nói rồi cúp điện thoại.

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc ở bên cạnh nghe chăm chú, nghe rõ từng câu từng chữ của Lâm Mặc, cảm thấy không có gì là không đúng mới vừa lòng gật đầu, cầm súng chĩa vào Lâm Mặc, để anh ta nhặt ba khẩu súng từ dưới đất lên, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Hai người vừa đi vào nhà vệ sinh liền nhanh chóng thay đổi trang phục.

Lúc này do Lâm Mặc hóa trang thành “tên cướp thô thiển”, tất nhiên khẩu súng rơi vào tay anh ta.

Lâm Mặc cầm súng chĩa vào nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc nói: “Anh bây giờ vẫn sạch sẽ quá.”

“Là ý gì?” Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc vô ý thức hỏi.

Lâm mặc cầm súng chỉ chỉ vào mặt hắn: “Anh cần thêm một vài vết thương.”

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc lúc này mới hiểu ra.

Hắn ta thực sự quá sạch sẽ, ngoại trừ vết thương ở vùng eo, chỗ khác một chút cũng không phù hợp với hoàn cảnh yêu cầu xe cứu thương, nói: “Đánh đi.”

Lâm Mặc cười cười, trực tiếp cầm súng đỡ lấy khuôn mặt của nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc đập một cái.

Lần này, nhất thời đập cho nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc hoa mắt chóng mặt, răng bị đập gãy mất một cái, toàn bộ khuôn mặt đều sưng vù lên.

Hắn nhìn Lâm Mặc, cũng không biết liệu tên kia có phải cố tình không, liền nghe thấy anh nói: “Có thể đi ra được rồi, đợi lát tôi đi lấy 100 vạn, số tiền còn lại để ở chỗ nào, anh định giấu ở đâu thì nói đi.”

“Phòng bảo vệ.” Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc nhanh chóng nói.

“Được.”

Hai người lúc này mới nhanh chóng đi ra, vừa đi ra tới góc hành lang, Lâm Mặc mới nắm lấy cổ áo của nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc, trực tiếp lôi hắn ta vào, tàn nhẫn đẩy ngã trên mặt đất, thậm chí còn giẵm chân lên thật mạnh.

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc đau đến nỗi không ngừng quằn quại trên mặt đất kêu gào đau đớn.

Mấy cái này đều không phải là diễn kịch, mà là thật.

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Mặc dùng giọng nói khàn khàn độc ác nói: “Cái tên ship đồ ăn kia lúc nãy muốn rat ay với tao đã bị tao thẳng tay giết chết, lần sau còn phát hiện ra ai trong chúng mày muốn phản kháng bỏ trốn, hậu quả không chỉ như vậy…”

Nói rồi, nâng khẩu sung trong tay lên, lại dùng chân đá vào người nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc.

Nhìn thấy nòng súng phát ra tia sáng lạnh lẽo, còn có nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc nằm trên mặt đất rên la thê thảm, con tin lập tức bị dọa đến nỗi co ro lại thành một cục.

“Rất tốt!” Lâm Mặc rất hài lòng, nói với một khách hàng nam trong đó: “Lấy mũ trùm đầu của ba người đó xuống.”

Khách hàng nam nhìn thấy ánh mắt của Lâm Mặc chuyển lên người mình, lập tức bị dọa đến nỗi run cầm cập, bất chấp khó khăn mà cởi mũ trùm đầu của ba tên cướp xuống, lấy về.

“Mày, mày cả mày nữa…” Lâm Mặc cầm súng chỉ vào khách hàng nam, còn có 2 người bên cạnh anh ta, “Ba người chúng mày đội mũ trùm đầu lên, không được phép bỏ ra!”

Ba người bị dọa đến nỗi vội vàng đội mũ trùm lên đầu, dưới sự đe dọa của họng súng căn bản là không dám có bất cứ ý kiến gì.

Lâm Mặc nhìn mấy lần, theo đó đi vài bước, nhặt ba chiếc điện thoại lên, hai chiếc là của anh ta, chiếc còn lại là nhặt bừa, lấy balo trên lưng, cuối cùng là cầm hai túi du lịch chứa đầy tiền vào trong phòng bảo vệ.

Số tiền này anh ta căn bản không cần dùng, bởi vì số seri, số tiền này mà muốn tiêu cũng phải vô cùng cẩn thận, anh ta lấy 100 vạn để vào trong balo, rồi mới đeo balo lên, nhìn thời gian một chút.

Hai mươi phút rất nhanh đã tới.

Trò chơi kích thích sắp lên sàn rồi.

Nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc nằm trên sàn nhìn Lâm Mặc cầm hai chiếc túi du lịch chứa đầy tiền vào phòng bảo vệ xong, lúc đi ra không thấy túi du lịch đâu nữa, trong lòng hưng phấn thở nhẹ nhõm một hơi.

Đồng thời buông động tác tay đặt phía sau ra.

Ở đai lưng quần hắn có một khẩu súng, lúc nãy chỉ cần Lâm Mặc không làm theo ước định, hắn tuyệt đối sẽ rút súng ra.

Động tác nhỏ của nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc, Lâm Mặc đã nhìn thấy, nhưng anh ta cũng chẳng nói gì, chỉ cười trong lòng một tiếng.

Bởi vì căn bản nhân viên bảo vệ mặt chữ quốc không biết.

Lâm Mặc không phải là người dẫn đi sự chú ý của phía bên cảnh sát.

Cái kẻ nằm trên sàn đất chờ xe cứu thương tới mới là người dẫn đi sự chú ý của phía bên cảnh sát!

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.