Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để Chu Hy Á nhận điện thoại

Phiên bản Dịch · 1858 chữ

Bên ngoài ngân hàng Công Thương.

Một chiếc xe du lịch được đưa tới cửa ngân hàng Công Thương, hai cảnh sát đạc vụ mở hết cửa xe ra, nhanh chóng rút trở về.

Cùng lúc đó, một chiếc xe cứu thương đỗ ở ngoài barie cảnh sát chăng để đợi người bị thương.

Hạ Tĩnh Nhàn đưa cổ tay phải lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhắc nhở đội trưởng Kim, “Còn 3 phút nữa là đến 20 phút, bọn cướp lần này rất khó giải quyết, cũng rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ?” Hai mắt đội trưởng Kim nhìn cửa ngân hàng chăm chú nghi ngờ hỏi.

Hạ Tĩnh Nhàn nói: “Có chút kỳ lạ, bọn cướp bình thường sẽ không để ý tới sự sống chết của con tin, nhưng lần này mấy tên cướp lại chủ động yêu cầu chúng ta gọi xe cứu thương tới, bọn họ có vẻ rất để ý tới sự sống chết của con tin này? Hay còn có mục đích khác?”

Ha Tĩnh Nhàn nói rồi suy nghĩ.

Đội trưởng Kim đang suy nghĩ nhiều hơn về việc khai triển các cảnh sát đặc vụ phía trên, anh cầm bộ đàm nói: “Bọn cướp và con tin sắp lái xe rời đi, chuẩn bị đội hình đuổi theo xong chưa?”

Lời của anh vừa buông xuống liền có ba nơi vang lên.

Ba nơi này được chia thành ngã rẽ đường Hoa Thành, ngã rẽ đường Giang Châu, ngã rẽ đường Tẩy Thôn.

Từ ngân hàng Công Thương đi ra, muốn trốn thoát khỏi nơi đây, bắt buộc phải đi qua một trong ba đường này.

Lối rẽ ở ba đường này đều có một chiếc xe van đang đỗ, ngồi trong xe là bốn cảnh sát đặc vụ, nghe thấy lời của đội trưởng Kim, đồng loạt trả lời: “Chuẩn bị tốt rồi.”

“Tốt!” Đội trưởng Kim lúc này mới quay đầu nói với Hạ Tĩnh Nhàn: “Đợi lát nữa cô ngồi cùng xe cảnh sát với bọn họ, tôi hành động cùng với đội cảnh sát đặc vụ, thế nào?”

Bọn họ trong lời của đội trưởng Kim chính là chỉ xe cảnh sát của mấy người Chu Hy Á.

Hạ Tĩnh Nhàn trả lời, “Được.”

“Còn nữa…” Đội trưởng Kim kéo đội phó cảnh sát đặc vụ giao việc: “Cậu ở lại phụ trách thu dọn.”

“Đã biết.” Đội phó cảnh sát đặc vụ đáp lại.

“Tốt, chuẩn bị hành động!”

Sắp xếp xong tất cả, đội trưởng Kim mới quay đầu nhìn về phía cửa ngân hàng, bộ đàm trong tay không hề đặt xuống, mà trực tiếp ra lệnh: “Bên bắn tỉa chú ý, khi bọn cướp và con tin đi ra, trước tiên đừng có hành động hấp tấp, có ba tên cướp ngụy trang thành con tin, phải làm rõ xem ai là kẻ cướp trước đã, không được tự tiện nổ súng, rõ chưa?”

“Rõ!”

5 giọng nói từ máy truyền âm vang lên.

Lúc này…

“Rẹt rẹt…”

Âm thanh từ cửa cuốn ngân hàng vang lên, cửa cuốn từ từ thu lại.

Đi ra rồi!

Đội trưởng Kim, Hạ Tĩnh Nhàn còn có mấy người Chu Hy Á cố hết sức lên tinh thần, đồng loạt chú ý vào cửa cuốn ngân hàng đang từ từ mở ra.

Không lâu sau, vài đôi chân xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Sau đó chính là vài con tin và ba con tin đang đội mũ trùm của bọn cướp.

Cuối cùng mới là Lâm Mặc!

Anh cầm súng giấu mình vào phía sau một con tin một cách hoàn hảo. đe dọa bọn họ tiến vào bên trong xe du lịch.

Đội trưởng Kim cau mày, cầm bộ đàm hỏi bên bắn tỉa, “Có thể nhìn rõ ra được ba người đội mũ trùm của bọn cướp là con tin hay là cướp không?”

Trong ống ngắm.

Ba thân hình đội mũ trùm chầm chậm xuất hiện.

Mấy tên bắn tỉa còn chưa kịp quan sát ra cái gì, ba thân hình đội mũ trùm đã ngồi vào trong chiếc xe du lịch màu đen.

“Không nhận ra được.”

Trong bộ đàm vang lên giọng của bọn họ.

“Vậy rốt cuộc là cướp? Hay là con tin đội mũ trùm của bọn cướp.”

Đối phương có bốn tên cướp, trước khi chưa làm rõ ràng ai là con tin, ai là cướp, đội trưởng Kim không dám dễ dàng đưa ra quyết định, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn cướp và Lâm Mặc nghênh ngang ngồi vào xe du lịch.

Tiếp đó cửa xe du lịch bị đóng lại.

Phát ra tiếng động cơ, trước mặt cảnh sát đặc vụ, xe cảnh sát từ từ lái ra ngã tư, lái về phía đường Hoa Thành.

“Đối phương lái về phía đường Hoa Thành, anh em ở đường Hoa Thành, mọi người chuẩn bị một chút, đừng theo gấp quá, tránh cho đối phương chó cùng rứt giậu, tổn thương con tin.”

Đội trưởng Kim lập tức hạ lệnh, đồng thời tự mình ngồi vào trong xe.

Hạ Tĩnh Nhàn, Chu Hy Á và Hồ Đồng Vĩ cũng ngồi vào trong xe đi theo.

Sau khi bọn họ rời đi.

Xe cứu thương mới vào trước cửa ngân hàng, dưới sự chỉ dẫn của vài nhân viên cảnh sát, chạy vào chuẩn bị tiếp nhận nạn nhân, lập tức nhìn thấy ba thi thể và một nhân viên bảo vệ nằm trên mặt đất kêu rên.

Một cảnh sát đặc vụ trong đó lập tức báo cáo tình hình cho đội trưởng Kim.

“Trong ngân hàng chết ba người?”

“Được, tôi biết rồi!”

Trong lòng đội trưởng Kim trầm xuống, lập tức thông báo cho Hạ Tĩnh Nhàn và cảnh sát đặc vụ ở đường Hoa Thành, “Có ba con tin tử vong, tình hình không ổn, tiếp tục theo sát đối phương, nếu như sau 10km, bọn chúng không thả con tin thứ nhất, trực tiếp theo đó hành động!”

“Rõ!”

Trên xe du lịch màu đen.

Lâm Mặc cầm súng chỉ vào một khách hàng nam để anh ta lái xe, qua gương chiếu hậu anh ta nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát bám theo, chẳng qua rất kiềm chế, sợ anh ta làm tổn thương con tin, duy trì một khoảng cách.

Anh ta cười nhẹ, mở cửa xe van du lịch, cầm súng chỉ vào một con tin đội mũ trùm đầu nói: “Nhảy xuống xe đi.”

“Tôi?”

Con tin này nhìn tình hình ở phía bên ngoài, xe không hề dừng lại, sắc mặt có chút sợ hãi.

Lâm Mặc trầm giọng nói: “Mày chỉ có hai sự lựa chọn, nhảy xuống xe hoặc tao bóp cò!”

Con tin này bị dọa sợ phát khiếp, cả người lập tức đều run cầm cập, sắc mặt trắng bệch nhìn tình hình bên ngoài, run rẩy khom người đứng dậy, hai bắp chân run run, không dám nhảy.

“Còn không nhảy?” Giọng của Lâm Mặc cứ như ma quỷ, vang lên trong tai con tin.

Con tin kia bị ép đến mức độ không thể không nhảy xuống từ trên xe du lịch.

Lực quán tính lớn khiến anh ta rơi xuống liền ngã lăn xuống đất, lăn vài vòng trên đất, phát ra tiếng kêu gào hoảng loạn, đứng lên mấy lần mới đứng dậy được.

Hai xe cảnh sát ở phía sau xe du lịch hiển nhiên nhìn thấy tình cảnh vừa rồi.

“Có một người đội mũ trùm của bọn cướp nhảy từ trên xe du lịch xuống rồi!”

“Là con tin hay là cướp?”

“Không rõ!”

Hai chiếc xe cảnh sát trao đổi điên cuồng…

“Anh dừng xe kiểm tra một chút, hay là chúng ta?”

“Để tôi, mấy cậu đông người, mấy cậu đi theo trước, phía trước vẫn có bố trí người của tôi, tôi kiểm tra xong lập tức đi theo.”

Một chiếc xe cảnh sát trong đó dừng lại, đội trưởng Kim nhanh chóng mở cửa xe đi xuống, cầm súng đi tới trước mặt con tin đội mũ trùm của bọn cướp nghiêm giọng nói: “Giơ tay lên!”

“Tôi không phải cướp!”

Con tin này to giọng gào lên.

Đội trưởng Kim không nghe không để ý tiếp tục chỉ về phía con tin hô: “Giơ tay lên!”

Con tin không khỏi giơ hai tay lên.

Đội trưởng Kim lúc này mới nói: “Bỏ mũ trùm đầu xuống!”

Con tin nghe lời làm theo, bỏ mũ trùm đầu của bọn cướp từ trên đầu xuống, chỉ thấy một khuôn mặt tràn đầy sợ hãi xuất hiện trước mắt đội trưởng Kim.

“Tôi thật sự không phải cướp!” Con tin kích động nói, “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể chứng minh.”

Nói rồi đưa tay vào trong túi áo.

“Dừng tay cho tôi!”

Hành động của con tin khiến mí mắt đội trưởng Kim nảy lên một cái, lập tức hô dừng, họng súng trong tay càng đưa gần về phía con tin, anh ta không rõ đây có phải kẻ cướp hay không, càng không rõ hành động của người trước mắt có phải là muốn rút súng ra hay không.

Con tin bị dọa sợ, vội vàng dừng tay lại nói: “Trong túi áo tôi có thẻ công tác, tôi là quản lý ở ngân hàng Công Thương, nếu không tin anh có thể lấy ra kiểm tra, phía trên còn có ảnh của tôi.”

Lúc này sắc mặt của anh ta rất kích động, nhìn dáng vẻ dường như đang nói thật.

Đội trưởng Kim nghi ngờ đến gần anh ta, một tay cầm súng một tay đưa lên túi áo của con tin, quả nhiên lấy ra một tấm thẻ công tác ở ngân hàng.

Phía trên viết…

Quản lý ngân hàng Công Thương: Trương Bồi.

Còn kèm theo một tấm ảnh thẻ.

Đội trưởng Kim so sánh một chút, xác thực giống y hệt người trước mắt, mới thở nhẹ nhõm một hơi, bỏ súng trong tay xuống, vừa bỏ xuống liền nghe thấy quản lý ngân hàng trước mắt nói…

“Mấy người đều bị lừa rồi!”

“Ý gì?” Đội trưởng Kim lập tức cảm thấy có chút gì đó không ổn.

“Bây giờ chỉ còn có một tên cướp, ba tên cướp khác đều đã chết rồi!”

Đội trưởng Kim cảm thấy có chút không thể nào tin nổi, cầm điện thoại gọi vào số của Hạ Tĩnh Nhàn.

……

Cùng lúc đó.

Trong một chiếc xe cảnh sát khác, điện thoại Hạ Tĩnh Nhàn vang lên tiếng chuông, cô cầm điện thoại lên nhìn, là một số máy lạ ở Quảng Châu.

Ai gọi điện thoại cho cô vậy?

Hạ Tĩnh Nhàn nhận máy, trong loa lập tức truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc.

“Xin chào!”

Hạ Tĩnh Nhàn đột nhiên sững người, “Là anh?!”

“Là tôi, Lâm Mặc, tôi biết Tiểu Chu đang ở bên cạnh cô, cô để cô ấy nhận điện thoại đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.