Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi thành cảnh sát đặc vụ sao?

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Sự thật!

Vậy mà lời nói của Lâm Mặc lại là sự thật!

Tuy rằng đã có tin tức từ miệng Lâm Mặc từ sớm, nhưng xác nhận lại lần nữa từ đội trưởng Kim, ba người trong xe cảnh sát đều không khỏi kinh ngạc.

Thân là con tin, nhưng lại tiếp tục nắm trong tay cục diện.

Ngược lại khiến cho ba trong bốn tên cướp phải chết.

Điều này có chút khó có thể tin nổi!

Hồ Đồng Vĩ không nhịn được nói: “Chúng ta đang phải đối mặt với thần thánh nào đây, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải nghi phạm như này.”

Đây là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc cùng với Lâm Mặc, lần đầu tiên cảm thấy đối phương không hề bình thường.

Lúc này, bộ đàm trong xe cảnh sát tiếp tục vang lên mệnh lệnh của đội trưởng Kim, “Bám theo sát chiếc xe du lịch đó!”

Nghe thấy câu này xong, Hạ Tĩnh Nhàn trực tiếp cầm bộ đàm lên hỏi thẳng: “Xe cứu thương đang ở đâu?”

“Xe cứu thượng tiếp nhận con tin bị thương đưa đi rồi, bây giờ chắc đã đến đường Tẩy Thôn.” Đội trưởng Kim trả lời được một nửa, hỏi: “Sao thế?”

Khi nói chuyện, chiếc xe du lịch màu đen phía trước đã đi tới ngã tư phía trước.

Đến lối rẽ bên phải có bốn cảnh sát đặc vụ ngồi trong một chiếc xe van đi theo.

Phía trước là một cung đường thẳng, lưu lượng xe cũng lớn, một khi đi vào sẽ rất khó quay đầu lại, luật giao thông cũng không cho phép, thậm chí gây ra tai nạn giao thông.

“Không kịp rồi!”

Câu nói này không chỉ chỉ chiếc xe cánh sát đặc vụ phía trước không kịp chuyển hướng.

Cho dù là đội trưởng Kim hay là cảnh sát đang dọn dẹp hiện trường ở phía bên ngân hàng cũng không kịp đuổi theo xe cứu thương.

Hạ Tĩnh Nhàn nói với Hồ Đồng Vĩ: “Đường Tẩy Thôn ở phía bên phải, chúng ta rẽ thẳng sang bên phải đuổi theo chiếc xe cứu thương.”

“Vậy Lâm Mặc thì sao!”

Trong lòng Chu Hy Á luôn muốn tận tay bắt Lâm Mặc, lần đầu tiên cô gặp cơ hội tốt như vậy ở trước mắt, có chút phân van không chắc chắn.

“Lâm Mặc thì để cho đội cảnh sát đặc vụ tiếp tục đuổi theo, tình hình phía bên xe cứu thương nguy hiểm hơn.” Hạ Tĩnh Nhàn bình tĩnh hơn so với Chu Hy Á, cô không bị cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến, khoảng thời gian này điều tra về tư liệu của Lâm Mặc.

Đối phương vốn không phải là một người tàn nhẫn.

Nếu không cũng sẽ không cung cấp manh mối cho mấy người Hàn Phi.

Cũng sẽ không giúp Lâm An An rửa sạch oan khuất.

Cho nên mới nói, bây giờ cô cảm thấy tên cướp ở trên xe cứu thương nguy hiểm hơn.

Lời của bọn họ từ trong bộ đàm truyền vào tai đội trưởng Kim, nghe xong mà đầu óc mông lung, “Không phải, mấy người đuổi theo xe cứu thương làm gì?”

“Bởi vì tên cướp còn lại không ở trên chiếc xe du lịch kia, mà ở trên xe cứu thương!” Hạ Tĩnh Nhàn trả lời.

“Cái gì!”

Đội trưởng Kim kinh ngạc, không dám tin hô lên: “Mấy người có đùa với tôi không đấy?”

“Không, bây giờ là lúc để đùa à?” Hạ Tĩnh Nhàn nghiêm túc lên tiếng.

Đội trưởng Kim cũng ý thức được mình thất lễ rồi, Hạ Tĩnh Nhàn không thể đùa loại chuyện này được.

Sở dĩ anh ta thất lễ là vì chuyện này khiến người ta khó có thể tin nổi.

Tên cướp được nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương rời đi ngay trước mắt bọn họ?

Thật là đcm!

Trong lòng đội trưởng Kim không chịu nổi chửi thề, cảm giác này thật chết tiệt!

Sao tên cướp có thể nghĩ ra phương pháp này?

Anh cảm thấy bản thân giống như bị người khác trêu đùa vậy, đồng thời cũng hiểu vì sao Hạ Tĩnh Nhàn muốn đuổi theo xe cứu thương.

Bởi vì nhân viên y tế trên xe cứu thương đang gặp nguy hiểm.

Đội trưởng Kim lập tức hỏi: “Con tin trên xe du lịch vẫn an toàn chứ?”

“Trước mắt thì chắc là vậy.” Hạ Tĩnh Nhàn không đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Đội trưởng Kim cau mày, “Cái gì mà chắc là?”

“Bởi vì trên chiếc xe đó còn có một nghi phạm____Lâm Mặc!” Hạ Tĩnh Nhàn trả lời.

“Chính là tên là người phát ngôn đại diện cho bọn cướp?” Đội trưởng Kim hỏi: “Anh ta phạm tội gì? Giết người? Hay là cướp của? Hay là cái khác?”

“Ờm…” Hạ Tĩnh Nhàn cũng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể nói: “Anh ta liên quan tới án mạng 2901.”

“Anh ta trông như thế nào?” Đội trưởng Kim tiếp tục hỏi.

Hạ Tĩnh Nhàn do dự một chút, “Tôi bây giờ cũng không chắc về dáng vẻ của anh ta, khả năng là một con tin trong đó, cũng có thể là con tin nhận đồ ăn lúc nãy.”

“Được, tôi đã biết, người của tôi đã đi theo, tôi sẽ để bọn họ chú ý tới Lâm Mặc này một chút, thuận tiện giúp mấy người bắt anh ta.” Đội trưởng Kim cho thấy mình đã hiểu.

Nói xong anhta cầm bộ đàm giao việc cho chiếc xe van đang đi theo Lâm Mặc, “Tên cướp không ở trên chiếc xe du lịch, bây giờ mấy người phải bắt một nghi phạm có tên là Lâm Mặc, nhưng trong tay anh ta cũng có súng, cẩn thận chút.”

“Rõ!”

Chiếc xe van lập tức trả lời đội trưởng Kim, theo sát chiếc xe du lịch màu đen.

……

Cùng lúc đó…

Trong chiếc xe du lịch màu đen.

Sau khi Lâm Mặc và Chu Hy Á nói chuyện điện thoại xong, liền vứt điện thoại lên trên xe, chiếc điện thoại này không phải của anh ta, lúc trước khi rời đi anh ta cầm đi ba chiếc điện thoại, một trong số đó là của con tin.

Lúc nãy anh ta gọi điện thoại là để con tin mở khóa điện thoại, rồi mới gọi điện cho Hạ Tĩnh Nhàn.

Đồng thời, tầm mắt của anh luôn chú ý tới tình hình phía sau, tất nhiên là nhìn thấy chiếc xe van đi theo từ ngã rẽ trong gương chiếu hậu, mà chiếc xe cảnh sát đi theo anh đã rẽ về phía bên phải ở ngã tư đường.

Muốn đuổi theo chiếc xe cứu thương kia.

Còn chiếc xe van này?

Đi theo chiếc xe du lịch rẽ vào một con đường có lượng xe qua lại khá vắng vẻ, vẫn luôn bám theo.

Lâm Mặc lập tức ý thức được, đây là xe của cảnh sát đặc vụ.

Vốn là đuổi theo bắt bọn cướp.

Chẳng qua bây giờ mục tiêu lại đổi thành anh.

Nếu như không có hành động lúc trước, vậy bây giờ chắc là có ba chiếc xe đi theo anh.

Anh ta lại lần nữa cầm sung chỉ vào một con tin nhảy xuống xe, thử xem phản ứng của chiếc xe van phía sau.

“Đội trưởng Kim, một con tin nhảy xuống từ chiếc xe du lịch kia, chúng ta có cần dừng xe lại kiểm tra không?”

Cảnh sát đặc vụ trong xe van hỏi đội trưởng Kim qua máy truyền tin.

Đội trưởng Kim suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Chiếc xe du lịch kia vẫn đang đi à?”

“Vẫn đang đi, không có dấu hiệu dừng lại, mà ngược lại tăng tốc lên không ít.”

Cảnh sát đặc vụ trả lời.

“Vậy là được rồi, đối phương chỉ có một người, chỉ cần xe còn đang đi, có nghĩa là anh ta vẫn còn đang ở trên xe, bởi vì một khi anh ta nhảy xuống xe, con tin sẽ mất đi sự khống chế, các cậu dừng lại kiểm tra ngược lại lại càng để đối phương dễ dàng chạy thoát, không cần quan tâm.”

Đội trưởng Kim đưa ra đáp án chắc chắn nhất.

Bốn cảnh sát đặc vụ ngồi trên xe van lập tức làm theo lựa chọn, không quan tâm tới con tin vừa nhảy xuống xe, mà theo đó tăng tốc cùng với chiếc xe du lịch, tiếp tục đuổi theo.

Nhìn thấy tình trạng sau khi thăm dò trong gương chiếu hậu, góc miệng Lâm Mặc dưới mũ trùm đầu nhẹ nhàng đưa lên một đường cong.

Không lựa chọn kiểm tra thân phận của con tin sao?

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.