Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai là chuột? Ai là mèo?

Phiên bản Dịch · 1948 chữ

“Vèo…vèo…vèo…”

Chiếc xe du lịch nhanh chóng tăng tốc, xe van đăng sau vội xã đuổi theo không tha.

Lúc này, bốn cảnh sát đặc vụ bên trong xe van lại nhìn thấy một bóng hình nhảy từ trên xe du lịch xuống lần nữa.

“Lại có một người nhảy từ trên xe đó xuống!”

Bốn cảnh sát đặc vụ báo cáo tình hình qua máy truyền tin.

“Không cần quan tâm, chỉ cần chiếc xe còn đang đi, vẫn tiếp tục đuổi theo, tên này muốn làm chúng ta hoang mang.” Đội trưởng Kim nhấn mạnh một lần nữa.

Vậy mà tiếp theo bọn họ lại càng hoang mang hơn nữa.

Bởi vì trên đường, cứ cách một khoảng, lại có một bóng người nhảy xuống từ xe du lịch.

Từ người đầu tiên cho đến bây giờ.

Đã có 5 người nhảy từ xe du lịch xuống.

Cuối cùng bốn cảnh sát đặc vụ cũng không nhịn nổi trong lòng nổi lên nghi ngờ mãnh liệt.

Tên Lâm Mặc này đang làm gì?

Cứ từng người một nhảy xuống xe, chẳng lẽ anh ta đang thả con tin?

Một nghi phạm đang thả đi con át chủ bài trong trong nhất trong tay mình__con tin!

Điều này có thể sao?

Không thể nào.

Một khi mất đi con tin, Lâm Mặc còn có thể dựa vào cái gì?

Bọn họ cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, có một cảnh sát đặc vụ tuổi tác tương đối lớn cau mày trao đổi với đội trưởng Kim: “Đội trưởng Kim, đã năm người nhảy liên tiếp rồi, tôi nghi ngờ có sự đánh lừa ở hoàn cảnh này!”

“Lâm Mặc không thể nào thả con tin từng người từng người chạy như vậy được!”

Đội trưởng Kim trầm lặng một chút, anh ta cũng có nghi ngờ, “Chiếc xe du lịch vẫn đang đi chứ?”

“Vẫn đang đi!” Cảnh sát đặc vụ lớn tuổi nhìn chiếc xe du lịch trước mặt trả lời.

“Cái tên này đang chơi mánh gì vậy?” Đội trưởng Kim lẩm bẩm: “Nếu như tôi đoán không lầm, chỉ cần xe vẫn đang chạy nghĩa là con tin vẫn đang bị khống chế, nhưng lại để cho từng người nhảy xuống lại có chút kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta không cần con tin?”

“Điều này cũng không thể nào!”

“Chẳng lẽ anh ta nhảy xuống rồi?”

“Nhưng xe vẫn đang đi!”

Đội trưởng Kim có chút tiến thoái lưỡng nan, mắng một câu: “ĐM, cái thằng Lâm Mặc này đang tung hỏa mù gì vậy.”

Lúc này, bộ đàm lại vang lên một giọng nói: “Lại có một người nhảy xuống xe, lần này là một người đội mũ trùm của bọn cướp, đội trưởng Kim tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên kiểm tra một chút thì hơn, cho dù người nhảy xuống có phải là Lâm Mặc hay không, nếu không phải, chúng ta vẫn có thể lấy được thông tin trên xe du lịch từ miệng anh ta.”

“Hành động nhanh lên, tốt nhất là một người xuống xe, ba người khác tiếp tục đuổi theo, đừng để chiếc xe du lịch đó kéo dài khoảng cách.” Đội trưởng Kim do dự một lúc, đồng ý với lời đề nghị của bọn họ.

Anh ta cũng có chút lung lay, nhiều người nhảy xuống như vậy, ai mà biết được Lâm Mặc có trà trộn vào trong đó hay không!

Chiếc xe van nhanh chóng phản ứng, mau chóng giảm tốc độ, để một cảnh sát đặc vụ trong đó xuống xe, sau đó tiếp tục đi theo chiếc xe du lịch phía trước.

Nhưng chút cản trở này.

Chiếc xe du lịch lập tức đã kéo một khoảng cách lớn với xe van.

“Khoảng cách bị kéo ra rồi, bây giờ chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn sau xe lờ mờ của chiếc xe du lịch thôi, tốc độ của đối phương quá nhanh, làm như vậy vài lần, chúng ta sẽ hoàn toàn bị anh ta bỏ lại.”

Trong xe van, cánh sát đặc vụ báo cáo tình hình.

Đội trưởng Kim cau mày, hỏi cảnh sát đặc vụ đã xuống xe, “Tình hình thế nào?”

Cảnh sát đặc vụ kia cầm súng tới gần người vừa nhảy xuống trước mặt, nhìn thân hình mới phát hiện đây là một cô gái, đầu đội mũ trùm của kẻ cướp, ngồi tê liệt trên mặt đất, bởi vì nguyên nhân nhảy xuống xe mà cánh tay bị trầy xước một mảng lớn, nói thẳng thừng: “Không phải Lâm Mặc.”

“Hỏi tình hình trên xe một chút, Lâm Mặc còn ở trên xe không?” Đội trưởng Kim nhanh chóng hạ lệnh.

Lúc này cảnh sát đặc vụ kia mới lấy mũ trùm đầu của cô gái xuống, chỉ thấy một khuôn mặt tròn của cô gái xuất hiện trước mặt anh ta, hỏi một chút: “Tình hình trên xe bây giờ như nào?”

“Cái này…” Cô gái mặt tròn khóc rưng rức nói: “Tên cướp kia cầm sung bắt tôi nhảy xuống xe, thật độc ác.”

“Tên cướp vẫn ở trên xe?” Vị cảnh sát đặc vụ hỏi, đương nhiên anh ta biết tên cướp trên xe kia là giả, là Lâm Mặc hóa trang thành.

“Vẫn ở trên xe!” Cô gái mặt tròn gật đầu.

Cảnh sát đặc vụ lập tức trả lời đội trưởng Kim: “Lâm Mặc vẫn ở trên xe.”

“Đáng chết!” Nghe thấy vậy, đội trưởng Kim chửi một câu, “Cái tên này tóm được nghi ngờ của chúng ta để mà chơi đùa lần này, bắt đầu từ bây giờ, không quan tâm ai nhảy xuống, chỉ cần xe còn đang đi thì Lâm Mặc còn ở trên đó, các cậu rõ chưa?”

“Theo sát cái xe du lịch đó cho tôi, anh ta dừng lại các cậu mới được dừng!”

“Rõ!”

Ba cảnh sát đặc vụ còn lại trên xe trả lời.

“Bây giờ khoảng cách bị kéo ra bao xa rồi?” Đội trưởng Kim hỏi.

“Chỉ còn miễn cưỡng nhìn thấy đèn sau xe của đối phương, nếu tốc độ còn bị giảm xuống lần nữa, chúng ta sẽ bị bỏ lại hoàn toàn.” Cảnh sát đặc vụ lái xe nói qua bộ đàm.

“Vậy đừng để giảm tốc độ!” Đội trưởng Kim hạ lệnh.

……

Cùng lúc đó.

Lâm Mặc ngồi trên xe du lịch một cảnh sát đặc vụ xuống xe ở phía sau, cười, anh ta đang trêu đùa đội trưởng Kim sao?

Cũng không phải.

Mà là củng cố vững chắc lại tư duy của bọn họ!

Chỉ cần xe vẫn đang đi thì Lâm Mặc vẫn ở trên xe!

Tất cả những điều này, ép từng con tin nhảy xuống một, chính là để dẫn đến sự nghi ngờ của cảnh sát đặc vụ, sau đó khi bọn họ điều tra xong lại phát hiện ra mình bị trêu đùa, anh ta vẫn ở trên xe.

Cho rằng mục đích Lâm Mặc làm như vậy chẳng qua chỉ là để làm giảm tốc độ của bọn họ.

Từ đó lại càng tin tưởng rằng chỉ chiếc xe du lịch còn đang đi, Lâm Mặc vẫn ở trên xe.

Nghĩ tới đây sau khi xe du lịch đi được một khoảng, Lâm Mặc lại để một con tin nhảy xuống xe.

“Cái tên này lại tới rồi!”

“Vẫn muốn tiếp tục dùng mánh chơi đùa sao?”

“Đừng quan tâm tới anh ta!”

Cảnh sát đặc vụ lái xe van sau khi trải qua lần ăn mắng thứ nhất, sẽ không có lần thứ hai đâu, bọn họ đã ghi nhớ lời nhắc nhở của đội trưởng Kim, chỉ cần xe vẫn đang đi, Lâm Mặc sẽ vẫn ở trên xe.

Từ trên xe tiếp tục có hai người nhảy xuống, xe van phía sau cũng không có hành động gì.

Đợi tới khi trên xe du lịch chỉ còn lại cô Tống và con tin đang lái xe.

Trước mặt xuất hiện một con dốc, Lâm Mặc mới thở ra một hơi, lấy một cuộn băng dính thật chắc, đưa người qua trói chặt hai tay con tin cầm lái vào vô lăng, khiến anh ta không thể cử động chỉ một chút, sau đó leo lên vị trí phó lái.

“Anh…anh…anh định làm gì?”

Hai tay con tin đang lái xe bị trói vào vô lăng, kinh hoảng hỏi.

Lâm Mặc không trả lời anh ta, suy trì sự bình tĩnh.

Nhưng anh ta không trả lời, con tin lái xe lại càng sợ hãi, bởi vì anh ta nhìn thấy Lâm Mặc đang phá phanh xe.

Con tin lái xe lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán.

Phía trước là một con dốc rất dài, Lâm Mặc lại đi phá phanh xe, đây thực sự là đang lấy mạng ra đùa mà!

Hơn nữa, lúc này Lâm Mặc lại chỉnh tốc độ không tải lên cao.

Một khi đi xuống con dốc, xe vẫn sẽ đi với tốc độ cao trong một thời gian dài, hơn nữa tay anh ta bị trói lại hoàn toàn không thể gạt cần lái.

Cô Tống ở bên cạnh cũng sợ hãi hét lên: “Anh muốn làm gì?”

“Làm gì?”

Lâm Mặc cười haha, từ từ bỏ mũ trùm xuống, một khuôn mặt quen thuộc lập tức xuất hiện trong mắt cô Tống và con tin lái xe.

Khuôn mặt cô Tống lập tức cứng ngắc lại, không nhịn nổi há hốc mồm.

Con tin lái xe giật mình đến nỗi cả cằm cũng sắp rơi xuống.

Trong mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin nổi.

“Là…là…là… anh, người ship đồ ăn đó!”

Trong lòng cô Tống cuộn trào, giật mình đến nỗi nói lắp ba lắp bắp.

“Là tôi.” Lâm Mặc đội mũ trùm lên đầu con tin lái xe, dùng băng dính trói hai tay cô Tống lại, nhưng lại trói ở phía trước, trói rất lỏng lẻo, khiến cô trong một khoảng thời gian có thể dùng răng cắn đứt để thoát ra.

“Anh muốn làm gì?” Cô Tống khủng hoảng lần nữa.

Cô không hiểu, Lâm Mặc rõ ràng không phải cướp không hiểu sao lại làm những chuyện này?

Chỉ có tự Lâm Mặc rõ ràng, lạnh lùng nói: “Băng keo trói trên tay cô không dày, nếu không muốn chết, cố gắng dùng răng cắn đứt, cô sẽ có thời gian để rút chìa khóa tắt máy, dừng xe.”

Giọng nói lạnh lùng, lập tức khiến cô Tống run rẩy.

Lâm Mặc nhìn thấy bóng xe mờ nhạt phía sau, mở cửa xe, quan sát con đường phía trước một chút, khi xe du lịch sắp phanh lại, liền vứt khẩu súng trên xe, trực tiếp nhảy từ trên xe xuống.

……

Cùng lúc đó.

Nhà vệ sinh ở ngân hàng Công Thương, cảnh sát ở lại hiện trường lại phát hiện ra một thi thể.

Mà khi bọn họ phát hiện ra thi thể.

Đường Tẩy Thôn, Hồ Đồng Vĩ lái xe cảnh sát đuổi theo xe cứu thương.

Nhân viên bảo vệ nằm trên cáng trong xe cứu thương nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát rất chói tai, càng ngày càng gần, dường như hắn ta có thể thông qua cửa kính sau của xe cứu thương, nhìn thấy chiếc xe cảnh sát kia bám sát bọn họ.

Trong lòng lập tức thấy kinh hãi!

Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?

Nhân viên bảo vệ cảm thấy bất an cực độ, tay nhẹ nhàng đưa tới phía con dao phẫu thuật ở bên cạnh.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.