Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Mặc lên hot search?

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

“Chiều nay ở ngân hàng Công Thương đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng, dưới sự trợ giúp của một nhân viên ngân hàng có bốn tên cướp đã cầm súng tiến vào trong ngân hàng bắt giữ 15 con tin, tình trạng vốn dĩ vô cùng nguy hiểm, nhưng…”

“Dựa theo tin tức mà chúng tôi thu nhận được, vào thời khắc mấu chốt đột nhiên những tên cướp lại tàn sát lẫn nhau, về điều này phía bên cảnh sát vẫn chưa có lời giải thích rõ ràng…”

“Nhưng chúng tôi đang ở trước cửa tổng cục cảnh sát Thiên Hà để phỏng vấn một con tin đã bị bắt giữ lúc đó, cũng là nhân viên ở ngân hàng Công Thương, cô ấy đã tiết lộ với chúng tôi một tin tức, tất cả đều là kế hoạch của một anh ship đồ ăn tên là Lâm Mặc.”

Tiểu khu Phượng Hoàng Thiên Hà, bên trong phòng 203 tầng 1 tòa C.

Cả nhà Lâm An An vừa ăn cơm vừa xem tin tức mới Quảng Châu.

Cái tên “Lâm Mặc” trên tin tức khiến Lâm An An không khỏi dừng lại đôi dũa trong tay ánh mắt hướng về ti vi LCD trong phòng khách.

“Cái anh ship đồ ăn Lâm Mặc này chất thật đấy!” Lâm Bảo Hùng nghe hết tin tức cảm thán: “Không hiểu làm thế nào mà cậu ta làm được, vậy mà lại khiến bốn tên cướp tàn sát lẫn nhau? Rốt cuộc tin tức này có đáng tin cậy hay không đây? Đến phim điện ảnh cũng không dám làm như thế.”

“Chắc chắn là thật.” Lâm An An vô ý thức khẳng định.

Từ sau khi Lâm Mặc rời đi lần trước, cô vẫn luôn mong đợi một lúc nào đó có thể gặp lại Lâm Mặc một lần nữa, lúc này lại nghe được tin tức của Lâm Mặc trên bản tin, lại còn được bố khen ngợi.

Không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác vui vẻ.

Hơn nữa, khi Lâm Bảo Hùng nghi ngờ phủ định, phản ứng đầu tiên của cô là bác bỏ lại.

Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Lâm Mặc chỉ có vài ngày, thậm chí còn chưa nhìn thấy khuôn mặt thật sự của anh ta, nhưng chỉ với sự thể hiện mấy ngày hôm đó khiến cô cảm thấy, nếu như là Lâm Mặc, hoàn toàn có thể làm ra được loại chuyện này.

“Sao con biết đây là sự thật?” Lâm Bảo Hùng không tin nói.

“Đây là tin tức Quảng Châu buổi tối, sao có thể là tin tức giả được.” Lâm An An nói: “Lại nói, không phải là chính miệng con tin nói ra sao? Lời của con tin sao có thể là giả được?”

Lâm Bảo Hùng lắc đầu, “Bố không tin.”

“Con tin.” Lâm An An trả lời.

“Được rồi, được rồi, hai bố con cãi nhau làm gì, thành thực ăn cơm cho mẹ.” Mẹ Lâm ngôi mộ bên vẫn luôn không mở miệng lên tiếng.

Lâm Bảo Hùng lập tức cười nói: “Ăn cơm, ăn cơm.”

Chỉ có Lâm An An vẫn nhìn tin tức trên tivi LCD, chờ đợi không biết có thấy được tin tức của Lâm Mặc không, chỉ là đáng tiếc, chỉ có một đoạn liên quan đến tin tức của Lâm Mặc, tiếp theo thì không có nữa.

Cô thất vọng thở than một hơi, trong lòng không kìm được suy nghĩ, cũng không biết đến bao giờ mới gặp lại được Lâm Mặc.

……

Ở trên mạng, liên quan tới tin cướp ngân hàng không ngừng có báo cáo liên tục đưa lên, dẫn đến một làn sóng quan tâm không nhỏ.

Thời đại này, việc cướp ngân hàng rất hiếm khi thấy.

Càng đừng nói đến đối phương là bốn tên cướp trong tay có súng, còn có một tên nhân viên bảo vệ làm nội gián.

Lúc này lại có một tin tức càng bùng nổ hơn nữa…

Không chỉ có bốn tên cướp ngân hàng đã chết, ngay cả tên nội gián cũng đã chết!

Tất cả đều không phải do cảnh sát làm!

Mà là do anh ship đồ ăn Lâm Mặc kia làm!

Nghe thấy tin tức như vậy, rất nhiều người trên mạng đều giống như Lâm Bảo Hùng, không tin!

“Sao có thể chứ? Một anh ship đồ ăn sao có thể giết cả bốn tên cướp chứ?”

“Dù sao thì tôi cũng không tin!”

“Đây không phải chỉ là tán dóc thôi sao? Chứ thật sự cho rằng anh ship đồ ăn đó là toàn năng à?”

“Lầu trên, chị tôi cũng là con tin lần này, chị nói với tôi về trải nghiệm lần này, thực sự là anh ship đồ ăn vật lộn với bọn cướp, còn tất cả có phải là kế hạch của anh ta hay không thì chị cũng không biết.”

“Vc, thật hay giả vậy?”

“Anh Lâm Mặc ship đồ ăn này trất’s chơi thế á?”

“Tôi cũng tò mò nè!”

“Sao phía bên cảnh sát không đưa ra lời ý kiến?”

Một khoảng thời gian, một truyền mười mười truyền trăm, trăm nguyền nghìn, nghìn truyền vạn…tin tức bốn tên cướp ngân hàng lập tức trở thành hot search trên weibo.

Tiện thể đưa tên của Lâm Mặc lần đầu tiên xuất hiện trong 11 tên được tìm kiếm nhiều nhất.

Tuy có rất nhiều người không tin, nhưng cũng tò mò, sao bốn tên cướp lại tự dưng tàn sát lẫn nhau, còn có tại sao tên nội gián lại chết?

Trong một khoảng thời gian Quảng Châu có không ít các nhà truyền thông n ghe tin lập tức hành động, ồ ạt tìm tới tổng cục cảnh sát Thiên Hà, liên tiếp hóng hớt tin tức.

“Rầm!”

Phân cục cảnh sát Thiên Hà, trong căn phòng của tổ chuyên án.

Cục trưởng Vương đập mạnh xuống bàn, không còn lời gì để nói: “Mấy người nói xem, bắt một tên nghi phạm mà mãi không bắt được thì thôi, vậy mà bắt mãi bắt mãi, cái tên nghi phạm này lại biến thành một đại anh hùng giải cứu nguy hiểm cho ngân hàng?”

“Hả? Đây là chuyện gì vậy?” Nước bọt cục trưởng Vương văng tứ tung nói: “Chúng ta cũng không thể nói với giới truyền thông rằng phía bên cảnh sát chúng ta chẳng làm một cái gì hết?”

“Là một tên nghi phạm mà chúng ta muốn bắt giải cứu tất cả con tin sao?”

“Nói ra thì để sự tín nhiệm của bên cảnh sát chúng ta đặt ở đâu?”

“Công chúng sẽ xem chúng ta như nào?”

“Có phải sẽ cảm thấy cảnh sát chúng ta thật vô dụng, còn không hữu dụng bằng một tên nghi phạm!”

“Mấy người nhìn nói thử xem, đây là loại chuyện gì? Đây gọi là loại chuyện gì!”

Ở phía dưới, mấy thành viên của tổ chuyên án đêu bị cục trưởng Vương nói tới nỗi mặt tối sầm.

Cục trưởng Vương nhìn về phía Chu Hy Á, ý vị sâu xa nói: “Đặc biệt là cô đấy Tiểu Chu, cô và Lâm Mặc đã tiếp xúc với nhau mấy lần rồi? Sao mà lần nào cũng bị anh ta trêu đùa quay mòng mòng thế?”

Chu Hy Á cúi thấp đầu không hề lên tiếng, ngược lại Hạ Tĩnh Nhàn lại thay cô giả thích, “Chuyện này cũng không liên quan tới Tiểu Chu, lúc đó chúng tôi không hề lựa chọn sai lầm, nếu như lúc đó tiếp tục đuổi theo sẽ có cơ hội bắt được Lâm Mặc, nhưng nhân viên y tế trên xe cứu thương cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Haizzz!” Cục trưởng Vương thở dài một hơi nói: “Mấy người hăng hái lên chút đi, vừa nãy phía bên tổng cục gọi điện cho tôi, tuy rằng cũng thừa nhận hành vi giải cứu con tin của Lâm Mặc lần này, nhưng hành động phía sau của anh ta quá nguy hiểm, cái tên này hoàn toàn đặt mình trốn thoát khỏi vòng pháp luật!”

“Anh ta đang đưa mình thành người thi hành pháp luật của thành phố này!”

“Trước là vụ án của Lâm An An, sau là lần này!”

“Chẳng lẽ mấy người còn muốn cho tôi thấy lần sau nữa sao?”

“Phía trên đã cho tôi áp lực rồi, để mấy người phải bắt bằng được Lâm Mặc, nghe rõ chưa?”

Nói đến cuối cùng, cục trưởng Vương nặng nề hỏi.

“Rõ.” Hàn Phi gật đầu.

Người khác cũng đồng loạt trả lời: “Nghe rõ rồi.”

“Vậy thì nhanh chóng bắt lấy tên Lâm Mặc, còn cả vụ án 2901 nữa, nhanh chóng phá án đi!” Cục trưởng Vương yêu cầu xong, rời khỏi phòng tổ chuyên án.

Chỉ để lại thành viên tổ chuyên án đang đau đầu.

......

Khi mà thành viên tổ chuyên án đang đau đầu.

Trong một căn phòng ở khu ký túc xá của giảng viên của trường cảnh sát Quảng Châu.

Trên tivi đang hiển thị tin tức vụ cướp ngân hàng, Lâm Mặc cầm điều khiển tắt tin tức, sau đó mới cầm chiếc điện thoại Nokia xem xét cẩn thận.

Trên màn hình hiển thị một tin nhắn do dãy ký tự lỗi gửi tới.

Phía trên có bốn sự lựa chọn cho phần thưởng.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.