Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thật được giải đáp, chân tướng làm người chấn động!

Phiên bản Dịch · 1808 chữ

Tổng cục cảnh sát Thiên Hà.

Hạ Tĩnh NHàn và Chu Hy Á ngồi xe cùng với Hồ Đồng Vĩ trở về cục cảnh sát, vừa đúng lúc gặp đội trưởng Kim đang mau chóng trở về, Chu Hy Á hỏi thẳng: “Lâm mặc đâu?”

“Vừa áp giải vào phòng thẩm vấn rồi, nhưng anh luôn nói rằng mình không phải là Lâm Mặc, cũng không quen biết Lâm Mặc nào cả.” Đội trưởng Kim trả lời: “Tôi cũng không biết Lâm Mặc trông như thế nào, vừa quay lại thì gặp mấy người, chỉ có thể để mấy người xác nhận lại tình tình.”

“Người bên trong như thế nào?” Chu Hy Á hỏi.

“Một nam một nữ, lúc bắt được người đàn ông còn đội mũ trùm đầu của bọn cướp, trong xe còn có súng, người phụ nữ còn thanh minh cho người đàn ông.” Đội trưởng Kim nói: “Theo như tôi thấy, người đàn ông 100% là Lâm Mặc.”

“Không hẳn.” Chu Hy Á trả lời lại, “Chỉ cần là Lâm Mặc, anh ta có thể là nam, cũng có thể là nữ.”

“Hả?” Đội trưởng Kim không hiểu nên hỏi: “Lâm Mặc còn có thể chuyển đổi giữa nam và nữ à?”

“Anh không hiểu.” Chu Hy Á bỏ lại một câu, liền đi vào phòng thẩm vấn.

Hạ Tĩnh Nhàn lên tiếng giải đáp thắc mắc của anh ta, “Khả năng hóa trang của Lâm Mặc rất tốt, hóa trang thành nữ đối với anh ta không phải chuyện gì khó.”

Lúc này đội trưởng Kim mới hiểu gật đầu.

“Đúng rồi, đội trưởng Kim, trong ngân hàng có bốn thi thể người chết, anh đã xác nhận được thân phận của chúng chưa?” Hạ Tĩnh Nhàn hỏi.

Đội trưởng Kim trả lời: “Vẫn đang xác nhận.”

“Được, xác nhận ra rồi hãy nói với tôi.” Hạ Tĩnh Nhàn nói xong, cũng đi vào phòng thẩm vấn.

Vừa bước vào phòng thẩm vấn, liền nhìn thấy Chu Hy Á đang khẽ cau mày lại, thấp giọng nói với cô: “Không đúng rồi.”

“Sao lại không đúng?” Hạ Tĩnh Nhàn hỏi.

Chu Hy Á khẽ khàng nói với Hạ Tĩnh Nhàn: “Bọn họ không giống Lâm Mặc, chiều cao của người phụ nữ không giống, hơn nữa nếu người đàn ông là Lâm Mặc, lúc trước chắn chắn đã hóa trang thành tội phạm, không lý nào người phụ nữ lại giải thích cho anh ta, hơn nữa cũng không có bất cứ phản ứng gì.”

“Mấy người đội trưởng Kim bắt nhầm người rồi!”

Hạ Tĩnh Nhàn nghe thấy, nhìn về hướng người đàn ông kia.

Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt Ha Tĩnh Nhàn lập tức phủ nhận: “Tôi không phải là Lâm Mặc, tôi vốn không biết Lâm Mặc mấy người nhắc tới là ai hết? tôi tên là Trương Cửu Nhật.”

Hạ Tĩnh Nhàn cảm thấy suy đoán của Chu Hy Á rát chính xác, cũng không nhiều lời, thẳng thắn nói: “Lâm Mặc chính là người lúc nãy hóa trang thành tên cướp.”

“Ý cô là anh ship đồ ăn?” Bấy giờ cô Tống mới phải ứng lại.

“Anh ship đồ ăn?”

Chu Hy Á và hạ Tĩnh Nhàn lần lượt liếc nhìn, bọn họ không ngờ tới Lâm Mặc trong thời gian mà bọn họ truy bắt anh ta, vậy mà anh ta lại hóa trang thành một anh chàng ship đồ ăn.

Thật đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Hạ Tĩnh Nhàn hơi cau mày lại, cô vốn dĩ đoán rằng Lâm Mặc rất có khả năng hóa trang thành một nhân viên trong cơ quan chức năng, không ngờ lại là một anh ship đồ ăn.

“Bây giờ anh ta đâu?” Chu Hy Á nhanh chóng hỏi.

“Lúc nãy đã nhảy xuống xe rồi!” Cô Tống trả lời.

“Anh ta đã nhảy xuống xe rồi, vậy tại sao mấy người vẫn tiếp tục lái xe?” Chu Hy Á đứng dậy.

Trương Cửu Nhật có chút chột dạ nói: “Đó là bởi vì trước khi anh ta nhảy xuống xe đã dùng băng dính trói hai tay tôi lại trên vô lăng, dán lỏng hai tay cô Tống lại, trước khi xuống con dốc còn chỉnh tăng tốc độ không tải lên cao, phá vỡ phanh xe, đồng chí cảnh sát à, tôi cũng có muốn lái xe đâu, nhưng trong hoàn cảnh đó cũng không thể kiểm soát được, tôi có thể làm sao đây?”

“Nếu không phải cô Tống kịp thời dùng răng cắn đứt băng dính tắt máy, không chừng chúng tôi khẳng định đã gặp tai nạn giao thông!”

“…”

Chu Hy Á vừa nghe xong, lập tức hiểu tại sao Lâm Mặc lại để lại hai con tin.

Một người bị anh ta cưỡng ép lái xe, người còn lại để giải trừ nguy cơ gặp nguy hiểm.

Bởi vì nếu Lâm Mặc thật sự muốn hai con tin này chết, tuyệt đối sẽ không để cô Tống thoát ra dễ dàng như vậy.

“Cái tên này, lại để anh ta chạy mất rồi, tức chết tôi mất!”

Chu Hy Á tức đến nỗi dặm chân xuống, nghiêm khắc hỏi Trương Cửu Nhật và cô Tống, “Sao lúc nãy hai người không nói hết sự việc cho nhân viên cảnh sát?”

“Chúng tôi cũng muốn lắm, nhưng dù chúng tôi nói thế nào thì # mấy cảnh sát đặc vụ đó cũng không tin.” Cô Tống oan ức nói.

Chu Hy Á trực tiếp quay người ra khỏi phòng thẩm vấn.

Hạ Tĩnh Nhàn đi theo sau cô.

“Thế nào, ai là Lâm Mặc?” Đọip trưởng Kim sau khi nhìn thấy các cô đi ra, bước tới.

“Đều không phải.” Chu Hy Á lắc đầu, “Đội trưởng Kim, các anh bắt nhầm người rồi, Lâm Mặc đã nhảy xuống khỏi xe từ lâu rồi!”

“Bắt nhầm người?” Đội trưởng Kim cho chút khôm tin, “Không thể nào, nếu như Lâm Mặc nhảy khỏi xe, con tin trên xe sẽ mất đi sự khống chế, chiếc xe du lịch đó sẽ dừng lại, người của tôi luôn đi theo sau không hề phát hiện chiếc xe đó dừng lại lúc nào hết.”

“Suy luận của anh không sai, nhưng vấn đề là Lâm Mặc làm việc không đi theo lẽ thường, chẳng phải anh ta thả một con tin trên đường đi sao?”

“Anh ta đang thăm dò, đồng thời củng cố lại suy đoán này của mấy người, đợu tới khi chắc chắn rằng mấy người sẽ không để ý tới con tin nhảy xuống nữa mới lợi dụng suy nghĩ này của anh, nhảy từ trên xe xuống trốn thoát.” Hạ Tĩnh Nhàn đành nói ra.

“Vậy chiếc xe du lịch thì sao? Tại sao Lâm Mặc nhảy xuống rồi còn tiếp tục đi?” Đội trưởng Kim hỏi.

“Lâm Mặc quấn băng dính vào tay con tin cầm lái, lại cố ý chọn lúc trước khi xuống dốc chỉnh tăng tốc độ không tải lên cao, phá hỏng phanh xe, cho nên cho dù anh ta có nhảy xuống xe, trừ khi có người tắt máy, không thì chiếc xe du lịch vẫn sẽ tiếp tục đi về phía trước một quãng đường dài, đội trưởng Kim, anh bị lừa rồi, bị Lâm Mặc lừa trên lối tư duy của mình!” Hạ Tĩnh Nhàn từ từ nói.

“Tôi bị lừa rồi!”

Đội trưởng Kim nghe xong có chút không dám tin, vốn dĩ việc từng người từng người nhảy xuống từ trên xe du lịch lúc trước chỉ là sự thăm dò của Lâm Mặc, đồng thời còn củng cố suy đoán của anh, khiến anh bị rơi vào cạm bẫy tư duy!

Anh ta đột nhiên cảm thấy, cái tên Lâm Mặc này so với mấy tên cướp trong ngân hàng còn khó giải quyết hơn?

Lúc này…

“Đội trưởng Kim, thân phận của mấy thi thể kia đã tra ra rồi.”

Trong cục truyền đến một giọng nói.

Ba người đội trưởng Kim, Hạ Tĩnh Nhàn, Chu Hy Á đồng loạt nhìn về phía người vừa nói đi tới.

Nhân viên cảnh sát làm việc trên máy tính lên tiếng, chỉ vào mấy hồ sơ nói…

“Người chết đầu tiên tên là Vương Đại Lực, có tiền án cướp của.”

“Người chết thứ hai tên là Mã Gia Vị, có tiền án âm mưu giết người.”

“…”

“Người chết trong nhà vệ sinh tên là Lưu Khắc Hoa, là một tên tội phạm giết người đã trốn thoát đang bị truy nã.”

Đội trưởng kim nhìn hồ sơ của bốn người này, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc, không khỏi lên tiếng: “Cũng có thể nói thi thể trong nhà vệ sinh và ba thi thể ở ngoài sảnh lớn mới là cướp?”

“Vậy tên nhân viên bảo vệ ở trên xe cứu thương thì sao?”

“Nằm vùng!” Hạ Tĩnh Nhàn nhẹ nhàng lên tiếng, “Nhân viên bảo vệ trên xe cứu thương là kẻ nằm vùng được bốn tên cướp sắp xếp vào làm việc ở ngân hàng.”

Trong lòng đội trưởng Kim giật mình.

Một giây sau, nhân viên cảnh sát làm việc trên máy tính điều tra ra hồ sơ của nhân viên bảo vệ trên xe cứu thương.

“Hoàng Đông Dương, nửa tháng trước làm việc ở ngân hàng Công Thương, trở thành bảo vệ ở ngân hàng Công Thương.”

Lúc này, lại một lần nữa đội trưởng Kim cảm thấy không thể tin nổi, vô ý thức hỏi: “Làm sao mà Lâm Mặc tìm ra được tên nằm vùng này?”

Câu hỏi của anh ta cũng chính là câu hỏi của Hạ Tĩnh Nhàn và Chu Hy Á.

Làm sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy Lâm Mặc có thể tìm ra được kẻ nằm vùng?

Hơn nữa từ sự việc lần này có thể thấy Lâm Mặc còn sử dụng thủ đoạn đổi trắng thay đen.

Cũng lợi dụng cạm bẫy tư duy của đội trưởng Kim để chạy thoát.

Chân tướng từng cái từng cái được vạch trần, đồng thời khiến đội trưởng Kim cảm thấy kinh ngạc không thôi, không kìm nổi thở nhẹ nhõm một hơi, cười khổ nói với Chu Hy Á và Hạ Tĩnh Nhàn: “May tôi không phải phụ trách vụ án 2901, cái tên này quá quỷ quyệt, các cô phải đau đầu rồi.”

“Đau đầu thế nào đi nữa, tôi cũng nhất định phải bắt được anh ta.” Chu Hy Á nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Mặc, anh chờ đó cho bà, tôi không tin không bắt được anh.”

Lại một lần nữa cô để Lâm Mặc trốn thoát ngay trước mắt mình.

Loại chuyện này, quả thật là đả kích vào tâm hồn một lần nữa.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.