Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Camera giám sát

Phiên bản Dịch · 1702 chữ

Trên bầu trời tấp nập những chiếc xe bay, chiếc xe buýt màu xanh lam của Cục An Ninh phu nhanh trên làn đường hư hông được quy hoạch thông minh.

Bên trong xe, ghế sau.

Nhân viên trị an trẻ tuổi ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên cạnh, trong mắt ẩn đầy vẻ thương cảm.

Nhân viên trị an lớn tuổi ở ghế trước khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Chu Chấn qua kính chiếu hậu, ánh mắt cũng có chút thương hại.

Chu Chấn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời, chỉ im lặng ngẩn người.

Họ đã đến bệnh viện, nhưng không để ký giấy đồng ý phẫu thuật mà là giấy báo tử.

Lúc Chu Kiến Cường được đưa đến bệnh viện tối qua, ông ta đã không còn bất kỳ dấu hiệu sinh tồn nào...

Chu Chấn quen với "lão cha" của nguyên chủ chưa đầy một ngày.

Bây giờ đột nhiên nghe tin người kia qua đời, hắn cảm thấy hoang mang hơn là đau buồn.

Dù sao, hắn không phải là con trai ruột của người kia, và người kia cũng không phải là cha ruột của hắn...

Những tòa nhà cao tầng nhanh chóng thụt lùi, chẳng mấy chốc, một tòa nhà treo huy hiệu dao khiên từ từ phóng to, âm thanh điện tử du dương cũng vang lên trong xe: "Quý khách đã đến gần Tòa nhà Cục An Ninh thành phố Tân Hải, nếu giải quyết công việc, lòng đến sảnh tầng một, xin lưu ý lấy số..."

“Vui lòng xuất trình mã xác minh khi đến thăm…”

“Vui lòng nhanh chóng rời khỏi nếu đi nhầm, đề phòng bị lực trường bài xích…”

“Nhận diện khuôn mặt thành công, mã số 115561, chào mừng trở về!”

“Tầng được phép ra vào của bạn là…”

Chiếc ô tô bay nhẹ nhàng tiến vào một tầng cụ thể, bỗng dừng lại trước một cánh cửa lớn đóng kín.

Nhân viên an ninh cao tuổi xuống xe trước, thấy vậy, Chu Chấn và nhân viên an ninh trẻ tuổi cũng đi theo.

“Tít!”

Nhân viên an ninh cao tuổi đi đến trước cửa, hơi nghiêng đầu, nhìn vào một camera giám sát, ngay sau đó, cánh cửa vô thanh vô tức bật mở, lộ ra một hành lang rực rỡ ánh đèn.

Hai bên hành lang là từng khu văn phòng, trên khung cửa có gắn tên của các phòng ban.

Hiện giờ là giờ làm việc, rất nhiều nhân viên mặc đồng phục qua lại, thỉnh thoảng còn chào hỏi nhân viên an ninh cao tuổi: "Chào lão Hà!"

Nhân viên an ninh cao tuổi tên Lão Hà khẽ gật đầu, bước nhanh đến trước một thang máy.

Ông ta giơ cổ tay lên, đồng thời xác minh vòng tay thông minh và nhận diện khuôn mặt, sau đó mới nhấn nút lên.

Thang máy nhanh chóng đến nơi, ba người lần lượt đi vào.

Chu Chấn thấy sau khi lão Hà vào, ông ta không làm gì cả, trong thang máy cũng không có nút bấm nào mà nó tự động đi lên.

Chẳng mấy chốc, thang máy dừng lại, cửa mở, bên ngoài là một sảnh không lớn.

Xung quanh sảnh thang máy có ba cánh cửa.

Lão Hà dẫn hai thanh niên đến cánh cửa bên trái, đi vào trong.

Sau cánh cửa là một hành lang rộng rãi, hai bên là tường, không có nguồn sáng bên ngoài, chỉ có dải đèn trên trần nhà lặng lẽ chiếu sáng.

Hành lang này rất dài, nhưng cách một đoạn lại sắp xếp một cửa gác thủy tinh.

Lão Hà lần lượt quét khuôn mặt, mống mắt, vân tay... cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa đen tuyền.

Ông ta giơ tay lên, gõ cửa.

Cốc cốc cốc…

Bên trong lập tức vang lên một giọng nói: "Vào đi!"

Lão Hà đưa tay đẩy cửa, đi đầu bước vào.

Chu Chấn đi theo sau, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Lư đội trưởng đang ngồi trước màn hình máy tính.

Chẳng biết có phải do hai lần xét nghiệm virus trước đây không có hiệu quả với mình hay không, giờ đây gặp lại nhân viên trị an trị lớn tuổi ánh mắt sáng quắc này, Chu Chấn không còn căng thẳng như trước nữa

Lúc này, Lư đội trưởng đặt công việc trong tay xuống, nhìn Chu Chấn, lại nói với Lão Hà và nhân viên trị an trị an trẻ tuổi kia: "Được rồi, hai người về trước đi."

Lão Hà gật đầu, dẫn theo nhân viên trị an trẻ tuổi quay người rời đi.

Cánh cửa tự động đóng lại, Lư đội trưởng chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Ngồi đi."

Đợi Chu Chấn ngồi xuống, ông ta im lặng một lúc mới nói: "Cha cậu có một số vật dụng cá nhân ở trong cục, ông ấy không có người thân nào khác, những thứ này, bây giờ nên giao cho cậu, giữ gìn cẩn thận nhé."

Nói xong, Lư đội trưởng mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một chiếc phong bì giấy vàng, đặt lên bàn, đẩy về phía Chu Chấn.

Do bàn rất rộng, Chu Chấn phải khẽ khom người mới với tới được chiếc phong bì.

Chiếc phong bì phồng lên, trên bìa có dấu vết lồi lõm của vật cứng, sờ vào có thể cảm nhận được là một chiếc chìa khóa, còn có một thứ khác, nhưng cụ thể là gì thì phải mở ra mới có thể nhìn thấy được.

"Cảm ơn…" Chu Chấn ngắn gọn nói hai chữ, cầm lấy chiếc phong bì.

Hắn vẫn chưa đứng thẳng dậy thì khóe mắt liếc nhìn màn hình máy tính, đang phát một đoạn video.

Rất nhiều đường kẻ ngang và dọc đen trắng, gần như che khuất toàn bộ nội dung video.

Tín hiệu nhiễu mạnh, hoàn toàn không thể nhìn rõ hình ảnh trong video.

Chu Chấn đang định thu hồi tầm mắt, nhưng ngay lúc này, những đường kẻ ngang và dọc đen trắng trong video bỗng dưng rung lên dữ dội.

Chưa đầy nửa giây, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc sắp xếp thành một bức tranh quen thuộc:

Bên trong nhà xác âm u và rộng lớn, trước một xe chở xác, một thanh niên với mái tóc rối bời, khoác trên mình chiếc áo khoác màu nâu và quần jean xanh, phần thân dưới bị che khuất bởi xe chở xác bên cạnh, đang cầm nghe một chiếc điện thoại kiểu cổ.

Đây là…

Đồng tử của Chu Chấn đột nhiên mở to, đây là đoạn video giám sát trong nhà xác!

Trong đoạn video đó, người đang gọi điện thoại chính là hắn!

Hắn vẫn cho rằng chuyện trong nhà xác sẽ không ai biết, kết quả bây giờ… lại điều tra đến trên đầu hắn rồi sao?!

"Cha của cậu là một nhân viên tốt, chúng tôi rất đau buồn khi ông ấy hy sinh trong khi làm nhiệm vụ."

"Nếu sau này có bất kỳ khó khăn gì thì cứ liên hệ với cục."

"Việc trợ cấp và những thứ liên quan, lão Hà sẽ giúp cậu xử lý... ông ấy là bạn lâu năm của cha cậu."

"Đừng quá đau buồn..."

"Bây giờ, tôi có một vài chuyện cần xác nhận với cậu."

Lư đội trưởng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Chu Chấn.

Lại thấy Chu Chấn mặt mày đơ cứng, biểu cảm rất không tự nhiên, ông ta cau mày, nhưng nhanh chóng nhận ra Chu Chấn đang nắm chặt phong thư, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, có lẽ vì vừa nhận được tin dữ về cha mình, đối mặt với di vật mà hồn phiêu phách lạc, nên cũng không nghi ngờ gì.

Nghe vậy, Chu Chấn đột nhiên tỉnh lại, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng khàn khàn nói: "Vâng, vâng..."

Lư đội trưởng gật đầu, hỏi: "Hôm qua sau khi cha cậu dẫn cậu về nhà thì đã có chuyện gì thế?"

"Kể chi tiết, bất kỳ chi tiết nào cũng đừng bỏ sót."

Chu Chấn suy nghĩ kỹ rồi cẩn thận trả lời: "Hôm qua cha tôi đưa tôi về nhà."

"Trên đường đi chúng tôi không nói chuyện nhiều, mọi thứ cứ như bình thường."

"Về đến nhà, cha tôi mắng vài câu, nhưng không lâu sau, ông nhận được một cuộc điện thoại rồi lập tức ra ngoài."

"Nội dung cuộc gọi thì tôi không biết."

"Lúc ông ấy ra ngoài là khoảng 9 giờ sáng."

"Ông ấy cũng không nói đi đâu, đi bao lâu, lúc đó tôi quá mệt nên cũng không hỏi."

“Sau đó, tôi ở nhà một mình, ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc.”

Sáng nay lúc 6 giờ, tôi thức dậy, phát hiện cha không về nhà cả ngày rồi nên tôi gọi điện cho ông ấy.

Nhưng điện thoại của ông ấy lại tắt máy, không gọi được.

Rồi... chú Hà đến gõ cửa, nói cha tôi bị tai nạn xe, bảo tôi đến bệnh viện ký giấy phẫu thuật...

Đội trưởng Lư bình tĩnh nghe xong, lại hỏi đi hỏi lại vài lần, rồi khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Dừng lại một chút, ông ta nói: "Lễ truy điệu đồng chí Chu Kiến Cường sẽ được tổ chức sau một tuần nữa."

"Mấy ngày nay, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu cần thì trong cục có thể sắp xếp người đến nhà với cậu..."

Chu Chấn trực tiếp lắc đầu: "Không cần, tôi muốn một mình bình tĩnh lại."

Hắn cất phong bì vào túi, định đi ngay, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn hơi chần chừ hỏi: "Cha tôi..."

"Chết như thế nào?"

"Hung thủ... là ai?"

Đội trưởng Lư lắc đầu: "Vụ án này liên quan đến 'virus số', chúng tôi đang điều tra."

"Tình hình cụ thể không tiện tiết lộ."

"Nếu bắt được hung thủ, sẽ báo cho cậu."

Virus số...

Chu Chấn liếc nhìn màn hình máy tính, nói ngắn gọn: "Được."

Bạn đang đọc Tôi Không Có Bệnh! Các Nhân Cách Khác Của Tôi Cũng Vậy! (Bản Dịch) của Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.